Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Mấy ngày nay, Phấn Mặc chơi trò chơi không mấy hứng thú vì cậu luôn tưởng tượng đến người cha chưa gặp mặt kia. Lúc thì nghĩ ông ấy là một người hòa ái dễ gần, lúc thì tưởng tượng đó là một người cao lớn uy mãnh, không biết ông ấy là kiểu người nghiêm túc hay ngớ ngẩn.

Ba người đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh, Phấn Mặc tâm huyết dâng trào, đột nhiên hỏi Huyết Sát: “Cha của anh là người thế nào?”

Huyết Sát ngẫm đến thân phận cùng với tư thái của cha, hình như chẳng khác gì xã hội đen vậy, nghĩ như thế nào cũng không giống với một người cha bình thường, nhất là mỗi lần ổng chỉnh người khác, thế là đành phải đáp nhát gừng: “Rất lợi hại!”

“Vậy còn cha anh?” Phấn Mặc quay qua hỏi Cô Phong Tàn Tuyết.

“Ông ấy à, cứng đầu lắm!” Chỉ cần là chuyện ông ấy quyết định thì mười con trâu cũng không kéo lại nổi.

Nghe hai người kia nói vậy, Phấn Mặc càng thêm mơ hồ, đành phải tiếp tục ảo tưởng về bộ dáng của người cha chưa từng gặp mặt.

Leo núi là một loại lạc thú, đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt ra quan sát bốn phương cũng là một loại hưởng thụ. Mùi hoa thơm ngát, chim hót líu lo, gió thổi man mát, khung cảnh hài hòa….

Mọi thứ đang tốt đẹp bỗng nhiên bị một chú sóc, chính là chú sóc con lông vàng được Phấn Mặc nhận làm thú cưng phá hủy. Không biết làm sao mà đột nhiên nó đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống màn sương mù bên dưới, bỗng dưng làm ra một động tác mà không ai tưởng tượng được, nhảy núi. Sóc con tự dưng nhảy thẳng xuống dưới vách núi sâu vạn trượng……

Phấn Mặc chỉ vào xuống cái bóng đã mờ nhạt của sóc con, sợ đến ngây người. “Nó, nó……” Phấn Mặc rất muốn biết tại sao sóc con lại nhảy núi. Mình nuôi dưỡng nó, không để nó bị đói, càng không ngược đãi nó, cậu không thể hiểu nổi tại sao? Thật sự không thể tin được.


“Chắc là ở dưới có sóc cái!” Huyết Sát bĩu môi, con sóc kia nhảy núi hắn rất vui, còn sống cũng là thứ vướng víu, giờ tự sát rồi, tốt lắm!

Cô Phong Tàn Tuyết thấy Phấn Mặc cứ rướn người ra khỏi vách núi, vội đưa tay kéo cậu lại, trong mắt hắn, Phấn Mặc trân quý hơn chú sóc con đáng yêu kia rất nhiều.

“Hay là chúng ta xuống dưới xem thử?” Phấn Mặc nhìn Huyết Sát đứng bên trái, lại nhìn Cô Phong Tàn Tuyết đứng bên phải đề nghị, nhưng hai người một người đưa mắt nhìn ra xa xăm, một người thì mặc dù thâm tình nhìn cậu nhưng chẳng hề có ý ủng hộ.

Phấn Mặc bước lên trước một bước, nửa bàn chân đạp lên sát mép núi, muốn nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, bỗng dưng…… một bàn tay từ dưới vươn lên túm cổ chân Phấn Mặc, trong khi cậu chưa kịp phản ứng thì đã lôi tuột Phấn Mặc xuống dưới……

Hai người kia mặc dù cũng nhận ra nhưng tiếc là chỉ trong chớp mắt thì Phấn Mặc đã biến mất, hai người lúc này không thể suy nghĩ được nhiều nữa, trực tiếp nhảy theo……

Phấn Mặc thét chói tai, rơi thẳng xuống đất, phía dưới có một cái hố rất to, Phấn Mặc rơi đến váng đầu, chủ nhân của đôi tay kia thì sớm đã không thấy đâu.

Khi hai người kia nhảy xuống tới nơi thì thấy Phấn Mặc đang xoa tay bóp chân, đôi mắt to ngập nước rất đáng thương, phỏng chừng rơi rất đau. Sao có thể không đau, rơi từ nơi cao như vậy, lại còn trong tình thế cậu không hề đề phòng, may mà khinh công của cậu rất tốt, nếu khinh công không tốt thì phỏng chừng đã thịt nát xương tan. Nghĩ như vậy, lại nghĩ đến câu nói mà mẹ thường giắt bên miệng: Thế giới này rất nguy hiểm, chúng ta tốt nhất vẫn nên ở nhà! Đúng là rất nguy hiểm, ngay cả leo núi ngắm cảnh cũng gặp chuyện không may.

“Không sao chứ? Mặt mày lấm lem rồi.” Huyết Sát vừa giúp Phấn Mặc lau mặt, vừa chế nhạo.


“Anh……” Phấn Mặc tức giận quay đầu không thèm để ý tới Huyết Sát, sao cậu cứ có cảm giác Huyết Sát đang vui sướng khi thấy cậu gặp họa.

Cô Phong Tàn Tuyết đang tìm hung thủ, kẻ mới ra tay vừa rồi không thấy đâu, nhưng lúc này, tại một gốc thảo dược, sóc con đang còn ngồi xổm trong bụi cây, chòm râu nhỏ không ngừng động, ăn đến vui vẻ, hiển nhiên vừa rồi nó nhảy núi là tự nguyện, chẳng qua là bị đồ ăn dụ dỗ.

Cô Phong Tàn Tuyết rút kiếm ra, ngưng thần lắng nghe, đột nhiên mũi kiếm chỉ thẳng vào một gốc đại thụ, sát khí bắn ra bốn phía……

…… Quả nhiên, từ sau gốc cây có hai người từ từ bước ra, hai kẻ này Phấn Mặc đều quen, một kẻ là người cho Phấn Mặc uống thuốc độc, một kẻ là hái hoa tặc. Tên hái hoa tặc kia cười hì hì, từ sau gốc cây khoan thai đi ra, sau đó dùng tay hất một lọn tóc rũ trên trán ra sau tạo thành một động tác có vẻ khá tiêu sái, mới bảo: “Có thể mời được các vị đến đây, quả không dễ dàng.” Vẻ mặt kia vô cùng đắc ý. Cũng phải, đầu tiên là tung tin đồn, nói ngọn núi này tốt đẹp như thế nào để dụ được người đến đây. Chờ mãi mới dụ được người cần dụ, có thể không cao hứng sao được? Tuy nói tiêu tiền thì cũng có thể mời được Huyết Sát, chỉ có điều gã ta không muốn tốn tiền.

“Không biết hai người cần gì?” Cô Phong Tàn Tuyết dọc theo đường đi đã sớm phát hiện có kẻ đi theo nhưng hắn vốn không để ý.

“Ha ha, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp mặt người nổi tiếng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, hai vị quả là nhân trung long phượng, phong thái không ai sánh kịp!” Hái hoa tặc dùng cây quạt chống cằm, mắt hơi híp lại, đột nhiên tròng mắt khẽ đảo, như là mới phát hiện ra Phấn Mặc vẫn đang ngồi xoa mông, cười đến hai mắt gần như hợp lại thành đường kẻ. “Tiểu mỹ nhân, ha ha, chúng ta lại gặp nhau!”

Hái hoa tặc cười tủm tỉm, gã áo đen bên cạnh nãy giờ vẫn đứng im như tượng không nói một lời. Thấy thái độ của hai kẻ đó, Phấn Mặc hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với họ, cũng không muốn quan tâm. Huyết Sát càng không để ý đến hai người kia, tiếp tục giúp Phấn Mặc xoa mông. Tương tự, Cô Phong Tàn Tuyết càng không vừa mắt hai kẻ nọ, lạnh lùng mở miệng: “Có việc thì nói, không có việc thì cút!”


“Ha ha, quả thật là có chút việc nhỏ cần hai vị giúp đỡ!” Thấy không có ai đáp lại, hái hoa tặc ngượng ngùng phe phẩy cây quạt. “Ha ha, đối với các người mà nói quả thật là việc rất nhỏ!”

Vẫn không ai trả lời, hái hoa tặc tiếp tục khoe khoang, “Chúng tôi phát hiện ra kho báu nên muốn nhờ mọi người giúp!”

Phấn Mặc vô cùng mẫn cảm với hai từ “kho báu”. Vừa nghe thấy có kho báu, mông liền hết đau, hai mắt đều là ký hiệu ¥¥, đôi mắt mở to nhìn đối phương, “Vậy chia cho bọn tôi bao nhiêu?”

“Cái này còn phải đợi đến lúc tìm được kho báu và xem tình hình cụ thể đã, ha ha, còn chưa tự giới thiệu, tôi là……”

“Khỏi cần, khỏi cần!” Tuy chưa từng gặp qua người thật nhưng qua cử chỉ lỗ mãng cùng với quần áo trên người thì đủ biết đây là Vô Tình Công Tử – Lãng Tử Đa Tình nổi tiếng giang hồ, còn cái kẻ kia thì ắt là người đứng hàng thứ mười trong bảng xếp hạng thực lực U Minh. Hai người này luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, keo kiệt lại tham tài, trên giang hồ người gặp người ghét!

Lãng Tử Đa Tình nhún vai, “Vậy được rồi, đi thôi!” Nói rồi, nhấn một cái tại một vị trí trên thạch bích gần đấy. Rầm rầm rầm, một cánh cửa đá xuất hiện trước mắt mọi người, bên trong tối om om, giơ tay ra không thấy đủ năm ngón. “Mời vào!”

Bên trong nói không chừng toàn là cơ quan cạm bẫy, Phấn Mặc vội kéo Huyết Sát và Cô Phong Tàn Tuyết, nói với Lãng Tử Đa Tình: “Anh vô trước đi, bọn tôi đi theo sau!”

“Được!” Hái hoa tặc vừa mới vào trong động lại quay ra nói: “Mà các vị đừng nghĩ đến chuyện nửa đường chạy trốn, đừng quên là tiểu mỹ nhân đã từng nếm qua kẹo của bản công tử đặc chế.”

Gã vừa mới nói xong thì lập tức có hai luồng sát khí bắn đến, ha ha, quả nhiên là có hiệu quả. Nếu như họ không có tâm với tiểu mỹ nhân thì gã gặp rắc rối rồi.

Sơn động này rất hẹp, chỉ có thể xếp hàng dọc mà đi, mấy người đi mãi đi mãi trong động, rốt cục cũng đến một gò đất. Đây là một đàn tế, bốn phía đàn tế đốt mấy ngọn đèn lúc sáng lúc tối rất âm trầm. “Chỗ này cần vật tế.” Giọng của hái hoa tặc đột nhiên truyền đến khiến Phấn Mặc run lên. Ánh mắt của hái hoa tặc lướt qua mọi người, nhìn Phấn Mặc chằm chằm, mở miệng nói: “Vật tế phải là người!”


“Một khi đã như vậy sao không tự mình nằm lên?!” Huyết Sát nhìn đàn tế, phía trên cùng là một cái giường đá vừa vặn cho một người nằm.

“Aiz, không còn cách nào khác, vốn ‘Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ’ (Ta vốn có tâm hướng minh nguyệt, minh nguyệt đem tâm ném xuống mương)!” Hái hoa tặc làm vẻ mặt u buồn, niệm một câu thơ, sau đó nói: “Vật tế phải là xử nam!”

Đầu năm nay ai bảo mình là xử nam thì quả thật là chuyện dọa người, bỗng dưng bị mọi người tập trung ánh mắt lên người, Phấn Mặc mất bình tĩnh. “Cái đó, tôi cũng không phải……”

Nói còn chưa dứt lời thì đã bị hai luồng ánh mắt lạnh như băng quét đến, bất quá không thể để mất mặt, cậu kiên quyết phủ nhận toàn bộ, “Không lừa các người, thật đấy, tôi không phải!” Để gia tăng độ thuyết phục còn dùng đôi mắt to thanh thuần nhìn mọi người. Hồi còn học đại học, cậu từng thích một học tỷ rất được, nhưng học tỷ chỉ xem cậu như em trai, sau đó bị một tên con trai uy mãnh bắt cóc, cậu không còn dám có ý với học tỷ kia nữa. Vì thế đến bây giờ cậu vẫn còn là xử nam.

“Nếu làm vật tế thì sao?” Cô Phong Tàn Tuyết không muốn Phấn Mặc gặp chuyện không may, nếu không hắn nhất định sẽ hối hận đến chết.

“Không sao cả, chỉ là nghe nói boss kia thích nam sinh thanh thuần, lại càng thích chơi… ha ha……” Thấy sắc mặt của Huyết Sát và Cô Phong Tàn Tuyết càng lúc càng khó coi, Lãng Tử đa tình mới thu lại tiếng cười. “Được rồi, tôi đùa thôi, tôi lấy đầu ra đảm bảo, tuyệt đối không nguy hiểm.

“Tôi đi!” Cô Phong Tàn Tuyết tuy không biết Lãng Tử Đa Tình nói thật hay giả nhưng chung quy không muốn đem trinh tiết của Phấn Mặc ra giỡn.

“Anh muốn làm vật tế, tiếc là người ta chướng mắt!” Lãng Tử Đa Tình lại hất tóc, hiển nhiên là rất không hài lòng vì mình cũng bị boss chê.

Mọi người về việc có cho Phấn Mặc đi làm vật tế hay không mà khắc khẩu kịch liệt, cuối cùng Phấn Mặc xung phong nhận việc, tự đề cử mình, không nhìn đến ánh mắt muốn giết người của Cô Phong Tàn Tuyết và Huyết Sát, tự nguyện làm vật tế, nằm trên giường đá lạnh lẽo. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, mấy ngọn đèn đồng thời tắt ngúm……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận