Võng Du Chi Trận Tiện Thiên Nhai


Đèn phòng giải phẫu sáng lên, Mặc Vân nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua nói chuyện với Nam Nam còn quanh quẩn bên tai. Mẹ hắn thực sự cần phẫu thuật, cho dù được Nam Nam an ủi nhưng một mình trong căn phòng trống trãi lại cảm thấy lo sợ một cách kỳ lạ. Bất quá may mắn có Nam Nam, làm cho hắn ổn định không ít. Khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, những lo sợ đột nhiên biến mất. Chuyện bây giờ cần làm là bình tĩnh chờ đợi.
Ngọn đèn “Ping” một tiếng ảm đạm xuống, Mặc Vân vọt lại, gặp vị bác sĩ phẫu thuật chính gỡ khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Ổn rồi. Về sau phải hiếu thảo với mẹ đấy.”
Mặc Vân gượng cười nhưng lòng đầy vui sướng. Mấy ngày này, ai cũng rõ đứa nhỏ này chịu bao nhiêu áp lực. Hắn trừ bỏ cảm ơn mọi người thì không thể làm gì nữa.
Cô ở bên kia chờ đợi tin tức khi nghe xong cũng hoan hô vài tiếng.
“À…tiểu trư chị muốn thương lượng chuyện này với em nhé?” Kỳ thật cô đã cân nhắc thật lâu, thừa dịp hắn vui vẻ nên nghĩ nói ra.
“Ừ, đương nhiên a, nói nhanh đi chị, em sắp bận nhiều việc lắm.”
“Chờ đến hè rồi chị đến chăm sóc dì tiếp em nhé. . . . . .” Nam Nam một hơi nói xong, cô thực ngượng khi phải quấy rầy bọn họ, nhưng cũng muốn đi hỗ trợ, nhanh bay đến bên người tiểu trư.
Mặc Vân cảm thấy kỷ niệm hôm nay thực đáng giá, chuyện tốt hùa nhau mà đến, “Được. . . . . . được, chị đến đi nhà em to lắm a! Một chút cũng không phiền, chị nhất định phải đến đấy.”
“Ừm! Em làm việc đi, bây giờ còn sớm để bàn chuyện này mà.”
Kỳ thật một tháng sau là có thể gặp nhau rồi.
Sau giải phẫu mẹ hắn khôi phục rất khá, sau đó về nhà tịnh dưỡng, may mắn khách sạn có Trương sư phụ, trong nhà có dì Phương hỗ trợ, Mặc Vân mới không sứt đầu mẻ trán, cuối cùng điều chỉnh tốt tâm trạng nghênh đón bà xã đại nhân quang lâm.
Chưa kịp ăn cơm trưa vội vã chạy ra nhà ga. D thị có không khí ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Nam Nam mặc trang phục mùa xuân xách theo cái vali nhỏ, đối mặt thành thị xa lạ, bầu trời xa lạ, cô có chút mờ mịt, còn không có phản ứng bỗng nhiên bị một đôi tay bắt được. Quay đầu, gặp tiểu mỹ nhân cười đến xuân phong ấm áp.
Cô tự nhiên cũng cười theo, hai người không nói gì, hắn kéo cô xuyên qua dòng người, đi vào một cái góc khuất, trực tiếp hôn lên môi cô.
Nụ hôn thình lình xảy ra, ngay cả nói cũng chưa nói một câu, hắn liền trực tiếp, còn như thế….kịch liệt. Nụ hôn triền miên và mãnh liệt, mùi vị giống đực quẩn quanh ngay mũi, cô để mặc em ấy dẫn đường, hơi thở tương thông.
Vì thiếu dưỡng khí cơ thể cô như nhũn ra, bỗng nhiên nghĩ đến đây là nơi công cộng, giật mình nhẹ nhàng đẩy hắn ra khỏi người mình.
Cô thở phì phò, nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện: “Vừa gặp đã hôn, thích không?”
“Thích. . . . . ..” Mấy tháng không gặp đương nhiên tưởng niệm mùi vị đối phương.
“Chị, em rất nhớ chị.”
“Ừm, đi thôi.” Nam Nam cố gắng đứng thẳng thân mình.
Nhà hắn trước kia có xe riêng nhưng vì chữa bệnh ẹ nên đã bán đi. Hiện tại hắn chở Nam Nam về bằng chiếc xe tải nhỏ, chiếc xe này vốn là mượn của chú hàng xóm.
Dọc đường đi hai người tùy ý trò chuyện, tâm sự tình huống của mẹ hăn, phong cảnh nơi đâu là đẹp, hoặc là nói ra nỗi nhớ nhung đối phương. Hết chuyện nói cô lại nhìn chằm chằm hắn, mà khi có đèn đỏ hắn sẽ lén hôn cô, cô bị chọc nên tức giận nhéo mặt hắn:
“Nắm gạo nếp này, có tin chị đem vứt đi không? Ai nha, nhéo thêm chút nữa có nước chảy ra không nhỉ!”
Khuôn mặt nộn nộn của hắn rất dễ khơi gợi tà tâm nơi cô.
Hai người tìm chỗ ăn cơm trưa, sau đó mới về nhà. Nhà hắn thật sự lớn, nhà hai tầng màu bạc, trang hoàng cũng tốt lắm, vừa vặn còn lại một gian phòng khách, dì Phương đã sớm thu xếp. Đây là căn nhà ba hắn cực lực làm việc mới mua được, ba hắn còn nói cho dù sắp chết cũng phải kiếm một nơi che mưa che gió cho hai mẹ con.
Lí Nam Nam ở trước mặt người lớn thực nhu thuận, khiến Mặc mẹ rất có hảo cảm. Cô kiên trì đưa sinh hoạt phí, tuy ở nhờ năm ngày cũng phiền người ta không ít đâu, cô đâu phải loại không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu miễn phí.
Nhà họ tất nhiên không đáp ứng, một đứa con gái ở có mấy ngày chẳng lẽ ăn sập nhà họ được, còn có Mặc mẹ đã xem cô như con dâu tương lai a, làm sao có thể lấy tiền cô cho được. Nam Nam không lay chuyển được bọn họ, liền cam đoan nhất định phải hỗ trợ chiếu cố a di, mua đồ ăn làm công chuyện bếp núc, cô muốn làm Mặc mẹ cũng không ngăn được, cuối cùng song phương đạt thành hiệp nghị. Mặc mẹ lòng đầy vui mừng, con mình có thể gặp được cô gái tốt như vậy, thật sự là bù lại nỗi bất hạnh trong gia đình, mang đến phúc khí nha.
Mặc Vân hỏi cô có muốn tắm rửa chút không, một đường mệt mỏi tự nhiên phải tắm cho thoải mái. Vì thế, hắn chỉ cô cách thức mở nước, bởi vì muốn tiết kiệm cho nên nhà hắn cải biến một chút, cũng làm cho Nam Nam cảm khái, tiểu trư còn nhỏ a!
Nam Nam dùng phòng tắm trên lầu hai, có cái bồn tắm lớn. Cô ngăm mình trong nước, nhìn quanh gian phòng tắm, đánh giá dấu vết nơi Mặc tiểu trư sinh sống, nhìn đến ngăn tủ kia, bên trong lộ ra một chút màu vàng gì đó. Nam Nam thật sự tò mò, trong lòng nghĩ không có khả năng đi, nhưng nhịn không được đứng dậy đem nó ra.
Là con vịt plastic màu vàng sạch sẽ, không có bụi, xem ra thường xuyên dùng đây mà, nhẹ nhàng sờ, món đồ chơi phát ra thâm âm thâm thúy: “Cạc cạc ——!”
“Ha ha ha ha——!” Nam Nam chịu không nổi, nhìn thấy ngăn tủ còn một con liền lôi ra cho vào bồn tắm.
Thầm nghĩ em trai còn chơi trò này! Quả thực rất. . . . . . rất manh!
Tiếng cười của cô có lực xuyên thấu cùng với tiếng cạc cạc, Mặc Vân chuẩn bị đi tắm lại bị thu hút, hắn đánh một cái giật mình, thảm, thế nhưng bị cô phát hiện, mất mặt quá đi mất. . . . . . OH ~ NO /(ㄒoㄒ)/. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui