Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Thủ đô Seoul, ngày 16 tháng 12, vào lúc 9 giờ 27 sáng.

Trịnh Duẫn Hạo không yên lòng đem phần văn kiện lật qua lật lại mấy lần, rốt cuộc vẫn phải buông bỏ.

Trên bàn làm việc đối diện chỉ còn lại một chiếc máy tính đơn độc, những thứ khác là hắn sau khi tới công ty nhưng không thấy Kim Tại Trung, đã lệnh cho người khác mang tất cả xuống văn phòng của tổ nghiên cứu.

Hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là sau khi tới công ty không thấy cậu lại cảm thấy trong lòng nổi lên một chút phẫn nộ. Có thể ngày hôm qua bản thân hắn đã vô cớ gây sự, người chưa bao giờ nghĩ đem tình cảm trong trò chơi đưa tới trong hiện thực như hắn lại bất giác sa vào mà không thể giải thích được, thế nhưng hắn chính là càng không dám đối diện với lòng mình, rằng từng giây từng phút đều nhớ tới hình bóng của ai kia. Từ thế giới ảo xuyên tới hiện thực, người kia khiến cho những quy tắc của bản thân hắn từ trước tới nay đều bị phá vỡ. Thế nhưng khi bản thân đã không cẩn thận mà lún vào, đối phương lại dường như chỉ coi mình là kẻ để vui đùa.

Chuyện này đúng là nực cười biết bao, Trịnh Duẫn Hạo chưa bao giờ bị loại chuyện này chi phối đến tâm tình, lại có ngày bại trong tay kẻ khác, mà đối phương lúc này, căn bản cũng không biết hết thảy.

Ha, Trịnh Duẫn Hạo, mày còn có thể tính toán như đang mua bán thế à.

Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, nhưng thủy chung cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào, dù là một mẩu tin nhắn cũng không.

Trịnh Duẫn Hạo cũng nghĩ tới có nên gọi điện thoại hỏi cậu gì đang làm gì, thế nhưng lại không kìm được mà nhăn nhó, hôm qua vừa mới mắng người ta một trận, không chừng hôm nay cậu ta vì thế mà mang thù không thèm đi làm.

Cũng được, như vậy có thể khiến cho trái tim được yên tĩnh, có thể chính trong khoảng thời gian này sẽ giúp cho hắn nhận ra tất cả chỉ là nhất thời rung động, chỉ cần cậu ta không còn xuất hiện trước mặt mình nữa, tất cả, sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó.

Sau khi để trợ lý mang cà phê đi vào, Trịnh Duẫn Hạo lại bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Nhưng mà vừa mới uống một hớp cà phê, hắn lại có chút bất mãn muốn nôn.

Trịnh Duẫn Hạo bưng chén cà phê kinh ngạc rồi không khỏi ngẩn người, chỉ trong hơn một tháng này khẩu vị của mình đã thay đổi lớn như vậy, quả nhiên là vẫn không thể thích ứng được sao.

Bỗng nhiên điện thoại nội tuyến vang lên, Trịnh Duẫn Hạo thu hồi tâm tư tiếp nhận điện thoại.

“Tổng tài, buổi chiều 2 giờ có buổi họp thường niên của tập đoàn Diệp thị ở Phủ Sơn, ngài có đi không?”

Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vài ngày trước tập đoàn Diệp thị có gửi thư tới, hắn còn đang cân nhắc.

Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Có, giúp tôi đặt một vé máy bay lúc 12h30.”

“Vâng, tổng tài. Nhưng mà, ngài muốn đặt mấy vé?”

“Hai vé.” Chợt nhớ tới cái gì đó liền sửa lời. “Một vé, một vé là đủ rồi.”

Nếu như Kim Tại Trung có ở đây, vậy sẽ mang cậu ta đi, bây giờ cậu không có ở đây, Trịnh Duẫn Hạo cũng không muốn mang trợ lý khác đi cùng. Này cũng là một chút tư tâm của hắn.

Tại Trung sau khi thu xếp đưa Tuấn Tú về kí túc xá ổn thỏa, liền gấp gáp chạy tới công ty, trên đường đi cũng tranh thủ gọi điện cho Lục Tiếu.

“Cái gì? Tổng tài đều đem đồ của tôi ném xuống lầu dưới?” Kim Tại Trung ở trên xe taxi nghẹn ngào.

“Ừ, đều đem hết đồ của cậu vứt về đây, tổng tài tựa hồ rất tức giận, cậu rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy?” Lục Tiếu bên kia điện thoại vừa cười vừa lo lắng hỏi.

Tại Trung xoa xoa mũi, thở dài: “Tôi cũng không biết nên nói như thế nào… Ai, có thể vì ngày hôm nay tôi trốn làm”. Nói đến đây, Tại Trung chính mình cũng không nhịn được cười thành tiếng, “Hai ngày nay tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến cho cuộc sống của tôi đảo lộn, khiến cho một đống người không vui…”

Lục Tiếu vội vã an ủi: “Cậu đừng nghĩ như vậy… Được rồi, khi trở về nhớ phải cùng tổng tài hảo hảo nói chuyện một chút, cũng không thể bởi vì ngày hôm nay cậu không đi làm mà lại ghi cho cậu một cái lỗi nặng như vậy a!” (Yoon: bạn LT nói hổng có sai =))) còn nhiều nguyên nhân sâu xa hơn a)

Kim Tại Trung gật đầu, mà ngẫm lại có gật thì Lục Tiếu cũng không thể thấy, bật người “Ừ” một tiếng, hảo cảm đối với Lục Tiếu cũng tăng lên!

Thật may mắn, trên đời vẫn có nhiều người tốt quan tâm tới mình.

Khi Tại Trung tới công ty đã là 12 giờ, cậu đứng trước đại môn của công ty hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, nhắc nhở bản thân nhất định phải có thái độ thật tốt.

Nhưng vừa mới bước vào đại sảnh, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo từ trong thang máy đi ra, Tại Trung thoáng cái ngây ngẩn cả người, mọi thứ trong đầu đều trở nên trống rỗng.

Trịnh Duẫn Hạo thời điểm thấy cậu cũng hơi chựng lại, thế nhưng hắn là người che giấu cảm xúc rất tốt, không nói một tiếng cũng không thèm liếc một ánh mắt, chậm rãi đi qua người Tại Trung.

Kim Tại Trung vào lúc Trịnh Duẫn Hạo sắp bước ra khỏi đại sảnh tinh thần rốt cục cũng quay trở lại, thất tha thất thiểu đuổi theo gọi: “Tổng… tổng tài!”

Bởi vì ở trong đại sảnh rất an tĩnh, vì vậy giọng nói vừa rõ ràng lại xen lẫn chút run run của Tại Trung lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả nhân viên, khiến bọn họ dừng công việc trên tay, mải lo nhìn hai con người đang rượt đuổi nhau mà bước chân đều bị trì hoãn.

Trịnh Duẫn Hạo dừng bước, quay đầu lại diện vô biểu tình nhìn Tại Trung.

Tại Trung bị ánh mắt này nhìn tới, cước bộ hơi loạng choạng thiếu chút nữa quỳ mọp trên mặt đất.

“Tôi…” Tại Trung đứng ở cách đó không xa, “Tôi… tôi xin lỗi!” Tại Trung “tôi” nửa ngày cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu xin lỗi đi kèm cái cúi người 90 độ tiêu chuẩn.

Trịnh Duẫn Hạo cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi đại sảnh, để lại một đám nhân viên hai mặt nhìn nhau còn có Tại Trung vẫn đang hối hận đứng đó.

Sau một lát cũng không thấy đối phương đáp lời, Tại Trung lại nghe được bên cạnh có một nhân viên hảo tâm nhắc nhở, “Tổng tài đã đi rồi…”

Tại Trung lơ đễnh chớp mắt một cái, thân thể vốn đang căng thăng bỗng nhiên như bị rút hết sức lực khẽ lung ly, cậu gắng gượng cơ thể, có chút lúng túng nhìn về phía cửa, quả nhiên, đã đi mất rồi…

Tại Trung hướng mọi người chung quanh cười nhẹ một cái, chỉ là, nụ cười này thật là khó coi.

“Không sao đâu, tổng tài 1 giờ 30 chiều sẽ lại tới công ty, cậu có thể ở đại sảnh chờ một lát”. Một nhân viên mới tới còn tưởng rằng Kim Tại Trung là người bên ngoài, hảo tâm nhắc nhở cậu.

Tại Trung khoát khoát tay, có chút vô lực chậm rãi đi về phía thang máy.

“Ai nha, tiên sinh cậu ở dưới lầu chờ, không thể đi lên.” Người nhân viên còn muốn ngăn cản Tại Trung.

Những nhân viên lâu năm ở xung quanh lập tức thấp giọng quát: “Cậu ta là thành viên của tổ nghiên cứu ở trên lầu, không biết thì ít mở miệng thôi!”

Cậu nhân viên lập tức im bặt.

Tại Trung kéo bước chân phù phiếm đi vào thang máy, theo thói quen nhấn lầu 16, qua hai giây như là nhớ tới cái gì đó, lại nhấn lầu 8.

Lên tới lầu 8, đi vào căn phòng mà cậu đã xa cách một tháng của tổ nghiên cứu, Tại Trung bỗng nhiên cảm thấy thật xa lạ.

Trước đây, bị tổng tài ép đưa lên tầng 16 chính bản thân mình không thích, hiện tại lại bị tổng tài vứt bỏ, từ tầng 16 ném trở về. Chuyển đổi từ một thói quen này sang một thói quen khác, Tại Trung cảm thấy mình cũng không phải là người có khả năng thích ứng với tất cả biến hóa như vậy.

Thế nhưng đối mặt với tất cả những biến hóa này, bản thân cũng không có cơ hội mở miệng để nói một câu hay thậm chí một chữ cự tuyệt, giống như một con rối, chỉ có thể để mặc cho người khác khống chế.

Buổi trưa trong phòng làm việc cũng không có ai, Tại Trung đem thùng đồ đạc đặt ở trên bàn ra sắp xếp lại, sau đó liền ngồi ngẩn người.

Tới gần 1 giờ chiều, các thành viên trong tổ nghiên cứu đều trở về.

“Ai nha? Thụ thụ!” Hàn Tư Tư ánh mắt nhanh nhạy, còn chưa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy Kim Tại Trung đang ngồi đó ngẩn người.

Những người khác cũng tới chào hỏi.

Đối mặt với những đồng nghiệp đã quen thuộc từ lâu, Tại Trung cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Mọi người đến rồi… Tôi, tôi cũng vừa mới đến.”

Lục Tiếu giúp cậu rót một chén nước: “Ăn cơm trưa chưa?”

Kim Tại Trung khẽ gật đầu: “Mọi người, thời gian này có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm. Được rồi, cậu nếu đã trở về, chúng tôi tối nay liền giúp cậu làm tiệc tẩy trần, được không?” Hàn Tư Tư suy nghĩ nhiều phương pháp, lập tức đề nghị.

“Đúng vậy đúng vậy! Đã lâu không được hát karaoke, cuống họng của tôi bị kìm nén hết nổi rồi!” A Thành lập tức giơ hai tay tán thành.

Tiểu Hà tựa hồ không tình nguyện: “Có nhất thiết phải là hôm nay không… Tôi hôm nay có hẹn đám bạn cùng chơi CS rồi…”

Hàn Tư Tư tức giận đập cậu ta một cái: “Cậu đừng suốt ngày chỉ biết ngâm mình trong trò chơi! Thụ thụ của chúng ta khó khăn lắm mới có thể trở về, cậu một chút cũng không thể vì người bạn đồng nghiệp đáng thương của mình mà lếch ra ngoài hong khô được hay sao”.

Tiểu Hà bĩu môi, bất đắc dĩ đáp ứng.

Mấy người thương lượng mất nửa ngày lại không thấy Tại Trung có phản ứng gì, Hàn Tư Tư lập tức hỏi lại: “Thụ thụ”, cậu đừng nghĩ trốn đó nha!”

“Tôi… tôi hay là không nên đi a, hai ngày nay tôi đã làm nhiều chuyện khiến cho tổng tài tức giận rồi…”

“Ai bảo cậu cứ lằng nhà lằng nhằng!” Hàn Tư Tư dáng vẻ tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đã hai ngay rồi mà còn chưa đi xin lỗi sao?

“Vừa rồi gặp tổng tài ở đại sảnh tôi vốn định nói…. Cuối cùng lại vì căng thẳng mà nhất thời quên mất…”

“Vậy để chuyện đó qua buổi chiều đi! Nhưng mà trước tiên nói cho bọn tôi biết rốt cuộc cậu đã làm gì chọc giận tổng tài! Tôi vốn nghĩ cậu ít nhất phải 3 tháng sau mới trở về, không nghĩ tới chỉ mới hơn một tháng đã bị tổng tài đá xuống.”

Hàn Tư Tư là người thích nói thẳng, Lục Tiếu đã ý nhị đánh mắt vài cái với cô nhưng cô cũng không chịu thu liễm lại một chút.

Ngược lại Tại Trung cũng không để ý đến chuyện đó, ngập ngừng đem những chuyện đã xảy ra hai ngày nay kể lại, bất quá chuyện giữa Tuấn Tú và Hữu Thiên được bỏ qua không nhắc tới.

Sau khi nghe xong, Hàn Tư Tư vuốt cằm ra vẻ bí hiểm: “Cậu là muốn nói, tổng tài đột nhiên trở nên kì lạ, đúng không?”

Tại Trung gật đầu: “Tối hôm qua anh ta nói chuyện rất kỳ cục, tôi trước trước sau sau suy nghĩ đến hơn nửa đêm cũng vẫn không nghĩ ra được mình đã làm gì khiến anh ta tức giận tới như vậy….”

Hàn Tư Tư tiếp tục vuốt cằm: “Nói như vậy, một người bỗng nhiên tức giận chỉ có hai lý do… Một là, cậu thực sự đã làm chuyện gì đó, bất quá chuyện này cậu không biết nhưng lại khiến hắn để tâm đồng thời cũng khó mở miệng!”

“Còn lý do kia thì sao?” Tại Trung hai mắt tỏa sáng, tuy rằng bình thường tư duy của Hàn Tư Tư giống như người sao Hỏa, thế nhưng đôi khi những phân tích của cô lại rất hữu dụng.

“Loại kia sao….” Hàn Tư Tư bỗng nhiên cười quỷ dị, “Đó chính là có ý định hành cậu!”

“Hành tôi?”

“Đúng vậy!” Hàn Tư Tư ra vẻ nghi ngờ, “Cậu nghĩ xem, một người vô duyên vô cớ muốn hành cậu là vì nguyên nhân gì?

Tại Trung suy nghĩ một chút: “…Nhìn tôi khó chịu?”

Hàn Tư Tư liếc cậu một cái: “Với trình độ của tổng tài tôi thấy anh ta còn chẳng thèm khinh bỉ cậu!”

“… Rốt cuộc là còn nguyên nhân gì a?”

Hàn Tư Tư liền cười gian: “Theo tôi thấy tổng tài…. căn bản là coi trọng cậu! Nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy không chấp nhận được, cảm giác bản thân coi trọng cậu là một chuyện rất mất thân phận! Vì vậy lý trí và tình cảm đan xen dằn vặt khiến cho hắn phẫn nộ, mà kết quả chính là hành hạ cậu”

Tại Trung sau khi nghe Hàn Tư Tư phân tích không khỏi liếc cô một cái: “Tôi nghĩ cô đang khinh thường chỉ số thông minh của tổng tài.”

Những người còn lại cũng tán thành với ý kiến của Tại Trung, cảm thấy Hàn nữ vương rõ ràng đã bị hủ kịch ảnh hưởng quá lớn, suy nghĩ đã không thể cứu vớt được nữa rồi.

“Vẻ mặt này của mấy người là có ý gì!” Hàn Tư Tư phẫn nộ, “Mấy người thử nghĩ mà coi, tổng tài mắng thụ thụ là người vô trách nhiệm, chẳng phải chính là muốn ám chỉ thụ thụ đã khiến cho tổng tài thần hồn điên đảo nhưng lại không chịu thừa nhận, một nam nhân đại trượng phu đương nhiên phải có trách nhiệm chủ động bày tỏ! Thật là cỡ nào kích tình a!”

Bốn người còn lại: “Nhân dân nước hủ láng giềng hoan nghênh ngươi a”

Mặc dù bên ngoài cười nói như vậy, trong lòng Tại Trung vẫn là nặng trình trịch, cậu biết rất rõ, tổng tài tức giận căn bản không phải vì lý do này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui