Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Gió gào thét qua đầu tường Đông Điệp Thành. Diệu Dương cùng mấy anh em đứng trên tường thành, một đám mặt trầm như mực, chỉ ngoại trừ ta.

Bắt đầu từ ngày tòa thành thị này xây dựng, ta chưa từng vắng mặt qua một lần thành chiến. Vốn tưởng rằng bên cạnh Diệu Dương vĩnh viễn đều sẽ có vị trí của ta, tới hôm nay bỗng nhiên trong một đêm mất đi tư cách đứng ở nơi đó.

Ta không nhớ rõ mọi chuyện là phát sinh thế nào, chỉ biết ngày đó ta rốt cục khống chế không được mà nói ra với nữ nhân Mộng Điệp kia “Tôi thích Diệu Dương thì thế nào?” Khi đó, các anh em vốn nên ra ngoài lại đứng ở cửa nghe thấy rõ ràng, cũng bao gồm cả Diệu Dương. Bọn họ nhất định không ngờ, ta sẽ ôm cảm tình như vậy đối với Diệu Dương cùng là nam nhân. Thấy những biểu cảm không thể tin tưởng đó, nghe thấy Mộng Điệp đứng ở bên cạnh Diệu Dương nói câu “Không muốn gặp lại ngươi”, ta biết ta đã xong.

Bắt đầu từ ngày đó, ta không còn gặp bọn họ nữa. Vốn ngày hôm đó cũng không muốn tới, thế nhưng kẻ địch của thành chiến lúc đó lợi hại hơn rất nhiều so với khi xưa. Ta cuối cùng vẫn không yên lòng, len lén lên mạng trốn vào trong góc nhìn.

Thấy mọi người trên tường thành, ta không cảm giác ra được trong lòng là tư vị gì. Kỳ thực nếu như ta muốn da mặt dày đi lên đó cũng được, Diệu Dương cũng sẽ không tuyệt tình đến mức lập tức loại bỏ chức vị phó thành chủ của ta (có lẽ bởi vì chuẩn bị thành chiến mà không để ý đến việc đó), nhưng ta đã không muốn đi đối mặt những ánh mắt phức tạp của anh em ngày xưa kia nữa.

“Cho dù không có ta, bọn họ cũng sẽ làm rất tốt.”

Ta luôn luôn tin tưởng như vậy. Nhưng mà mọi chuyện lại ngoài dự liệu của tất cả chúng ta.

*************************

Tâm tình của Diệu Dương cực kỳ hỏng bét. Gần đây chuyện xảy ra thực nhiều, đặc biệt chuyện kia, khiến tâm tình của mấy anh em đều không tốt lắm. Mà công thành chiến lại đánh đặc biệt không thuận, hắn hiện tại tâm mắng chửi người cũng có. Âm lãnh nhìn chăm chú vào mảng biển người phía trước kia, cười lạnh:

“Thế nào, đều muốn đến bỏ đá xuống giếng? Cũng tốt, tới đủ hết, chờ về sau tính toán nợ nần cũng dễ làm.”

“Lão đại, chuyện không thích hợp a. Anh nhìn bên kia!”

Ánh mắt của mấy anh em nhất tề chuyển qua, rất nhanh đều hít một ngụm khí lạnh nhao nhao kêu lên:

“Kia là cái gì? Thế nào sẽ có thứ này!”

Sắc mặt của Diệu Dương lại đen thêm một tầng. Khi hắn thấy những nhóc con bụng lớn màu đen, sừng dài dài cùng cái đầu nhỏ, chấp một đôi cánh ở trong trận pháp hình tròn phát sáng, trong lòng mơ hồ nhớ tới một loại sinh vật —— rồng phương tây.

Theo lý thuyết khoản trò chơi 《 Thế Giới 》 này hoàn toàn mô phỏng kết cấu chân thực của thế giới, có phân chia phương đông và phương tây. Thế nhưng hiện tại mới là sơ kỳ của trò chơi, đại lục phương đông và đại lục phương tây cách đại dương mênh mông vô bờ, trung gian còn có vành đai gió loạn cách ly, còn lâu mới đến được thời điểm đả thông hai khối đại lục. Sinh vật của đại lục phương tây xuất hiện ở phương đông cơ hồ chính là điều không có khả năng.

Bất quá mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, hắn đã từng nhìn thấy qua một món đồ có thể triệu hoán những con rắn mối lớn phương tây này. Đó là một khối bài triệu hoán khi Mạc Ly làm nhiệm vụ ngự thú tông sư có được, đại lục phương đông chỉ có một khối. Mạc Ly đặt nó trong kim khố cao tầng của bang, về sau Mộng Điệp thấy chơi vui, liền lấy nó ra cho em trai cô ta. Như vậy, sự xuất hiện của những con rắn mối lớn này, hơn phân nửa chính là món đồ kia. Chỉ không biết em trai của Mộng Điệp làm thế nào mà để thứ đó rơi vào trong tay đối thủ một mất một còn.

Nhớ tới Mạc Ly, trong lòng Diệu Dương khẽ co rút. Ngày đó xảy ra chuyện, sự mờ mịt cùng tuyệt vọng hiện lên trong mắt Mạc Ly lại thoáng hiện trước mắt. Nói thật, hắn không phải không có cảm giác, thế nhưng loại chuyện này thực sự không thể. Bằng không, hắn cũng sẽ không làm đến mức tuyệt tình như vậy... Mạc Ly là người thực đơn thuần, có lẽ cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết, chuyện ngày đó, cũng không đơn giản như nhìn bên ngoài. Nói đến cùng, là bản thân có lỗi với cậu ta. Có thể sẽ không còn được gặp lại cậu ta nữa, thực sự là đáng tiếc, đôi mắt sạch sẽ thuần túy hiếm thấy đó.

Ngay thời điểm thất thần này, những triệu hoán trận triệu hoán phi long màu đen kia dần dần bắt đầu nhạt màu. Hiện tượng như vậy bọn họ đã thấy qua nhiều lần, người chơi ngự thú sư đẳng cấp cao nhất chính là anh em của bọn họ, vì vậy mấy anh em này đều rõ ràng điều này biểu thị triệu hoán sắp hoàn thành, đã không còn ai có thể ngăn cản được những con rắn mối lớn màu đen đó đi tới chiến trường. Chúng nó đến, sự uy hiếp đối với phe mình lớn bao nhiêu, người có chút đầu óc đều biết. Đại BOSS cấp tám mươi, căn bản không phải người chơi hiện tại bình quân cấp năm mươi có thể đối phó. Đương nhiên, cái giá mà triệu hoán lần này phải trả cũng cao đến mức khiến người ta thổ huyết, vì vậy khi trước đây bọn họ lấy được bài triệu hoán mới không có suy nghĩ động tới nó, không ngờ tới ngày hôm nay thực có người nguyện ý trả giá đắt như vậy, chỉ vì đối phó Đông Điệp Thành...

“Thực sự là không tiếc a, không tồi không tồi, biết muốn đối phó Diệu Dương ta chính là phải trả giá đắt, ha ha ha...”

Diệu Dương không biết đang suy nghĩ gì, không giận ngược lại cười, mấy người đi theo bên cạnh hắn chỉ cảm thấy trên người phát lạnh một trận. Đối diện nhìn nhau vài lần, trong lòng biết lần này là tới sống chết trước mắt chân chính, bằng không lấy tính cách được xưng lãnh tĩnh bình tĩnh như Diệu Dương sẽ không khác thường như thế. Nhạc Thiên Phái trong mấy anh em thiếu kiên nhẫn nhất, lúc này đánh thành chiến đến bây giờ, đại đội kiếm sĩ dưới tay hắn tử thương phải nói là thảm liệt, hiện tại lại xuất hiện mấy đại BOSS như thế, vậy đến sau cùng người dưới tay hắn có thể còn mấy người?

“Mẹ nó, rắn mối đen gặp quỷ đó, loại đồ này nên để cho Mạc Ly tiểu tử kia đi đối phó, cậu ta mới là người trong nghề!”

“Nhạc Thiên!”

Ám Dạ Vô Thanh hung hăng kéo quần áo hắn, tỏ ý hắn câm miệng. Nhạc Thiên Phái lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bầu không khí của mọi người biến đổi. Mạc Ly đối với mọi người của Đông Điệp hiện tại có thể coi như là nửa cấm kỵ, đặc biệt ở trước mặt Diệu Dương, thật đúng là không ai dám nhắc, cũng chỉ có Nhạc Thiên Phái cái tên nói chuyện không trải qua đại não này, mới có thể thốt ra.

Diệu Dương cũng không bởi vì câu này mà có phản ứng gì. Trầm mặc một hồi, nói:

“Kêu mọi người phía dưới chuẩn bị đi, để cho những tên đó kiến thức lực lượng của Đông Điệp Thành chúng ta một chút. Muốn đánh bại chúng ta, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Nghe nói như thế, mấy người đều biết phải liều mạng. Diệu Dương nói đúng, lúc này có lẽ Đông Điệp Thành thực sự sẽ thất bại, thế nhưng cũng không thể để cho những tên đó được tiện nghi. Ngay khi tất cả mọi người chuẩn bị đi ra ngoài tìm thêm mấy cái đệm lưng (ý chỉ giết người bồi táng theo), một người bọn họ đều không nghĩ đến đang chạy vội ở trong thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui