Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

“Oa a, Ma Quỷ Ngư này nhìn gần lại càng thấy ghê tởm!”

Nguyên Bảo cầm đuôi một con Ma Quỷ Ngư đang liều mạng giãy giụa cẩn thận quan sát: toàn thân một màu nâu sẫm, trên thân mòn có rất nhiều đốm lớn nhỏ không đồng nhất, xương vây lưng và vây đuôi vừa thô to lại lớn, miệng rất lớn, răng thì sắc bén, mắt thì lồi hết cả ra ngoài, như là đang trừng mắt nhìn người khác, đầu cũng rất lớn, lại nặng, ít nhất Bảo Bảo chỉ có thể một lần cầm hai con.

“Nói cũng đúng! Nếu không sao lại kêu là Ma Quỷ Ngư? !” Đông Qua cũng đồng ý.

“Bất quá, chắc là có thể ăn được?” Nguyên Bảo nói, tựa hồ là bị các bạn thân mến trong Ngạo Thị Thiên Hạ đồng hóa, đánh quái, đầu tiên là suy nghĩ xem con đó có thể ăn được hay không, bọn họ thì bất kể cái gì cũng dám ăn!(Thanh: Tác giả lại dìm hàng mấy soái ca rùi)

“! !” Tất cả mọi người trừng lớn mắt nhìn Nguyên Bảo.

“Làm sao vậy?” Bảo Bảo khó hiểu, nhìn lại mọi người một lượt, hắn cũng không phải nói chuyện gì khủng bố, nếu Ma Quỷ Ngư là vật phẩm nhiệm vụ, vậy chúng cũng có thể ăn được mà!

“Ta nói tiểu bất điểm, ngươi muốn ăn loại cá này?” Trúc Can lắc lắc trong tay con cá lớn tướng mạo xấu xí.

“Ta chỉ nói hẳn là có thể ăn thôi? Ta cũng không phải muốn ăn!” Bảo Bảo có chút xấu hổ cãi lại.

“Ta nghĩ ăn thử xem!” Có người bất ngờ lên tiếng.

Mọi người quay đầu lại, toàn bộ nhìn về phía Trọng Kiếm, lời vàng tiếng ngọc này là từ đại hán tử to lớn luôn lấy im lặng là vàng, người này từ lúc gặp mặt Nguyên Bảo đến giờ vẫn chưa nói qua câu nào. Hiện tại hắn đột nhiên dũng mãnh lên tiếng, vừa mở miệng là gây sốc, vì thế thành công thu được ánh mắt vừa chăm chú vừa nhiệt tình của mọi người!

“Các ngươi tất cả nhìn ta làm gì? Có gì muốn phản đối sao?” Trọng Kiếm ác thanh cả giận, không phát hiện mặt đã đỏ hồng.

“A Kiếm, ta giờ mới hiểu được cái gì gọi là ‘bỗng nhiên nổi tiếng’!” Trì Phong ngữ hàm thâm ý thở dài, còn hữu ý vô ý nhấn mạnh mấy chữ “Bỗng nhiên nổi tiếng”, tựa hồ nhìn thấu tâm tư Trọng Kiếm.

“A Kiếm, ta bội phục ngươi!” Xa Thần mạnh mẽ vỗ bả vai Trọng Kiếm.

Đông Qua thì cho hắn một ngón tay cái, Trúc Can cũng ra vẻ bội phục.

Âu Dương Cẩn cũng vẫn không nói lời nào, giờ phút này cũng tỏ vẻ khâm phục, nhìn thẳng Trọng Kiếm.

“Trọng Kiếm đại ca muốn ăn không? Để ta nướng một chút thử xem!” Nguyên Bảo cũng bội phục sự can đảm của Trọng Kiếm, bất quá đại khái là bị sự thèm khát đồ ăn của Phạm Thiên, Oa Oa Ngư huấn luyện qua, cho nên Nguyên Bảo cũng không có quá mức kinh ngạc.

Lưu loát điểm hỏa(đốt lửa), xử lý tốt hai con Ma Quỷ Ngư, rồi đặt lên lửa nướng. Vừa nướng, Bảo Bảo còn không ngừng xoa lên thân cá vài loại gia vị cơ bản; nếu không biết hương vị, lần đầu vẫn nên để lại mùi vị nguyên gốc sẽ ngon hơn!

Thời gian đích trôi qua, mùi thơm mê người của cá nướng cũng dần dần phiêu tán, mọi người đều bị hấp dẫn, Đông Qua thậm chí còn chảy nước miếng. Bề ngoài nhìn xem thực khủng bố, thế nhưng lại có hương vị tuyệt mỹ! Khó trách đây là nhiệm vụ được yêu cầu, là bởi vì luôn có thực khách muốn ăn a!

“Xong!” Nguyên Bảo đem một con đã nướng xong đưa cho Trọng Kiếm, “Hẳn là không vấn đề gì!” Đại khái là không có độc đi, Thực Nhân Ngư ăn xong cũng không thấy bị gì.

“Cám ơn!” Trọng Kiếm tiếp nhận, cắn một hơi, nhất thời mùi vị tràn ngập khoang miệng, hắn cho tới bây giờ chưa từng ăn qua món cá nào ngon đến như vậy, “Con này cho Bảo Bảo !” Hắn tự chủ trương, đem con cái còn lại đang nướng phân chia quyền sở hữu! Ai kêu đám người này vừa rồi cười nhạo hắn? Không cho bọn hắn ăn!

“A Kiếm ——” Đông Qua nhào về phía Trọng Kiếm —— nhắm vào cá nướng trong tay hắn! Hắn cũng không dám cướp phần của tiểu bất điểm, dù sao người ta cũng là khách, hơn nữa hắn cũng sợ bị mọi người mần thịt!

“A —— kiếm ——” Xa Thần cũng là đồng dạng lao về phía Trọng Kiếm, cùng Đông Qua hai người hợp lực đem cá nướng đoạt đi!

“Các ngươi đám hỗn đản kia!” Trọng Kiếm căm giận gầm nhẹ, đó là Nguyên Bảo cố ý nướng cho hắn mà.

“Trọng Kiếm đại ca, ta cho ngươi con của ta!” Nguyên Bảo đem con cá còn lại đưa cho Trọng Kiếm, “Chờ một chút ta sẽ nướng thêm một ít cho mọi người!” Miễn cho mọi người đánh nhau, không, là đã muốn đánh nhau ! Nguyên Bảo chảy mồ hôi, hắn có chút kỳ quái tại sao mình toàn gặp được những người ham thích mỹ thực? !

“Tiểu bất điểm, cá nướng cá nướng!” Ngay cả người thoạt nhìn thực ổn trọng như Trì Phong cùng Âu Dương Cẩn đều có vẻ mặt không chút che dấu, thèm nhỏ dãi!

“Ta sẽ nướng cá, nhưng mọi người cũng phải giúp ta câu cá mới được!” Dù sao bọn họ còn phải làm nhiệm vụ mà, không thể chỉ biết ăn!

“Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng ta!” Mấy người đồng thời nhất loạt chạy đến bên bờ đầm lầy, kích động hăng hái câu Ma Quỷ Ngư. Vì thế, đại hội câu cá vừa mới gián đoạn lại tiếp tục tiến hành.

Chỉ là đến cuối cùng, vẫn phải do Nguyên Bảo tự thân xuất mã!

Cũng không biết là do Điếu ngư thuật của mọi người chỉ ở trình độ sơ cấp, hay do bọn hắn không được trời thương, tóm lại bận bịu làm việc nửa ngày, thèm nhỏ dãi nửa ngày, cũng chỉ câu được sáu con, vì thế không thể không thỉnh Nguyên Bảo ra tay!

Quả nhiên là lão tướng, chỉ một mình Nguyên Bảo còn hơn bốn người bọn họ cộng lại. Chỉ dùng một giờ, hắn liền bắt được tới 60 con, đều làm cho mọi người phải trợn mắt, há hốc mồm, đương nhiên nước miếng cũng không nhịn được mà tràn ra.

Sau khi cất kỹ số lượng cần cho nhiệm vụ, phần còn lại đều giao cho Nguyên Bảo lăn trên vỉ nướng, lần này Nguyên Bảo lại nướng ra ba loại mùi vị khác nhau, nhằm thỏa mãn khẩu vị của mọi người.

“Tiểu bất điểm tay nghề thật tốt quá, ta ngay cả xương cá đều muốn nuốt!” Xa Thần mồm miệng nhồm nhoàng, nói gì không rõ. Nếu không phải xương cá rất cứng, hắn thật muốn ăn luôn mà!

“Đúng vậy, tay nghề của tiểu bất điểm quả thực là siêu cấp, về sau ai có thể lấy được tiểu bất điểm quả là có phúc!” Trì Phong cũng là vừa ăn vừa phát biểu.

Bảo Bảo đối bình luận của Trì Phong về tay nghề của hắn có chút vừa ý, nhưng nghe tới nửa câu sau liền hắc tuyến, vì cái gì phải là người khác lấy hắn? Lấy? Không biết tại sao, Bảo Bảo đột nhiên nghĩ tới Du Vân, sau đó sửng sốt một chút, mặt tựa hồ cũng lập tức nóng lên, vì thế vội vàng cúi đầu cắn hai con cá nướng, đem suy nghĩ vừa có đè ép xuống! Đang lúc mông lung đang lúc, hắn tựa hồ có chút hiểu được trong lòng mình thường thường nổi lên ý nghĩ tưởng niệm kia là do đâu mà ra!

“Tiểu bất điểm, hay ngươi tham gia vào tổ đội của chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ đi!” Đông Qua cũng là hàm hồ nói, như vậy bọn họ có thể thường xuyên ăn được mỹ vị do Nguyên Bảo làm!

“Đúng vậy đúng vậy, gia nhập đi, tiểu bất điểm!” Trúc Can cũng cật lực khuyên, “Chỉ là tổ đội cũng chỉ là tạm thời, không thể cho ngươi rời bang được!”

“Cái kia…” Nguyên Bảo không biết mình nên làm cái gì bây giờ, kỳ thật hắn vẫn tính toán độc lai độc vãng, như vậy sẽ không xem như đã phản bội lại Phạm Thiên Đại Ca bọn họ, nếu không hắn luôn cảm thấy được trong lòng có khúc mắc tồn tại.

“Được rồi, được rồi, mọi người, tiểu bất điểm luôn luôn biết mình phải làm gì, không cần miễn cưỡng hắn, tuy không thể tổ đội nhưng vẫn có thể ở chung một chỗ mà, hiện tại chẳng phải như vậy sao, vì sao cứ phải nhất định có tên gọi này kia? !” Trì Phong thay mọi người thương thuyết, giúp Nguyên Bảo giải vây.

“Trì lão đại nói rất đúng!” Trọng Kiếm cũng trừng mắt lườm mọi người một lượt, hắn cũng rất muốn cùng Nguyên Bảo bên nhau sát quái thăng cấp, chính là hắn không nghĩ phải miễn cưỡng Nguyên Bảo làm những chuyện hắn không thích, những chuyện như vậy trải qua một lần là muốn đủ rồi.

“Cám ơn, Trì Phong đại ca, Trọng Kiếm đại ca!” Nguyên Bảo chân thành nói lời cảm tạ, hắn thật sự không muốn làm mọi người khó xử, chính là hắn chính là không có cách nào khác gỡ rối tâm trạng hiện này. Bất quá, mọi người cũng đều là bằng hữu của hắn, điểm ấy là không sai!

“A, thực xin lỗi, tiểu bất điểm, đều là ta không nghĩ đến tâm tình của ngươi!” Đông Qua trảo trảo tóc.

“Đúng vậy, là chúng ta lo lắng không chu toàn, nhất thời kích động liền quên!” Xa Thần cũng nói theo.

Nguyên Bảo lắc đầu, “Là vấn đề của ta, cùng mọi người ở chung ta rất vui vẻ!” Hắn nhìn đoàn người, cười cười, “Bất quá hai ngày này ta vẫn sẽ đi theo mọi người, hy vọng các ngươi không cần cảm thấy phiền là tốt rồi!”

“Làm sao có thể phiền?” Đông Qua kêu to, “Tiểu bất điểm cùng chúng ta sát cánh, ta cầu còn không được nột!” Nói xong, còn dâng tặng một con cá nướng, thật sự là mượn hoa kính phật!

“Phải a, hoan nghênh hoan nghênh, uy, Trúc Can, ngẫu hứng đến hát một bài đi!” Xa Thần ồn ào nói, “Tiểu tử này lúc công tác bận rộn liền thích ngâm mình ở KTV(Karaoke), hát tới khi nào khan cổ họng thì thôi a!” Không chút lưu tình vạch trần chỗ yếu.

Mọi người cũng đều giựt giây Trúc Can hát hai bài, dù sao cũng đều để vui vẻ thôi! Không biện pháp từ chối, Trúc Can đành phải đương trường hiến xướng, kết quả càng xướng càng hăng hơn, muốn ngừng cũng không ngừng được, quả thực như đang trình diễn live show của mình, cuối cùng bị Trọng Kiếm cùng Trì Phong mạnh mẽ tiêu âm!

“Không làm ngươi thấy phiền chứ?” Trọng Kiếm nhẹ nhàng hỏi Nguyên Bảo, “Bọn họ bình thường cũng đều thích hồ nháo.”

“Hoàn hảo, cảm giác này quả thực mới lạ!”Nguyên Bảo cười khẽ, đồng thời ở chung một thời gian, cũng hiểu được Trọng Kiếm thật sự cùng ngày đó ở khách *** quả thực như là hai người khác nhau, tính cách hoàn toàn bất đồng, hắn có khi cũng hoài nghi, người đã PK hắn lúc trước thật sự chính là Trọng Kiếm sao? Không phải là anh em song sinh đi?

“Vậy là tốt rồi!” Trọng Kiếm gật đầu. Nguyên Bảo làm sao biết được Trọng Kiếm trong lòng tư tình phức tạp, người này cũng phải mất một thời gian thật lâu mới hiểu được tâm tình của mình, nguyên lai ngày đó làm ra hành động khiêu khích, chính là suy nghĩ ngốc nghếch muốn Nguyên Bảo nhớ kỹ hắn thôi! Ý tưởng là tốt, đáng tiếc phương thức lại hoàn toàn sai lầm, bất quá mặc kệ kết quả thế nào, Nguyên Bảo quả thật đã có ấn tượng về hắn, tùy rằng cũng không hoàn toàn nhớ kỹ!

Trong hai ngày này Nguyên Bảo thật sự cùng Trì Phong bọn họ ở chung một chỗ, cũng biết được nghề nghiệp thật của bọn họ là lái xe cho công ty vận chuyển, đương nhiên công ty này là do bọn hắn cùng nhau hợp tác lập nên. Cùng bọn họ ở chung cảm giác so với cùng bọn người Phạm Thiên có chút bất đồng, nhưng cụ thể làm sao bất đồng, Nguyên Bảo cũng không nói lên được, nhưng vẫn là rất vui vẻ.

Hiện tại, bọn họ đang ở Khu 3 để đánh Võng Văn Chu Ưng(không hiểu lắm, theo tên là chim ưng đan lưới nhện), mục đích là trứng của nó. Nghe nói, loại trứng này hương vị là tối thượng mỹ vị, cho nên giá cả phi thường cao. Trì Phong bọn họ nhận được nhiệm vụ là phải thu thập 10 cái trứng của Võng Văn Chu Ưng, cấp bậc nhiệm vụ cũng là AA, có thể thấy được nhiệm vụ này đầy khó khăn. Võng Văn Chu Ưng cấp bậc 90, tuy rằng không cao lắm, nhưng do tổ của bọn chúng nằm trên vách đá, muốn đánh nhau quả thực không dễ dàng; hơn nữa trong tổ của một đôi Chu Ưng cũng chỉ có hai quả trứng, số lượng cũng tương đối ít, bây nhiêu đó cũng đủ nói lên mức độ khó khăn của nhiệm vụ cấp AA.

Nguyên Bảo không biết mọi người vì cái gì tâm huyết dâng trào mà đi nhận nhiệm vụ khó như vậy, nhưng phàm là nam nhân khi gặp phải khiêu chiến đều muốn nếm thử một lần, cho nên mọi người là khí thế hừng hực. Hơn nữa bọn người Trì Phong ngày hôm nay cũng không giống như ngày xưa, hiện tại cấp bậc của mọi người đều trên 80, cũng không hiểu bọn họ luyện cấp bằng cách nào, chẳng lẽ tranh thủ ban đêm luyện cấp? !

Trải qua hai đợt chiến đấu hăng hái gian khổ, tổng cộng thu được sáu cái trứng Chu Ưng, thành tích không tệ lắm. Mọi người đang ở nghỉ ngơi, đợi hồi phục một chút sau đó lại tiếp tục chiến đấu, ngay lúc đang bày ra trà bánh để thưởng thức, đột nhiên nghe được từ xa xa truyền đến một tiếng kêu khóc, mọi ngươi nghe thấy càng lúc càng rõ ràng, bởi vì thanh âm kia đang không ngừng hô to: “Cứu mạng a, có người không, cứu mạng a ——” cũng tựa hồ như đang không ngừng tiến lại gần.

Nguyên Bảo trên đầu hắc tuyến, tổng cảm thấy được này tình cảnh giống như đã từng thấy qua, hơn nữa cái thanh âm kia nghe cũng thật sự thực quen tai! Đừng nói lại là lộ si tiểu quỷ đi? Nguyên Bảo vô lực cầu mong, hy vọng là không phải!

Thực đáng tiếc, từ phía xa có thân ảnh linh hoạt càng ngày càng tiến lại gần, lại dị thường quen mắt làm cho hy vọng của Nguyên Bảo bị đánh đổ, ở bên kia một đầu tóc màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chẳng phải là tiểu hồ ly Đoàn Đoàn sao? Là quỷ à?

Tiểu hài tử này lại trốn nhà sao? Nguyên Bảo thực bất đắc dĩ, cũng thay thân nhân, bằng hữu của Đoàn Đoàn thở dài, đứa nhỏ này, rõ ràng không không biết nhìn lộ còn dám nơi nơi chạy loạn, lần này lại bị cái gì đuổi theo?

Mọi người nhìn hướng ra phía sau tiểu hài tử, liền thấy rõ ràng ba con Hà Mã! Bọn chúng thân hình to lớn, hơn nữa tức giận hả lớn miệng, làm cho mọi người đều thấy thật hung ác! Tiểu hài tử này, làm sao lại đem mấy con Hà Mã kia chọc giận, đuổi miết không thôi, dù sao Hà Mã bình thường không thích rời bỏ bờ sông quá xa, thế mà lần này rời khỏi bờ sông ít nhất cũng đã mấy trăm mét a!

“Chư vị đại hiệp, cứu mạng a ——” Đoàn Đoàn kêu to, ngay sau đó thấy được Nguyên Bảo, lập tức như là gặp được thân nhân, “A —— Tiểu Nguyên Bảo, cứu mạng a ——” liền nhào về phía Nguyên Bảo.

“…” Nguyên Bảo bất đắc dĩ tiếp được tiểu hài tử đang nhào tới, miễn cưỡng mới có thể đứng vững, “Đoàn Tử, ngươi tại sao lại rời nhà đi ra ngoài, còn trêu chọc Hà Mã?”

“Một lời khó nói hết a, Tiểu Nguyên Bảo, mau giúp ta đem Hà Mã đánh đuổi, cầu ngươi !” Tiểu hồ ly thê lương nói.

“Tiểu bất điểm, tiểu bằng hữu này là bằng hữu của ngươi sao?” Đông Qua tò mò hỏi, cũng đã chuẩn bị tốt để nghênh chiến.

“Ân, hắn gọi Đoàn Đoàn!” Nguyên Bảo gật đầu, “Mặc Mặc, đến hỗ trợ!”

Mặc Mặc mạnh mẽ nhảy một cái, đã muốn nhảy tới phía trước mọi người, đầu tiên nhả ra một chuỗi công kích ma pháp, vừa là hỏa vừa là lôi, oanh kích nhóm Hà Mã một trận đầu óc choáng váng. Hà mã chỉ ở cấp105 cấp, ỷ vào da dày thịt béo, hình thể lớn, phòng thủ cao, nên rất khó đánh, nhưng vẫn là không chịu nổi lôi hỏa thiêu nướng, bởi vì chúng nó là quái vật hệ thủy, cho nên nhóm Hà Mã bất đắc dĩ chiến bại, chạy trốn trở về.

Mọi người lại tập hợp, tiếp tục buổi trà chiều vừa bị đánh đoạn.

“Ta nói Đoàn Tử, ngươi tại sao lại gặp gỡ loại sự tình này , lần trước ngươi không phải mua rất nhiều Hồi Thành Phù cùng Truyền Tống Phù rồi sao?” Nguyên Bảo lấy ra thực vật, cấp Đoàn Đoàn an ủi.

“Đều bị cậu tịch thu, nói không cho ta tái chạy loạn! Bằng không ta cũng sẽ không phải chật vật như vậy bị Hà Mã rượt đuổi!” Đoàn Đoàn vừa ăn vừa giải thích.

“Đã vậy ngươi còn dám chạy loạn!” Nguyên Bảo thở dài, thầm nghĩ, dự cảm từ lần trước quả nhiên ứng nghiệm, tiểu tử này lại trốn nhà!

“Ta không muốn cử phải ở Khảm Bối Lạp, nơi đó thật nhàm chán, cũng không có bằng hữu để chơi đùa, cũng không ai theo giúp ta dẫn đường!” Đoàn Đoàn oán giận. Dù sao hắn cũng là đứa nhỏ, thiên tính thích náo nhiệt mà.

“Vậy lần này ngươi có liên hệ người nhà không?” Nguyên Bảo xuất ra khăn tay cấp Đoàn Tử lau miệng.

Đoàn Đoàn gật đầu, “Lúc ta đang đợi cậu ở bờ sông gặp phải một con Hà Mã nhỏ, ta trước giờ chưa từng thấy qua, nhìn nó thật đáng yêu liền chơi đùa với nó trong chốc lát, ai biết mấy đại gia hỏa kia lại đột nhiên nhắm về phía ta lao tới, ta đánh không lại chỉ biết chạy!” Đoàn Đoàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Ngươi chơi đùa với Hà Mã con thế nào?” Chắc phải làm gì mới làm cho cha mẹ nó tức giận.

“…” Đoàn Đoàn đột nhiên rụt lại một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Ta chẳng qua là đem nó tắm cát!” Ý tứ chính là đem Hà Mã con nửa người vùi vào trong cát.

Nghe vậy, mọi người toàn bộ hắc tuyến.

Nguyên Bảo cũng muốn té xỉu, Đoàn Tử đến tột cùng là nghĩ như thế nào a, làm sao lại có thể đem Hà Mã con tắm cát, còn trách tại sao cha mẹ chúng không đuổi theo cho được!”Ta nói Đoàn Tử, lần này ai sẽ tới đón ngươi a?” Hắn trước thay vị nhân huynh kia thở dài hai tiếng, Đoàn Tử thật khó chăm non mà!

“Cậu!” Đoàn Đoàn thở dài, là người hắn sợ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui