Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Nếu như là lúc trước, nghe thấy lời này, phỏng chừng Tiếu Trác Hy đã sớm nổi trận lôi đình, nhào lên mà đánh người phát ngôn.

Nhưng lần này, tuy rằng cũng rất là nể tình mà nhíu mày, nhưng lại không hề có một chút xu thế muốn nhào lên, chỉ quăng cho Vưu Khinh Vũ ánh mắt lành lạnh "Xin lỗi chứ, lão tử không thích ăn dấm!"

Nói xong, cũng không để ý tới Vưu Khinh Vũ nữa, tùy tiện mở ra một bộ phim, rồi dựa lưng vào ghế dựa, chăm chú xem.

Bộ phim nọ là phim thuộc kiểu trinh thám mới vừa được chiếu không lâu, vốn xem loại phim như vậy, nên tập trung tinh thần một chút, nhưng từ đầu Tiếu Trác Hy đã là buồn bực trong lòng, thành ra làm sao mà tiếp tục coi được nữa, càng chiếu về sau tất nhiên sẽ càng không hiểu. Phim chiếu đến khoảng nửa phần sau, không khí trong phim bắt đầu trở nên càng lúc càng khẩn trương, nhưng Tiếu Trác Hy lại cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nhịn không được liền nheo nheo mắt lại, chợp mắt một lúc.

Ghế dựa mà Tiếu Trác Hy đang ngồi tuy là luôn đặt trước bàn trong thư phòng, nhưng kỳ thực Vưu Khinh Vũ cơ hồ chưa từng ngồi ở đây lần nào.

Vì từ trước đến giờ, Vưu Khinh Vũ mỗi lần làm việc suốt đêm, ngồi trước máy tính, khi nào cảm thấy mệt mỏi thì bước sang ngồi ngủ một chút rồi tiếp tục đứng dậy đi làm việc.

Cho nên, ghế dựa này vốn chính là vì khi ngủ được thoải mái chút nên mới mua, lưng ghế dựa vẫn luôn được chỉnh đến độ cao thích hợp nghỉ ngơi. Tiếu Trác Hy híp híp mắt một lúc, liền thực sự chịu không nổi nữa, thực sự ngủ.

Lúc Vưu Khinh Vũ cảm thấy Tiếu Trác Hy bên kia không có chút động tĩnh nào thì, Tiếu Trác Hy đã ngủ ngáy o o rồi.

Đại khái là máy lạnh mở nhiệt độ hơi cao, cả cơ thể cậu cuộn lại trên ghế, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì như sắp tỉnh.

Vưu Khinh Vũ có chút buồn cười, tháo mắt kính của cậu xuống đặt lên trên bàn, đưa tay lên bàn phím bên máy mình gõ gõ một dòng.

[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ tôi ngủ rồi, tôi mang cậu ấy lên giường đã.

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o :

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : giường... lên giường...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : kháo, không phải chứ...

Vưu Khinh Vũ cũng lười quản phản ứng của bọn họ, hơi cúi người xuống ôm Tiếu Trác Hy lên.

Tiếu Trác Hy tuy là vóc dáng so với Vưu Khinh Vũ thì nhỏ hơn khá nhiều, nhưng nói thế nào cũng được xưng là một thanh niên một mét bảy lăm, Vưu Khinh Vũ ôm quả thực có chút cố hết sức.

"Cái gì vậy..." Tiếu Trác Hy có lẽ cảm giác được phập phồng, cau mày khẽ rên một tiếng, mơ mơ màng màng hỏi.

Vưu Khinh Vũ thấp giọng dỗ dành "Không có việc gì, ngủ đi."

"Động đất..." Tiếu Trác Hy khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là úp mặt trong ngực Vưu Khinh Vũ, tiếp tục ngủ.

Vưu Khinh Vũ lúc này mới hiểu được, hóa ra mới nãy là nhóc con này nói mớ, nhịn không được lại khẽ bật cười, ôm cậu đặt lên trên giường mình.

Nhéo nhéo mặt Tiếu Trác Hy vài cái, mới nhìn thấy, bởi vì thường thường mang mắt kính, cho nên làn da xung quanh mi mắt của Tiếu Trác Hy so với nơi khác trắng hơn một chút, nhìn qua có chút buồn cười.

Khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên, ngón tay cũng vuốt nhẹ dọc theo vành tròn màu trắng ấy, mãi cho đến khi Tiếu Trác Hy cảm thấy nhột, không nhịn được mà càu nhàu vài tiếng, anh mới rút tay lại, đắp chăn cho cậu cẩn thận, sau đó mới rời khỏi phòng.

Trở lại trước máy tính, ở góc trái, liền thấy có biểu tượng tin, nhắn không biết là đã chớp nháy bao lâu.

Vưu Khinh Vũ mở ra, không ngoài dự kiến, là gửi qua

"Uy, hai người rốt cuộc là sao vậy? Ông đối với Tiêu Tiêu nhà tui có phải có ý đồ không?"

Vưu Khinh Vũ nhíu mày, lúc trước khi vẫn chưa có nhân vật , bánh mì mỗi khi nói chuyện với anh cũng hay thường kèm theo hai chữ "nhà tui" ở phía trước tên Tiêu Tiêu, nhưng cũng không cảm thấy chướng mắt giống như bây giờ.

Vưu Khinh Vũ không đáp mà gõ chữ gửi sang, hỏi lại

"Hai người giao tình tốt lắm?"

Là giao tình, chứ không phải cảm tình, hóa ra người nào đó cũng sẽ có lúc làm mấy trò chơi chữ nhàm chán này.

"Cái đó tất nhiên, từ tiểu học lớp một tới bây giờ, ông nói xem có tốt không? Tui luôn coi nó như em của mình."

Tiền Mặc trả lời cứ như đúng rồi.

Lớp một... Khi đó mình hẳn là cũng vừa lên phổ thông năm nhất đi...

"Uy, ông vẫn chưa trả lời vấn đề của tui!"

Tiền Mặc lại lái vấn đề trở về.

Vưu Khinh Vũ cũng cảm giác trong lòng bắt đầu có chút không thoải mái. Anh cũng từng nhìn thấy kiểu mà Tiền Mặc với Tiếu Trác Hy đối xử với nhau khi ở cùng một chỗ, tuy là luôn cãi nhau ầm ĩ không ngừng, nhưng không thể phủ nhận được một sự thật, nhìn hai người cảm tình thật sự rất thân thiết, ăn ý cũng mười phần.

Đại khái, bản thân mình cùng Tiểu Duệ, tình cảm cũng không thân thiết được như bọn họ...

Bất quá, chuyện tình cảm cũng muốn quản, cái này có hơi quá mức rồi đi?

Bạn bè mà thôi, làm gì cứ khư khư một bộ người giám hộ chạy đến hỏi lung tung này nọ chứ?

"Tại sao phải nói cho cậu biết?"

Vưu Khinh Vũ ngang ngược gửi sang một câu, liền tắt luôn khung tán gẫu.

Sau khi Tiếu Trác Hy lên năm mươi cấp rồi, cả đám đều chạy tới tầng 6. Bánh mì đại khái cũng cảm thấy mệt, cả đội đang tự động lùa quái, bên cạnh cả đám quái chần dần ra đó mà cũng chẳng ai thèm đánh.

Khung tán gẫu tuy là đóng lại rồi, nhưng tin nhắn của người nào đó vẫn là rất nhanh gửi qua, vang lên tích tích tích tích liên hồi. Vưu Khinh Vũ không chịu nổi, chỉ có thể bấm vào mở ra xem.

"Không nói với tui thì nói với ai! Nếu ông dám làm chuyện cầm thú không bằng với nó, tui làm sao ăn nói với chú thím Tiếu đây "

Hiển nhiên, Tiền Mặc không có hẹp hòi lòng dạ như ai đó, lời nói ngang ngược của ai đó, cậu cũng chỉ xem như là lời nói đùa thôi.

Thấy bên kia không nói lời nào, lúc này Tiền Mặc mới thật sự hoảng lên

" không phải đâu nha, không lẽ ông thực sự..."

Vưu Khinh Vũ trầm ngâm hồi lâu, mới trả lời lại cậu ta

"Yên tâm đi, tôi sẽ không tổn thương cậu ấy."

Tuy rằng nhìn thấy Tiền Mặc cứ một bộ "tui cùng nó là nhất" làm anh có chút khó chịu, nhưng anh cũng biết, quan hệ giữa hai người họ, cùng lắm cũng chỉ là anh em tốt bạn bè tốt mà thôi.

Vả lại, với cá tính hấp ta hấp tấp của hai người bọn họ, có lẽ cho tới bây giờ đều không nghĩ đến loại chuyện nam nhân thích nam nhân như này.

"Kháo chi, không phải đâu nha, ông thật hả!"

Tiền Mặc thấy câu trả lời này lại càng hoảng sợ, tốc độ gõ gửi câu truy vấn càng tăng mau, tựa như không biết mệt mà dừng lại vậy.

"Trước kia không phải."

"Trước kia?"

"Ân... bây giờ hình như phải."

"!!!!????"

Thấy lời nói này của Vưu Khinh Vũ, Tiền Mặc lại đau đầu, gãi gãi tóc, một trận ức chế.

Này... trả lời kiểu này tính cái gì? Chẳng lẽ là nói, Tiêu Tiêu nhà mình kia, một bộ cứ hễ chút là nổi trận lôi đình, lại còn thích chửi bới um sùm lên, lại có thể như vậy mà bẻ cong người ta sao?

Tiền Mặc mở ra danh sách hảo hữu, bấm mở ra khung tán gẫu với hoa đào MM

"Hoa đào, cái tên cá chết kia rốt cuộc là thích nam hay nữ a?"

Hoa đào MM hình như cũng vì câu hỏi này, sửng sốt trong chốc lát, rồi mới trả lời lại

"Trước kia có từng quen bạn gái, chắc là thích nữ đi, còn bây giờ... tôi cũng không rõ "

Tiền Mặc hiện tại cũng giống như cái con tiểu hầu tử kia, nhất thời cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh

"Như vậy cũng được sao? "

"Ân..."

"Hoa đào MM" đột nhiên gửi thêm một câu, giống như là đang nói đùa

"Vậy còn cậu, thích nam hay nữ?"

"Đương nhiên thích nữ a! Này còn cần phải hỏi, tui cũng đâu phải tên biến thái cá chết kia, nửa đường còn có thể sửa lại tính hướng của mình "

Hoa đào MM không biết đang bận việc gì, qua một hồi lâu mới hồi đáp lại một chữ

"Ờ."

Từ trước tới giờ, hoa đào đều là người thích im lặng, cho nên Tiền Mặc cũng không để ý lắm, tiếp tục nắm chặt cơ hội mà đùa giỡn

"Hơn nữa, người ta từ trước tới giờ rất là chung tình nha "

"Ha ha, tôi đi uống nước."

Hoa đào trả lời lại một câu, liền cắt đứt chủ đề.

Tiền Mặc trong lòng vẫn còn rối rắm vấn đề tính hướng của Vưu Khinh Vũ, cũng không suy nghĩ sâu xa lắm, liền tắt đi khung tán gẫu của hoa đào, tiếp tục hỏi người nào đó

"Ý của ông là, ông thích Tiêu Tiêu?"

"Thì sao? Không được?"

Vưu Khinh Vũ đáp lại, trong lời nói giống như bao hàm ý tứ khiêu khích.

Vốn vẫn đang còn nghi hoặc, nghe Vưu Khinh Vũ trả lời như vậy, Tiền Mặc nhất thời phản ứng lại

"Đương nhiên là không được! Ông nói thích hắn, vậy Tiêu Tiêu ở chỗ ông không phải quá nguy hiểm sao? Tui không thể trơ mắt nhìn bạn mình bị người ta biến thành đồng tính luyến ái được, tui phải gọi điện thoại cho nó!"

Tiền Mặc nói như vậy, đột nhiên cảm giác mình đang gánh một trách nhiệm hết sức trọng đại, lập tức cầm điện thoại ra, bấm vào nhật ký điện thoại.

"Chờ chút đã."

Cá Mực Nướng đáp lời, ngăn trở động tác của Tiền Mặc.

Tiền Mặc dừng tay đang ấn điện thoại lại, trả lời một lại một cái dấu "?"

"Cậu ấy vẫn chưa biết, tôi cũng sẽ không làm quá mức, nhưng nếu cậu gọi điện thoại cho cậu ấy ngay bây giờ, nói cho cậu ấy hiểu, tôi bất quá cũng chỉ là đổi một cái phương thức khác để ở cạnh cậu ấy mà thôi, vẫn sẽ như cũ không buông tay. Không tin, cậu cứ đón cậu ấy đi thử xem."

Tuy rằng Vưu Khinh Vũ đang trắng trợn uy hiếp mình, nhưng Tiền Mặc cũng hiểu rõ, mấy lời này, đúng là đều nhắm trúng ngay tử huyệt.

Với tính tình như Tiếu Trác Hy, nếu bây giờ nói trắng ra cho nó biết Vưu Khinh Vũ đang theo đuổi nó, tuy là có thể sẽ tức giận giơ chân một phen, nhưng giơ chân xong rồi, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Vốn nó là đứa ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa chỉ cần người khác mềm xuống, nó liền không chịu nổi. Nếu Vưu Khinh Vũ ngả bài, giả bộ đáng thương, đến khi nó hết kiên định mà thẳng nổi, nhất định sẽ hi sinh bỏ mình.

"Vậy ông tại sao không dứt khoát nói thẳng với nó đi? Vậy không phải dễ dàng hơn sao?"

Tiền Mặc cũng không tin Vưu Khinh Vũ là kẻ có lối tắt lại không đi, mà mặc kệ để Tiếu Trác Hy có thể tiếp tục thủ trận địa.

Vưu Khinh Vũ không biết suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới trả lời

"Tôi không nghĩ là tình cảm của bản thân lại phải giả vờ đáng thương mới có được."

Tuy rằng những lời này nhìn qua có hơi tự kỷ thiệt, nhưng Tiền Mặc lại đột nhiên cảm thấy, kỳ thật trong lòng Vưu Khinh Vũ cũng là tồn tại một chút mơ hồ không xác định được.

Nếu là giả vờ đáng thương để đạt tới cảm tình, vậy thứ tình cảm đó, chắc chắn không thể lâu dài.

Mặc dù có cơ hội có thể tranh thủ trò vặt, đi lối tắt, khiến cho đối phương nhận định mình, nhưng nhiều hơn, vẫn là hi vọng, cho dù phải đi con đường gian nan một chút cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến cho đối phương thực sự thực sự yêu thương chính mình.

Đột nhiên trong đầy lại nảy ra ý tưởng văn nghệ như vậy, Tiền Mặc 囧 mà hắc tuyến một phen, rồi mới trả lời lại Vưu Khinh Vũ

"Vậy ông phải nhớ cho kỹ, một khi nó chưa đáp ứng ông, ông không được đụng vào nó dù chỉ là một đầu ngón tay, bằng không lão tử không tha đâu!"

"Yên tâm, khi nào tôi đụng cậu ấy, nhất định sẽ khiến cậu ấy đồng ý."

Tiền Mặc nhìn câu này của Vưu Khinh Vũ, nhịn không được run rẩy khóe miệng.

Lời này, nhìn như thế nào cũng có chút kỳ quặc nha? Là cùng ý tứ với lời nói của mình sao?

Tiền Mặc một phen gãi gãi đầu, nặng nề vứt cho Vưu Khinh Vũ cái xem thường, thật không biết đời trước thiếu thằng Tiếu Trác Hy kia cái gì nữa, ngay cả loại hoa đào nát này đều phải thay nó quan tâm.

Bất quá --nhìn nhìn nhân vật một thân áo trắng Thanh Vân Môn của Cá Mực Nướng trong game, Tiền Mặc lại nhịn không được nghi vấn một trận.

Đang ngon lành một tên khác phái luyến, sao tự dưng lại đi thích nam nhân chứ?

Tên nhóc Trác Hy kia... chắc là sẽ không đúng lúc cũng giống như tên này đâu ha?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui