Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Đỗ Tuyết Sinh cẩn thận khép lại sách trong tay, lười biếng duỗi thắt lưng 1 cái, thở dài.

Những cuốn sách đầy rẫy trong căn phòng này là di vật tối trọng yếu cha mẹ để lại. Từ khi song thân đột nhiên ngoài ý muốn qua đời, cậu cảm thấy thân thể dường như mất đi cái gì đó, thường thường ngồi ngẩn người cả ngày, làm việc cũng vậy, làm cho đệ đệ Vân Sinh lo lắng không thôi. Kỳ thật bi thương đã dần dần phai nhạt, chính là cảm thấy cuộc sống không còn mục tiêu để theo đuổi mà thôi, xem như là lấy cớ để nhàn hạ đi, cậu vốn là một người lười, chính là hiện tại càng lười hơn.

Lười biếng cũng tốt, chán chường cũng tốt, dù sao cậu vốn là 1 người không cầu tiến, nên dù là cái dạng nào cũng không sao.

Tuyết Sinh cười khổ, may mà nhận được tiền bồi thường rất nhiều, cũng đủ để hai anh em cả đời không lo cái ăn cái mặc, nếu không cậu làm sao có thể thảnh thơi ở chỗ này thương xuân bi thu.

Phòng ở to như vậy, lãnh lãnh thanh thanh (lạnh lẽo, vắng vẽ, trong sạch), chỉ khi Vân Sinh trở lại, thì căn phòng mới có chút sinh khí.

“A Tuyết, ăn cơm đi”

Vân Sinh cầm lấy một cái nồi từ phòng bếp nhô đầu ra.

Cậu cùng anh trai tú lệ nhỏ nhắn hoàn toàn bất đồng, tuy rằng dung mạo có bảy phần tương tự, nhưng ở trên mặt cậu thì hiện ra khí tức thoải mái, tiêu sái (phóng khoáng, tự nhiên), tuy rằng kém hơn 1 tuổi, nhưng thân thể của cậu cao hơn so với Tuyết Sinh nửa đầu, cũng bởi vì thế cậu tổng không chịu kêu “ca ca”, luôn kêu “A Tuyết, A Tuyết” để gọi Tuyết Sinh.

Vân Sinh dồn cơm vào trong miệng, nâng tay gấp một cái đùi gà bỏ vào bát Tuyết Sinh “A Tuyết, vóc dáng của anh đã nhỏ rồi, không nên ăn kiêng nữa.”

“Anh ăn không vô” Tuyết Sinh chán ghét đem đùi gà ném trở về.

Vân Sinh cau mày, hạ đũa xuống nói “A Tuyết, anh như vậy cũng không phải biện pháp. Phấn chấn lên, tìm chuyện gì khác làm để quên đi.”

“Em muốn anh đi kiếm việc làm?”

“Việc làm có hay không cũng không sao cả, dù sao chúng ta không thiếu tiền, thế nên anh tìm 1 thú tiêu khiển cũng tốt a, kết giao thêm vài người bạn, sao cứ phải ở nhà tự buồn phiền thế này.”

“Được rồi” Tuyết Sinh thở dài, cậu đã làm cho Vân Sinh lo lắng quá nhiều, “vậy em nói anh làm như thế nào tiêu khiển? Anh lại không muốn xuất môn” (ra ngoài)

Vân Sinh lập tức phấn khởi nói “Tốt lắm để em lo! Võng du hôm nay chính thức đưa vào hoạt động, em đã mua hai cái mũ giáp, chúng ta bắt đầu sự nghiệp ngoạn gia đi. Nhiều bạn học của em đều tham gia trò chơi, nghe nói chơi rất vui”

“Hảo hảo hảo”

Hóa ra tiểu tử này sớm đã có dự tính. Tuyết Sinh tuy rằng đề không nổi hưng trí, nhưng cũng không đành lòng phá hủy tâm tình của cậu em.

Đỗ Tuyết Sinh lười biếng dựa vào giường nhìn Vân Sinh loay hoay gì đó trên máy tính, dù sao đã có Vân Sinh, không cần cậu phải hỗ trợ, hơn nữa, cậu mà giúp thì sẽ có thể thành trở ngại.

Vân Sinh rõ ràng đang trong tình trạng kích động, còn có nửa giờ nữa là bắt đầu rồi, thế nhưng cậu đã sớm đem máy tính cùng mũ giáp kiểm tra tới lui mấy lần.

“Đúng rồi, a Tuyết, đợi lát nữa anh muốn lấy tên gì? Đến lúc đó để em có thể dễ tìm anh”

Tuyết Sinh suy nghĩ sơ qua rồi nói: “‘Thiên Thu Tuyết’ đi.”

“Hảo! Em muốn kêu là ‘Vạn Lí Vân’.” (tức là vạn lý, rất xa)

“Phong Hàng Vạn Lý, ‘Vạn Lý Phong’ cũng được đi, ‘Vạn Lí Vân’ không khỏi cảm thấy chẳng ra cái gì cả.”

“Em có cách của em. Lão cha lại chẳng phải hay gọi em là ‘Phong Sinh’?”

“…” không phản bác được

“Hoàn thành quét sóng não … hoàn thành quét tròng mắt … Thỉnh nhập số chứng minh  … Thỉnh nhập tài khoản … Thỉnh nhập mật mã …”

Thanh âm điện tử nhắc nhở liên tục khiến tâm tình Tuyết Sinh vốn không tốt càng thêm hỏng bét.

Cuối cùng…

“Hoan nghênh gia nhập, bởi vì ngài là lần đầu tiên sử dụng, thỉnh làm theo các bước hướng dẫn sáng lập nhân vật.”

“Tên nhân vật?”

“Thiên Thu Tuyết”

“Hiệu chỉnh dung mạo…”

“Không thay đổi.”

“Lựa chọn nhân tộc hay yêu tộc”

Tuyết Sinh có điểm ngạc nhiên, bởi vì không có hứng thú cho nên cũng không xem qua giới thiệu trò chơi liền đăng nhập vào hệ thống, dù sao vô đây cũng chỉ để giết thời gian, liền chọn thôi. Làm người rất không có ý nghĩa, thẳng thắn chọn —- “Yêu tộc”

(diễn viên đáng thương đã bước lên con tàu cướp biển)

“Bên trái bàn quay lựa chọn thuộc tính cơ bản, bên phải lựa chọn loại hình chủng tộc, ấn xuống ‘Bắt đầu’ để chuyển động, ấn xuống ‘Đình chỉ’ để kết thúc.”

Tuyết Sinh đã cảm thấy có chút phiền, dứt khoát dùng 2 tay cùng lúc đè xuống 2 cái ‘Bắt đầu’, chờ đến khi hai cái bàn quay bắt đầu chuyển động, thì lại đồng thời đè xuống ‘Đình chỉ’.

Đinh một tiếng, hai cái bàn quay đồng thời dừng lại, Tuyết Sinh tập trung nhìn vào, thiên a, thuộc tính rác rưởi gì đây a!

Tên: Thiên Thu Tuyết

Giới Tính: Nam

Chủng tộc: Hoa yêu

Thuộc tính bắt đầu

thể lực: 3

lực lượng: 1

sinh lực: 10

nhanh nhẹn: 0

mị lực:11

Thể lực 3! Sức mạnh 1!

Quả thực là yếu muốn chết!

Càng thêm đáng sợ chính là nhanh nhẹn cư nhiên là 0? Chẳng lẻ không thể động đậy được, còn có thể cho người sống hay không? (em đâu phải người em là hoa mà ‘hoa yêu’_hahhaa)

Mị lực là 11, hoàn toàn là đồ bỏ đi trong những đồ bỏ đi (tức là rác rưởi trong rác rưởi). Hơn nữa còn cái gì là “Hoa Yêu”, tổng làm cho người ta có cảm giác như là hồ ly tinh dâm đãng, rất tổn thương lòng tự trọng của nam nhân a.

Khi Tuyết Sinh đang ủ rũ, lại nghe thanh âm điện tử nhắc nhở “Chúc mừng ngài! Bởi vì chủng tộc ngài là hoa yêu, hơn nữa mới bắt đầu mị lực đã vượt qua cực đại 10, kích hoạt chủng tộc ẩn — Thiên Phủ Ngọc Liên”, là chủng tộc ẩn duy nhất.

Tuyết Sinh nghe xong không khỏi nhíu mày, cái đồ bỏ đi này cư nhiên còn là “chủng tộc ẩn” gì đó, rất không có thiên lý đi? Nhưng theo lẽ thường mà nói đụng phải chủng tộc ẩn nhất định có lợi, xem trước một chút, không tốt thì sẽ xóa acc luyện lại.

Một trận bạch quang êm dịu hiện lên, Tuyết Sinh – hiện tại nên gọi là “Thiên Thu Tuyết”, mở to đôi mắt thì phát hiện mình đang ở trong một sơn cốc nhỏ, cách đó không xa có một gian nhà gỗ nhỏ, bốn phía xung quanh được bao quanh bởi những cây cối xanh um, màu xanh hoa cỏ như tấm, trong cốc có một hồ nước nhỏ ánh lên những dao động li ti. Cậu không khỏi cảm thán, phong cảnh đẹp như vậy trong hiện thực đã thực hiếm thấy, trong trò chơi này có thể làm như đúc, gió nhẹ phe phẩy, cỏ cây thơm mát.

Đang lâm vào trạng thái mê say, đột nhiên nghe một giọng ôn nhu của nữ nhân: “Hài tử… hài tử…”

Tuyết Sinh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện có một đôi nam nữ thần tiên đứng bên cạnh.

Nàng kia mỉm cười nói “Hài tử, chúc mừng ngươi tu thành nhân thân.”

“Các người là ai?”

Nam tử chân thành nói “Hài tử, xin ngươi tha thứ cho chúng ta”

Tuyết Sinh không hiểu ra sao “Kêu ta tha thứ ngươi cái gì a?”

Nữ tử than nhẹ, nói “Ta là Hồng Nghê, đây là phu quân của ta Tường Thiên. Chúng ta muốn hướng ngươi giải thích chính là có liên quan đến lai lịch của ngươi…”

Đây chẳng lẽ cũng là nhiệm vụ ẩn sao? Tuyết Sinh kiềm chế lại tính khí của mình mà nghe hai người kể chuyện xưa, hai vợ chồng này than ngắn thở dài nói nữa ngày, tổng kết lại đơn giản ngắn gọn là:

Nàng kia là tiên tử Thiên giới, nam tử lại là phàm nhân, thế nhưng bởi vì hai người thương mến nhau. Nữ tử vì muốn cùng nam tử song túc song phi (như hình với bóng), liền từ Thiên giới trộm ra “thiên phủ ngọc liên”, lấy đóa hoa luyện chế tiên đan để trợ giúp nam tử phi thăng. Kết quả chính là tiên đan luyện thành, nhưng vốn sắp tu thành chính quả “thiên thủ ngọc liên” (Tuyết Sinh vốn không chịu thừa nhận đó là hắn) chẳng những tứ chi bị thương nặng, hơn nữa bị khí bẩn của nhân gian xâm phạm, mà từ thiên giới bị sa vào yêu giới (là từ hoa tiên chuyển thành hoa yêu nha_ ấy mà ta thích hoa yêu ^^. Yu Ming: ta cũng thích). Cho nên bọn họ thương lượng quyết định ở chỗ này chờ “thiên phủ ngọc liên” tu thành hình người đồng thời bồi thường sau đó tiếp tục phi thăng Thiên giới.

“Cứ như vậy?” Tuyết Sinh vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn Bạch Liên Hoa tinh khiết, bản thể của chính mình theo lời người nói, cố sự đơn giản như thế mà phải dùng hơn nửa đồng hồ để kể, thật chịu không nổi, cậu sợ nhất là phiền toái.

“Ngươi có thể tha thứ cho chúng ta không?” hai vợ chồng kia nắm chặt tay đối phương, khẩn thiết nhìn Tuyết Sinh.

“Hảo hảo hảo, ta tha thứ cho các ngươi” Nhanh phi thăng lên một chút đi thôi, mặc ngươi yêu như thế nào bay như thế nào, đừng có dài dòng nữa.

“Thật tốt quá!” hai vợ chồng như trút được gánh nặng.

Hệ thống thanh âm nhắc nhở “Chúc mừng ngoạn gia Thiên Thu Tuyết hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘Thiên thượng nhân gian’, thưởng 2000 công đức″

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng…

“Đúng rồi” Hồng Nghê còn nói “để bồi thường ngươi, ta truyền cho ngươi ‘Thu Thập Thuật’, ‘Biện Dược Thuật’ (phân định dược vật), ‘Luyện Đan Thuật’…”

“Đây là Càn Khôn Thủ Trạc, tặng cho ngươi…”

“Đây là Linh Thạch Ngọc Dịch, cũng cho ngươi…”

“Còn có Tuyền Kì Ngọc Phù này, Thiên Thủy Linh Châu…”

Tuyết Sinh bị nhét gì đó đầy cả tay, giật mình không biết phản ứng như thế nào mới tốt, thanh âm hệ thống nhắc nhở liên tiếp không ngừng “Chúc mừng ngoạn gia Thiên Thu Tuyết được …” khiến cho cậu váng đầu hoa mắt.

“Như vậy chúng ta đi đây” Hồng Nghê lưu luyến không rời nói “ngươi bây giờ còn rất yếu, ở nhân gian sẽ thực vất vả, hơn nữa trước khi ngươi đạt được cấp 10 thì không thể rời đi bản thể quá xa, ta ở trong sơn cốc này đã bày ra kết giới, quái vật gì cũng vào không được, chờ ngươi đủ 10 cấp là có thể ra bên ngoài, nhưng là ngạn vạn lần phải cẩn thận a”

….

Đợi đến khi hai người cuối cùng hóa thành kim quang bay lên trời, Tuyết Sinh thật sự nhịn không được ngồi phịch xuống mặt đất.

Hai người kia, quả thực là ném bom không mệt mỏi a!

Bãi cỏ hảo mềm, còn mang theo mùi thơm, Tuyết Sinh nằm trên mặt cỏ thiếu chút nữa là ngủ, đột nhiên nhớ tới còn chưa có tìm được Vân Sinh, vội vàng chuyển sang mở kênh mật, kết quả. — “Ngài đang ở địa điểm đặc thù, không thể liên lạc”

Ngất!

Quên đi, Tuyết Sinh lười biếng duỗi thắt lưng một cái, đã tới đây thì an tâm mà ở lại, trước xem một chút đã lấy được cái thứ gì tốt đây.

Bởi vì là nhiệm vụ thưởng cho, nên toàn bộ vật phẩm đều không cần giám định, bằng không thì thảm rồi.

Ánh mắt Tuyết Sinh đảo qua, lập tức bị một y phục lấp lánh ngân quang hấp dẫn, cầm lên vừa nhìn…

Tên vật phẩm: Phồn Tinh Dị Thải.

Thuộc loại: Phòng ngự

Phụ trọng: 0

Thuộc tính: tăng 100% phòng ngự, 30% tránh né, 10% phản dame, không hạn chế cấp bậc. (vật tiên gia, người không thể sử dụng.)

Di? Tuyết Sinh có chút giật mình, theo như kinh nghiệm trước kia chơi võng du mà nói, cực phẩm như vậy là rất hiếm thấy, khó kiếm được, hơn nữa phụ trọng là 0, vừa lúc thích hợp với sức lực yếu kém của cậu (kỳ thật cho dù có tăng thêm 100% phòng ngự, phòng ngự của  tuyết tuyết cũng ít đến cực điểm, quái vật ở bên ngoài tùy tiện là có thể đem cậu miểu sát. Trang sức tăng 30% né tránh, trong khi nhanh nhẹn của Tuyết Tuyết là 0. Đổ mồ hôi!!!-_-!)

Sau khi mặc vào, mới cảm thấy tiên khí siêu phàm, vật liệu may mặc tinh thuần, ở trên có ám văn ngân sắc, có hơi lấp lóe dị quang, hơn nữa càng làm cho người ta giật mình chính là ‘thiên y vô phùng’! Hoàn toàn không thấy dấu vết của đường may.

Mặt khác còn có một cái Càn Khôn Thủ Trạc không tệ, phụ trọng chỉ có 3, có 1000 không gian trữ vật, còn có +10 sinh lực. Bởi vì sức mạnh Thiên Thu Tuyết chỉ có 1, phụ trọng là 10 lần sức mạnh chính là 10, định trước cậu tuyệt đối không thể mang vác cái gì nặng, một tay chính tông trói gà không chặt, nay có vòng tay liền giải quyết vấn đề này.

Tuyết Sinh đem những vật còn lại lấy ra xem hết, phát hiện đại bộ phận là những nguyên liệu linh tinh gì đó, xem ra cũng rất trân quý, liền nhét hết vào trong Càn Khôn Thủ Trạc.

Làm xong chuyện này, cậu mới phát hiện một vấn đề đáng sợ là: cậu trước khi đạt được cấp 10 không thể rời đi bản thể quá xa (cam chịu thôi vì nhanh nhẹn là 0) —- sơn cốc này có kết giới—- quái không có  khả năng tiến vào — không có cách ly khai sơn cốc —- không thể đánh quái — làm sao có thể lên cấp 10 a?

(vì có kết giới nên không có quái tiến vào được mà em cũng không thể đi ra ngoài nên lấy quái đâu mà đánh thăng lên cấp 10….tội nghiệp em tui =_=. Yu Ming: Tiểu Tuyết trở thành em của tiểu Mộng hồi nào thế, đừng nhận bà con lung tung a = =)

Tuyết Sinh lập tức logout ra khỏi trò chơi, dù thế nào đi nữa cậu đối với dốt đặc cán mai, hay là ra hỏi Vân Sinh cho nhanh.

Ca ca luôn ỷ lại vào đệ đệ giống như cậu thế này thật đúng là ít có.

Nỗ lực đem Vân Sinh kéo ra khỏi trò chơi, lại chọc đến Vân Sinh khóc thét “Em van anh, em đang đánh thật cao hứng mà, em sắp thăng cấp rồi, a Tuyết anh buông tha em đi… Cái gì, anh chọn yêu tộc? Mau xóa acc luyện lại đi, em còn có thể mang anh … Đừng có hỏi em nữa, chính anh có lên mạng xem cho kỹ được không?”

Dưới sự van xin nhiều lần của Vân Sinh, Tuyết Sinh chỉ đành buồn bực chạy trở về phòng mình, tìm nội dung Phi Thường Đạo trên máy.

Thật sự là không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.

Tìm tòi những bài post có liên quan đến Yêu Tộc, nhìn thấy mà giật mình , ,  , , … ………..

Có… đáng sợ như thế không?

Tuyết Sinh thấp thỏm bất an tìm ra bài post có liên quan đến thực vật hệ yêu tộc, đối với những chữ tiêu đề đầy huyết lệ, dè dặt chọn điểm khai:

Toàn văn bài post như sau:

Nội trắc là may mắn

Yêu tộc là sai lầm,

Yêu tộc là bất hạnh,

Thụ yêu là bi thảm!

Hôm trước ta may mắn được tham gia bản thử nghiệm, ta mừng như điên, thế nhưng sao trời cao đố kị anh tài, lại làm cho ta chọn nhầm “yêu tộc” bước lên con tàu cướp biển! Đáng thương một tiểu sinh như ta một người phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái người gặp người thích … (tỉnh lượt 180 chữ =_=|||) đường đường dễ nhìn, vậy mà chỉ một lần sảy chân để hận nghìn đời, sa vào một gốc cây “ngọc thụ lâm phong” bạch dương thụ yêu!

Phải làm thực vật hệ yêu tộc, lại phải luyện đủ 10 cấp mới có thể đi ra khỏi ngoài phạm vi bản thể 100 mét hoạt động như thế là đối đãi không công bằng a! Thật sự là trời muốn ta vong mà. Cho nên tiểu sinh chỉ đành phải nằm gai nếm mật, thi triển tuyệt kỷ vô địch chi hấp tinh đại pháp, tận lực câu dẫn các quái vật giống cái đến cùng ta “thải âm bổ dương” (mồ hôi, tiểu tử biến thái, luyện cấp luyện cấp nha, ngươi nói ghê tởm thế làm gì)

Ngày ngày dựa cửa bán rẻ tiếng cười, trăm cay nghìn đắng luyện đến cấp 9. Một ngày nọ, một con quái Dã Trư cấp 15 gây ra mối hận đoạt thê, nhắm ngay nhược điểm trên thân thể ta một đầu đánh tới, tim và mật muốn lạnh đi, chạy trốn thì vô lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng cái eo yếu ớt của ta (mèn thân cây thì nói thân cây bày đặt eo với chả éo) muốn phân thành hai đoạn, một đời kỳ tài tiểu bạch dương như vậy là hồn quy ly hận thiên (chết mà hận trời)

Ô hô, cảm thán cho một cái yêu tộc bạc mệnh, ta bi thương mà nước mắt ràn rụa

Con mẹ nó, lão tử không bao giờ…làm yêu tộc nữa!

Thê thảm như thế?

Tuyết Sinh cảm thấy được mồ hôi lạnh trên lưng mình chảy xuống, ngẫm lại nhanh nhẹn = 0 kia của chính mình, sẽ không phải là chính cậu đi vào vết xe đổ của “tiểu bạch dương” đi?

Ngẫm lại có chút không cam lòng, Tuyết Sinh nghĩ muốn tồn tại một cách bình thường, nếu đã đặt ra như vậy thì phải nghĩ ra một biện pháp đúng đắn giải quyết, không thể vì vậy mà lãng phí, khó mà có được một loại hình chủng tộc ẩn.

Hạ quyết tâm, Đỗ Tuyết Sinh lại lần nữa đăng nhập vào

Vẫn là sơn cốc nhỏ khi hắn logout, Tuyết Sinh thử đi xung quanh một lần, quả nhiên đúng như lời ngoạn gia kia nói, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi trăm mét, muốn tiếp tục đi ra ngoài, liền có một cổ lực đạo cường đại giữ chặt cậu, căn bản không thể bước ra được bước nào.

Tuyết Sinh nhụt chí ngồi xuống bên hồ, nhàm chán mở ra khung hệ thống của mình. Điểm vào khung kỹ năng, cậu lấy làm kinh hãi, theo lý thuyết người mới phải tới cấp 10 mới có thể đến tìm thôn trưởng tại Tân Thủ Môn để lĩnh hai loại kỹ năng, thế nhưng trong khung kỹ năng của  “Thiên Thu Tuyết” đã có vài loại, chẳng lẽ đây cũng là năng lực của chủng tộc ẩn?

Kỹ năng chiến đấu:

Trị Liệu: kỹ năng sơ đẳng, cấp độ: sơ cấp, độ thuần thục 0/100 [lượng bổ huyết do trị số sinh lực quyết định]

Triền Nhiễu: kỹ năng sơ đẳng, cấp độ: sơ cấp, độ thuần thục 0/100 [lấy bộ rễ thực vật cùng thân cành quấn quanh địch nhân, khiến địch nhân mất đi năng lực hành động]

Đoạt Thủ: kỹ năng trung đẳng, cấp độ: sơ cấp, độ thuần thục 0/100 [cướp đoạt thể lực hoặc phép màu của địch nhân, xác suất thành công cùng lượng cướp lấy do cấp bậc cùng năng lực quyết định].

Ký Sinh: kỹ năng đặc thù không thể thăng cấp, tiêu hao toàn bộ trị số pháp lực và 2/3 trị số sinh mệnh [theo miệng vết thương của vật chủ xâm nhập vào, cùng vật chủ đồng hóa, thời gian ký sinh càng dài thì đồng hóa càng cao. Kẻ ký sinh có thể hưởng lợi 20% kinh nghiệm của vật chủ. Nếu đã bị vật chủ bài xích mà thoát ly, hoặc là tự hành thoát ly thì đồng hóa sẽ giảm 20% cùng song phương đồng thời rớt ra 1 cấp giá trị kinh nghiệm]

Tu Phục (chữa trị): kỹ năng đặc thù không thể thăng cấp [lấy trị số tiêu hao pháp thuật hoặc trị số sinh mệnh bù cho thân thể ký chủ (vật bị sinh vật ký sinh) bị thương tổn]

Hấp Thực: kỹ năng đặc thù không thể thăng cấp [có thể hấp thu trị số kinh nghiệm hoặc trị số phép màu của vật chủ, xác xuất thành công là 100%]

Trong đó “Tu Phục” và “Hấp Thực” là kỹ năng phụ của “Ký Sinh”, bây giờ là màu xám, chứng tỏ kỹ năng này chưa thể sử dụng.

Kỹ năng gì nha! Tuyết Sinh lắc đầu, quả là ký sinh trùng, thực mất mặt. Hơn nữa gần như không thể tính là kỹ năng công kích, rất khó luyện cấp. Xem ra chủng tộc này muốn thăng cấp biện pháp tốt nhất là tìm vật chủ cấp cao, nhưng biện pháp như thế thật mất thể diện, cậu không thể làm được… Chờ một chút! Tuyết Sinh linh quang chợt lóe, nếu vật chủ lúc này là Vân Sinh thì… Đây không phải là phi thường hoàn mỹ sao? (ôi em đúng là người ăn bám đệ đệ mà)

Hắc hắc… Tuyết Sinh không khỏi bưng lấy miệng cười trộm.

Đồng thời, Vân Sinh đang ở Tân Thủ Môn ra sức giết quái đánh hai cái hắt xì, thiếu chút nữa bị tiểu sơn dương ở Tân Thủ Môn đánh chết.

Mang theo tâm tình kinh hỉ, Tuyết Sinh tiếp tục hướng xuống nhìn lại, ở dưới kỹ năng chiến đấu là một số kỹ năng cuộc sống.

Kỹ năng cuộc sống:

Thu Thập Thuật: kỹ năng sơ đẳng, cấp độ: sơ cấp, độ thuần thục 0/100 [có thể thu thập loại vật phẩm của thực vật hoặc động vật]

Biện Dược Thuật: kỹ năng sơ đẳng, cấp độ: sơ cấp, độ thuần thục 0/100 [nhận biết tên cùng tính chất của các loại dược liệu]

Luyện Đan Thuật: kỹ năng thượng đẳng, cấp độ: sơ cấp độ thuần thục 0/100 [có thể luyện chế dược vật, điều kiện tiên quyết là đã học Biện Dược Thuật]

Thật tốt quá, luyện được kỹ năng cuộc sống cũng có thể thăng cấp. Tuyết Sinh thật to thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mắn không phải dẫm vào vết xe đổ của “tiểu bạch dương”

Vừa rồi ở trong sơn cốc đi một vòng thì phát hiện rất nhiều thảo dược, rất rõ ràng là người có nghề trồng trọt, hơn nữa phòng tuy là nhỏ, thế nhưng có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa cũng có lò luyện đan, hai vợ chồng dài dòng kia nói chung cũng để lại cho cậu một con đường sống.

Làm người cần phúc hậu, đọc sách cần hiểu biết.

Yêu hồ không nói ta lãnh huyết, ta trời sinh thì lãnh huyết.

Chớ trách ta vô tình, ta vốn là vô tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui