Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Editor: Toujifuu

Lăng Thiên chỉ tốn một ngày đã chuyển giường trò chơi cùng vật dụng hàng ngày của anh ta vào phòng cho khách nhà ta, rõ ràng chính là hành vi đã có dự mưu. Ta nhìn anh ta ở trong phòng trên trên dưới dưới điều chỉnh thử giường trò chơi, mấy cái thùng giấy vứt tán loạn ở một bên. Đi qua đá đá thùng giấy, hỏi:

“Mấy thứ này anh tính làm sao?”

“Chất ở đó là được. Nếu không cậu giúp tôi tùy tiện tìm một chỗ đặt một chút?”

Lăng Thiên cũng không quay đầu lại.

Ta ngồi xổm xuống mở thùng giấy trong tay ra, y phục, đồ vật bên trong không nhiều, trên cơ bản đều là áo chữ T cùng quần jean. Ta lấy chúng ra bỏ vào tủ quần áo, phát hiện phía dưới cùng có một bộ âu phục rõ ràng không đồng nhất với y phục khác. Áo khoác cùng quần màu xám tro sậm, phối với cà vạt cùng màu, còn có một nút áo kim cương lóe sáng, vừa nhìn đã biết không phải là hàng rẻ. Đáng tiếc nhìn ra được chủ nhân của nó tuyệt không quá để ý đến nó, vò thành một cục nhét ở đáy thùng, nhăn không khác gì giẻ lau.

“Hey, y phục này của anh là thứ tốt a, thế nào đặt ở phía dưới cùng.”

Ta xách lên áo khoác phất phất, Lăng Thiên quay đầu lại nhìn một cái, nói:

“Thế nào lại mang nó đến, tôi lại không mặc. Cậu tùy tiện nhét ở chỗ nào đó là được.”

Ta đại thán, lãng phí a lãng phí. Đi đến tủ tạp vật tìm một cái mắc áo treo lên.

Lăng Thiên điều chỉnh xong giường trò chơi, chúng ta lại quét tước một chút chỉnh lý xong hết thảy đồ vật, lần nữa tiến vào trò chơi đã là ngày hôm sau. Một đi là hai ngày, trong trò chơi đã có nửa tháng. Vừa lên, truyền âm của hai chúng ta đồng thời vang lên. Đầu tiên là Tiểu Lộ ở trong truyền âm líu ríu nói nửa ngày chuyện nhỏ theo Triêu Triêu Mộ Mộ thủ thành ở Iro, mắng một lần từ đầu tới đuôi những người chơi phương tây không ngừng đến quấy rầy kia, cũng nhiều lần căn dặn ta có thời gian đi qua xem xem, thuận tiện truyền thụ chút kinh nghiệm. Thật vất vả gác được bên đó, Chi Ảnh lại truyền âm đến nói đã tìm được vật liệu gỗ ta cần, lập tức đi qua đổi dịch tinh hoa với ta. Không có biện pháp, ta chỉ đành thành thật ngốc ở nhà chờ hắn, khai ra một tờ đơn để cho Lăng Thiên đi mua vật phẩm bổ cấp giúp ta.

Chi Ảnh tới rất nhanh. Mang đến hơn mười khối vật liệu gỗ cao cấp. Ta tốn nửa ngày công phu rút ra hơn mười bình tinh hoa hỏa cho hắn, nhìn hắn vô cùng cao hứng nâng đi. Khi Lăng Thiên trở về ta đang làm ma pháp tiễn.

“Đã trở về.”

“Ừ, những thứ cậu cần.”

Lăng Thiên giao dịch cho ta một đống dược phẩm cùng vài bó Ô Thiết tiễn, ngồi đến bên cạnh ta rút ra Tru Thiên Phá Tà thận trọng lau chùi. Ta một bên đổ dịch nguyên tố lên mộc tiễn một bên hỏi:

“Hiện tại bên ngoài thế nào? Nghe nói rất nhiều người đều đã đi Iro, hẳn là người không nhiều đi.”

Lăng Thiên nghĩ nghĩ, nói:

“Người vẫn không ít, bất quá người chơi đẳng cấp cao đích xác không có nhiều như trước đây. Trong Đông Long Thành đại đa số đều là còn chưa có phá trăm.”

“Nói như vậy người ở địa phương khác khẳng định cũng không nhiều.”

Ta cao hứng lên. Lăng Thiên cười:

“Lại muốn đi luyện cấp? Cậu mặc kệ tên nhóc kia nhà cậu?”

Ta giương mắt nhìn hướng phòng cây, một bóng thú màu đen nằm sấp không nhúc nhích ở cửa phòng.

“Ban nãy Tiểu Hắc nói hẳn là sắp được rồi. Chờ Tiểu Bạch xuất quan chúng ta có thể đi. Tôi muốn luyện luyện Vô Ảnh Tiễn của tôi. Uy lực của tiễn pháp này không nhỏ, tôi muốn trước tiên luyện nó xong rồi đi học cái khác nữa.”

“Được, cậu muốn đi chỗ nào tôi đều theo cậu.”

Làm ma pháp tiễn cao cấp chậm hơn rất nhiều so với tiễn trung cấp, ta mới làm xong nhánh tiễn cao cấp thứ mười hai của bó thứ nhất. Đã thấy Tiểu Bích lảo đảo bay xuống từ trên cây đáp xuống trên tóc ta.

“Chủ nhân, Tiểu Bạch tiến cấp hoàn thành.”

“Thực sự?”

Ta buông xuống đồ trong tay đứng lên, một hư ảnh màu trắng đi tới trước người ta. Tiểu Bạch nhào tới trong lòng ta treo ở trên y phục, có vẻ đặc biệt hưng phấn. Ta xách nó lên nhìn, vẫn là kích cỡ ban đầu. Chỉ là ở trên tứ chi cùng đỉnh đuôi mỗi chỗ mang một nhúm lông vàng kim, không còn là tuyết trắng một mảnh nữa.

“Tiểu Bạch, nhóc tiến cấp rồi. Có năng lực gì mới không?”

“Đương nhiên là có.”

Tiểu Bạch cho ta ánh mắt xem thường, đắc ý giương cái đầu nhỏ:

“Em hiện tại có thể thấy địa phương xa hơn, Thần Giác không tiếp tục bị hoàn cảnh hạn chế nữa, chỉ cần là trong phạm vi cảm ứng của em, cho dù là cấm chế cũng ngăn không được sự tra xét của em. Hơn nữa em còn có thể thấy những thứ trước đây nhìn không thấy.”

“Thứ gì?”

Ta nghĩ nghĩ, hình như không phát hiện Tiểu Bạch có cái gì là nhìn không thấy a.

“Quỷ a, linh thể hư tượng trước đây em nhìn không thấy!”

Tiểu Bạch bĩu môi, vẻ mặt bất mãn. Dùng ánh mắt khiển trách ta quá không quan tâm đối với nó. Ta ngượng ngùng cười, chuyển hướng chủ đề:

“Còn có năng lực khác không?”

Tiểu Hắc dùng nội đan hệ lôi sau khi tiến cấp lấy được năng lực sử dụng lực lượng lôi điện di động không trung gia tốc, Tiểu Bạch dùng chính là nội đan hệ thổ, hẳn cũng có một chút chỗ tốt đi.

“Ừh, có a.”

Nhóc con cao hứng lên, giương móng vuốt nhỏ khoe khoang nói:

“Xem. Em có linh lực hệ thổ, có thể độn thổ.”

Nói xong, Tiểu Bạch nhảy xuống đất, đâm đầu vào trong đất. Chân chính đâm vào chỗ đó, nhìn nó cứ như nhảy cầu, đầu chôn vào trong đất trước, sau đó thân mình ủi ủi cũng tiến vào, sau cùng đuôi chít một tiếng cũng chui vào, không để lại nửa điểm vết tích trên mặt đất bằng bằng phẳng phẳng. Ta ngồi xổm xuống gõ gõ chỗ mặt đất kia, không có gì khác với địa phương khác.

“Tiểu Bạch? Đi nơi nào rồi?”

Nghe thấy thanh âm của ta, địa phương ba bước bên tay phải đột nhiên toát ra một cái đầu:

“Chủ nhân, em ở chỗ này đây.”

Tiểu Bạch toét miệng lộ ra một hàng răng trắng, mắt to đều híp thành hai cái khe. Kêu một tiếng, nó lại vù cái không thấy nữa, rất nhanh lẻn về nhảy ra từ trước mặt ta, nói:

“Xem, chỉ cần địa phương có đất là em có thể đi.”

“Được a, Tiểu Bạch nhà anh càng ngày càng lợi hại.”

Ta cao hứng sờ sờ đầu nó, xách tên nhóc lên đặt lên vị trí cũ trên vai ta.

“Đi, chúng ta đánh quái đi.”

Tiểu Hắc thong thả chạy bộ đến bên cạnh ta, ta thu hồi chai chai lọ lọ trên bàn cưỡi Tiểu Hắc kéo theo Lăng Thiên, kích động ra cửa.

Hành động luyện kỹ năng (hiện tại đều không còn thăng cấp nữa) lúc này đây kéo dài gần một tháng. Đã lâu không có chân chính an tâm đánh quái, mới phát hiện có đôi khi làm chút lao động máy móc vẫn rất cần thiết, ít nhất kinh nghiệm Vô Ảnh Tiễn của ta đề cao được một mảng lớn, tuy rằng thời gian chuẩn bị vẫn dài hơn xa so với tiễn pháp khác, nhưng ít nhất xem như đã có thể sử dụng được ở trong thực chiến, không đến mức để cho ta mỗi khi phóng một tiễn đều phải ngưng thần tĩnh khí nửa ngày.

Nhắm mắt, hít khí, cài tên, nhắm chuẩn, bốn động tác liền mạch lưu loát, mục tiêu của ta là con Tích Long hai chân ở ngoài ba trăm mét có thừa kia. Hai giây sau, ta buông ra dây cung, một nhánh tiễn trong suốt im hơi lặng tiếng bay về phía mục tiêu. Không có gió động, không có ánh tiễn, ngực Tích Long hai chân tuôn ra một đóa hoa máu khó hiểu. Nó hô đau, chuyển động đầu tìm kiếm người đánh lén, mà ta sớm đã thay đổi vị trí, trốn ở sau một thân cây khác chuẩn bị nhánh Vô Ảnh Tiễn thứ hai. Lúc này đây Tích Long rốt cục đã phát hiện được tung tích của ta, nó kêu to xông qua. Trên cung của ta gác lên ma pháp tiễn đỏ tươi, tiễn bay vụt ra trong tiếng rít hóa thành một viên hỏa cầu hừng hực thiêu đốt va đụng vào Tích Long. Quái vật cao hơn ba mét bị lực lượng nổ tung cực đại đẩy đến mức liên tục lăn lộn, sau khi bay ra mấy chục mét đụng lên trên một thân cây, cành gãy lá rơi. Thoạt nhìn Tích Long bị thương không nhẹ không thể động đậy, chính là thời điểm ra sức ‘đánh quái rớt nước’. Ta không lưu tình chút nào vẩy ra mưa tiễn, Tích Long ra sức bò lên chạy vài bước về phía phương hướng của ta, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa nặng nề ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Tiểu Bạch chuồn xuống từ trên vai ta lẻn vào trong đất, rất nhanh lại nhảy ra từ bên cạnh Tích Long, thu nạp chiến lợi phẩm. Lăng Thiên nhảy xuống cây đi tới bên cạnh ta, nói:

“Lợi hại, mạnh hơn rất nhiều so với mấy ngày hôm trước.”

“Đó là đương nhiên, Vô Ảnh Tiễn thăng cấp là kỹ năng tương đối lợi hại thực dụng, dùng để đánh lén là tốt nhất.”

“Nói như vậy không phải tôi nên cẩn thận một chút, miễn cho không minh bạch bị cậu một tiễn bắn ngã?”

“Biết là được rồi.”

Ta cười hắc hắc, tâm tình rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui