Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Editor: Toujifuu

***

“Đáp án các ngươi muốn, ở ngay bên trong này.”

Theo thanh âm lạnh lùng kia, cái rương phủ bụi đã lâu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của chúng ta được chầm chậm mở ra.

Khi bụi bị phất lên tan mất, chúng ta thấy được thứ chứa trong rương, vào giờ khắc này sự nghi hoặc trong lòng ta đối với thân phận của nam nhân cổ quái này hoàn toàn biến mất. Trong rương kia tất cả đều là sách, chứa đầy ắp, những quyển sách dùng da dê cũ kỹ đóng mà thành. Sunny đứng ở một bên, không ngăn cản chúng ta cầm lấy một quyển từ bên trong lật xem. Mở ra trang sách, bên trong tất cả đều là văn tự rậm rạp, chỉnh tề mà tinh tế, đủ để nói rõ người viết thứ này đối với nó rất coi trọng. Chỉ lướt sơ qua, nguyên một quyển không có một chỗ viết sai, chữ cái thể hoa xinh đẹp lưu sướng đều đều liền mạch lưu loát.

Kamale thoạt nhìn rất kích động, ngón tay có chút run rẩy xoa lên một chữ ký trên mặt bìa.

“Đây, đây chẳng lẽ là tiên sinh Iremarew Rothyo tự tay viết? Thật quá tốt, không nghĩ tới mình có thể thấy sách cổ lịch sử bảo tồn đến mức hoàn hảo như thế!”

Lòng ta nghĩ, nha đầu này có phải quá nhập diễn hay không? Đây chính là trò chơi, không cần nói ba trăm năm, chỉ cần hệ thống muốn, cho dù là thứ bảo tồn ngàn năm cũng có thể hoàn hảo như mới. Cái truyền tống trận đưa ta cùng Lăng Thiên tới kia bị hư hao như vậy chẳng phải cũng vận chuyển rất bình thường sao? Đương nhiên, những lời này ta sẽ không ngay mặt nói với cô nàng, phải biết rằng có đôi khi phá hư lạc thú của người khác là một chuyện rất không đạo đức, đặc biệt đối với nữ hài tử mà nói, sở thích của mấy nhỏ thường rất cố chấp, một khi không cẩn thận sẽ biến thành tai nạn lớn. Về điểm này, ta đã nghiệm chứng qua rất nhiều lần trên người cô em họ khả ái.

Thấy Kamale đối với những quyển sách này coi như trân bảo, biểu tình của Sunny rất phức tạp. Có chút cao hứng, có chút tức giận, có chút hoài niệm, thậm chí có chút bi thương. Ông ta cẩn thận lau đi bụi trên bàn gỗ, ôm từng quyển sách da dê trong rương ra đặt lên, rất nhanh những quyển sách đó đã chiếm đầy mặt bàn. Sunny lúc này lại trở nên như một người thường, nhìn những tài phú quý giá mà tổ tiên lưu lại này cảm thán nói:

“Tổ tiên của ta Iremarew Rothyo thật là một người rất rất giỏi, ông là người thành công nhất của gia tộc Rothyo chúng ta, là vinh quang của toàn bộ gia tộc. Hết thảy sách ở đây đều là ghi chép lịch sử mà ông tốn hao tinh lực suốt đời tra xét ra được, bên trong có rất nhiều bí sử thậm chí trên sử sách của vương quốc đều không được ghi chép lại. Có thể nói, lịch sử ghi chép ở đây có lẽ không phản ánh được hết mỗi một chi tiết của lịch sử, nhưng tuyệt đối đều là chân thực nhất. Iremarew suốt đời đều truy tìm chân tướng của lịch sử. Mà theo như lời tổ tiên của ta khi qua đời, khiến cho ông cảm thấy thành công nhất, lại là việc ông đã thành công truy tìm được một đoạn sự thật của lịch sử mà trên hết thảy sách cổ đều không được ghi chép, một đoạn chân thực đột nhiên biến mất không còn bóng dáng trong lịch sử. Đoạn lịch sử này cùng chủ nhân của nó bị người xóa đi, thậm chí không được lưu lại nửa chữ vài lời trong lịch sử nhân loại! Tổ tiên của ta khai thác được tận cùng chân thực rồi đem nó ghi chép lại, mà điều này, cũng thành nguyên nhân khiến gia tộc Rothyo diệt vong!”

Ngữ khí của Sunny càng ngày càng kích động, đến sau cùng cơ hồ là rống to lên. Hai mắt ông ta đỏ đậm, thở phì phò, tàn bạo mà nhìn chằm chằm phía trước. Không biết là dạng thâm cừu đại hận gì, mà khiến cho ông ta khắc cốt ghi tâm như vậy. Tâm tình của ta đột nhiên trở nên trầm trọng, cho dù biết rõ đây chỉ là tình tiết trò chơi đặt ra.

Trong tầng hầm ngầm một mảnh trầm mặc, chỉ có thanh âm hít thở thật sâu của Sunny. Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lại đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Hiện tại, ta cho các ngươi xem xem đoạn chân tướng lịch sử khiến cho ta mất đi hết thảy kia.”

Lần nữa đến gần cái rương được chuyển đi chỉ còn trống rỗng kia, Sunny cúi người dò xét vào trong rương cao chừng nửa người kia, cũng không biết ông ta động vào chỗ nào, tấm ván gỗ một bên cái rương “Ca” một tiếng văng ra, một cái hốc nho nhỏ lộ ra. Sunny lấy ra một cái câu đặc biệt đào đào vào bên trong, một quyển da dê cũ nát bị bao thành một đoàn rớt ra. Sunny đem da dê cầm nơi tay, sờ lại sờ, sau đó một phen ném cho Kamale:

“Nó dùng chữ Phino cổ viết, ngươi là người nghiên cứu lịch sử, hẳn là có thể xem hiểu.”

Kamale luống cuống tay chân mà nhận lấy cuốn da kia, cẩn thận lật ra. Ta từ bên cạnh nhìn lướt qua, quả nhiên là một loại văn tự quanh co khúc khuỷu chưa từng thấy qua, Kamale cau mày nghiên cứu. Tất nhiên xem không hiểu, ta cũng chỉ có thể nhìn mà than thở đối với thứ rõ ràng là đầu mối trọng yếu này, đồng thời cảm thán bản thân đã dự kiến trước, mang theo Kamale cùng đến. Đương nhiên, nếu như không có cô, chúng ta cũng có thể sẽ có biện pháp khác giải được nội dung trong đó, bất quá sẽ không đơn giản nhanh chóng được như vậy. Chuyển mắt nhìn, Lăng Thiên cũng nhìn chằm chằm da dê kia như có chút đăm chiêu.

“Lăng Thiên, làm sao vậy?”

Nhỏ giọng hỏi. Thần khí của Lăng Thiên thoạt nhìn hình như có chút không đúng.

“Vết tích màu đen trên da dê kia cậu không cảm thấy tựa như cái gì sao?”

Ta nhìn kỹ, quả nhiên có mấy điểm vết tích màu đen như dịch thể chảy qua, một vài chỗ còn có ấn ký ngón tay cào qua rõ ràng.

“Nếu như tôi không đoán sai, những cái đó hẳn là vết máu. Quyển da dê này, không biết có bao nhiêu người đã từng vì nó mà chết.”

Những lời này của Lăng Thiên là nói với Sunny, nam nhân kia sau khi nghe xong cười lạnh:

“Ngươi đoán không sai, những cái đó đích thật là vết máu. Vì bảo vệ thứ này, mấy trăm người gia tộc Rothyo chúng ta trong một đêm bị huyết tẩy, chỉ có một số ít tộc nhân trốn thoát. Thế nhưng mang theo loại mầm tai hoạ này, chúng ta không bao giờ còn có thể trải qua cuộc sống của người bình thường được nữa. Hơn ba trăm năm qua, người của nhà Rothyo đều trải qua trong đào vong trốn đông trốn tây, một đời lại một đời, tằng tổ phụ của ta, tổ phụ ta, phụ thân ta, đến bây giờ nhà Rothyo chỉ còn lại một mình ta. Mỗi một lần bị người tìm thấy, chúng ta đều phải đối mặt một hồi giết chóc tàn khốc, mắt thấy thân nhân từng người chết đi, khi đó ta bất quá chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi. Về sau, ta nghĩ thông, dù sao nhà Rothyo chỉ còn một mình ta, lần sau lại bị người phát hiện, chính là thời điểm diệt tộc chân chính. Vì vậy ta ngược lại không sợ. Mười sáu tuổi ta mang theo cái rương này đi tới Sư Tâm Thành, ta đến xem địa phương bắt đầu hết thảy mọi chuyện này, xem xem địa phương mà tổ tiên của ta ba trăm năm trước tra xét ra chân tướng lịch sử. Cùng thứ này lưu lại, còn có một lời tiên đoán của tổ tiên —— Một ngày nào đó, sẽ có người tìm đến chúng ta, hỏi thăm bí mật chôn giấu ngàn năm kia. Mà khi đó, chính là thời điểm vạch trần chân tướng lịch sử cho mọi người. Ta sống, chính là muốn tận mắt nhìn ngày này, tận mắt nhìn kết cục của những kẻ hủy diệt gia tộc ta kia.”

Câu trần thuật tràn ngập hận ý, ta cảm thấy âm lãnh vô cùng. Sự xấu xí của thế giới tại trong trò chơi này cũng có thể khiến người ta thấy rõ ràng như thế. Biểu tình của Lăng Thiên như đọng lại, nụ cười không có cảm tình hiện lên ở trên mặt anh ta.

“Cái gọi là bảo vật, chính là căn nguyên dẫn tới tranh đấu. Vô luận là bằng hữu hay là đồng bạn, vô luận là tình nhân hay là huynh đệ, đều chống không nổi một chữ lợi. Người vì tài mà chết chim vì ăn mà vong, minh ngôn chí lý a.”

Lăng Thiên như vậy cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua, loại bộ dáng ngoan lệ hòa trong xương tủy này thoạt nhìn rất giống như Sunny.

“Lăng Thiên, đây chỉ là trò chơi, anh không nên quá nghiêm túc. Tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, thế nhưng phải luôn nhớ kỹ mặt trái của sự tình sẽ làm anh mất đi sức phán đoán cơ bản.”

Ta phỏng đoán có lẽ Lăng Thiên cũng đã gặp phải loại chuyện vì bảo vật mà bằng hữu phản bội, thế nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm thảo luận hận cũ tới lui, Lăng Thiên như vậy khiến ta rất lo lắng. Cũng may rốt cục có người đánh vỡ bầu không khí trầm trọng, thanh âm kinh hỉ của Kamale vang lên:

“Tôi dịch ra rồi!”

Sáu con mắt nhất tề nhìn về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui