Bạch Văn ngay thẳng hùng hồn trả lời Khang Phi: “Em nhỡ tay!”
Cái tay đang vỗ chân của Khang Phi lập tức cứng đờ, gã bất đắc dĩ thở dài nói: “Haizz, chỉ tại vận của cậu ấy không tốt thôi!” Thật sự cảm thấy Bạch Văn tìm bậy một cái cớ rất vớ vẩn, từ những lời cậu nói, chẳng hiểu sao gã lại có cảm giác chỉ số thông minh đang giảm dần đều.
[Gần][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:Nam Tử, Tiểu Nhu là bạn tui mới quen, cô ấy không cố ý đâu, cậu đừng giận nhé.
Lộ Hồng Trần không để ý đến gã, trực tiếp xin vào đội.
[Đội ngũ][Lộ Hồng Trần]:Nhìn cái tên ngớ ngẩn của ông, tôi chỉ muốn đấm cho một phát.
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:╭(╯^╰)╮Tôi thừa biết ôngđang ghen tị với một trong những hot boy của trường là tôi đây nhé.
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:Anh là hot boy của trường sao?
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:Đó là đương nhiên!
[Đội ngũ][Lộ Hồng Trần]:Ôngnghĩ tôi với ônggiống nhau hả, đầu óc bị lừa đá sao?
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:Cỏ dại mọc trong sân trường?
Giáo thảo: 校草 xiàocǎo có nghĩa là chàng trai đẹp trai nhất trường hay nôm na là hot boy của trường vậy đó. Còn trong câu nói của Bạch Văn, bạn ấy cắt từ lấy nghĩa, giáo thảo là cỏ mọc trong trường╮(‾▿‾)╭
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:…
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:A Lộ Lộ nói chuẩn rồi~ Em đã bảo sao chỉ số thông minh của anh ta đang bình thường lại tụt xuống dưới mực nước biển vậy chứ!
[Đội ngũ][Lộ Hồng Trần]:^_^
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:Bọn bây chờ đó!
Khang Phi ở trong kí túc xá tặc lưỡi: “Chậc chậc, mới rồi vừa giết người, bây giờ đã A Lộ Lộ, A Lộ Lộ ngọt ngào đến thế!”
Bạch Văn trả lời: “Em lỡ tay!”
“Được rồi, tay em giết nhầm người được chưa, xong quay người cái còn A Lộ Lộ A Lộ Lộ, gọi cậu ấy thân thiết như vậy, mệt em còn gọi được, hơn nữa, vì cậu ấy, không đến nỗi lấy oán báo ơn chứ?” Khang Phi thật sự không nghĩ ra, làm sao chỉ trong nháy mắt, gã lại bị hai kẻ kia liệt vào danh sách kẻ thù chứ.
“Ân nhân, anh giúp thì giúp cho trót đi!”
Khang Phi khựng lại, vô cùng uể oải nói: “Đệch! Lỗ mịe nó rồi!” Đây không nghi ngờ chính là đã chấp nhận “đề nghị” của Bạch Văn, quyết định trở thành vật hi sinh tội nghiệp mà không được oán lấy một lời.
Rốt cục Bạch Văn quay đầu nhìn gã, đưa ra yêu cầu, một chút cũng không ngượng ngùng, “Ân nhân, anh có thể đừng đột nhiên lại mở miệng nói chuyện không, anh làm thế, khiến em luôn có cảm giác mình đột nhiên xuyên qua.”
Lộ Hồng Trần là vú em, thấy quái nhỏ hơn hắn 10 cấp, liền giết nó không hề khó khăn, mặc dù có một pháp sư như Nhiễu Chỉ Nhu ở bên cạnh, hắn cũng không rảnh rỗi.
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:A Lộ Lộ, dạo này anh đi đâu thế? Sao không vào game?
[Đội ngũ][Lộ Hồng Trần]:Quên chúc mừng cô kết hôn vui vẻ!
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:…
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:O(n_n)O
~[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:Tiểu Nhu, em kết hôn rồi à?
[Đội ngũ][Gió Thu Leo Lắt]:Lúc Tiểu Nhu kết hôn rất đẹp!
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]:…
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:A!!!! Hóa ra mấy người biết nhau hả?
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]: -_-|||Rốt cục anh đã đi đường vòng bao lâu thế?
[Đội ngũ][Tôm Hùm Xào Chua Cay]:/(tot)/
~~Đồng thời lúc này, Bạch Văn nhận được tin mật của gã.
[Mật][Tôm Hùm Xào Chua Cay] nói với bạn:Đoạn đối thoại thiếu muối này còn phải kéo dài bao lâu nữa vậy?
[Mật]Bạn nói với [Tôm Hùm Xào Chua Cay]:╭(╯^╰)╮Ai bảo anh ngốc như thế?
[Mật][Tôm Hùm Xào Chua Cay] nói với bạn:O(n_n)O~ Em nói xem, bây giờ anh nói trong kênh đội là đang ở cùng phòng kí túc xá với em thì sẽ thế nào nhỉ?
[Mật]Bạn nói với [Tôm Hùm Xào Chua Cay]:Chẳng sao cả.
[Mật][Tôm Hùm Xào Chua Cay] nói với bạn:Vậy thì thu phục Vũ Vũ nhà em đi!
Bạch Văn ở trong đội nói phải đi ra ngoài một chút.
Để chuột xuống, cậu kéo Hạ Vũ ra ngoài, khi về, trong tay Hạ Vũ có thêm một cốc trà sữa trân châu.
Khang Phi co giật khóe miệng, đây là dụ ăn sao? Đây là dùng ăn để hối lộ sao?
Tin mật của Bạch Văn đã bị đám người xấu xa bang Hắc Bạch oanh tạc.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nhiều lần nhìn thấy tin tức cậu giết Lộ Hồng Trần, tất cả mọi người mới chạy đến hóng hớt, một đám nhiều chuyện đến phát sợ luôn. Vốn Bạch Văn muốn tiếp tục bơ đẹp đám người này nhưng lại thấy tin mật của ông chồng hờ nhà mình, cậu liền thay đổi chủ ý.
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Bây giờ mọi người đang rất vội, đã chuẩn bị lập thành đoàn chỉ còn chờ mấy cậu ra khỏi phó bản nữa thôi, đại thần đã ở trong đoàn rồi.
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:*nhe răng* Thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của mấy người!
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:O(n_n)O~ Không cần khách sáo! Chỉ cần sớm ngày thả tự do cho tui là được rồi.
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Được thả tự do thì cậu sẽ làm gì? Anh nhớ Đệp Zai quân đã phân rõ giới hạn với cưng rồi mà
~[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Đó là ảo giác của cưng thôi. Hơn nữa chẳng có chút quan hệ gì với cậu ấy cả, chỉ là sự tồn tại của cưng cản trở sự nghiệp cưa zai đẹp của anh mà thôi
~[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Mời cưng tiếp tục giả vờ phong lưu
~[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:╭(╯^╰)╮ Rốt cục khi nào thì cậu xong? Mọi người đã sắp đi vào rồi đấy.
Bạch Văn lật xem tin bang phái, điều này càng khiến cậu hiểu thêm về tính bà tám của đám người này.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]:Ồn ào chết đi được!
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:Óa óa óa, nhân vật chính xuất hiện rồi nè ~ Tiểu Nhu à, Tiểu Nhu ơi, nhanh nhanh báo cáo lý do cưng với Sói huynh nhà cưng yêu nhau lắm cắn nhau đau đi
~[Bang][Tớ ThíchCrayon Shin – chan]:Phải khai báo, nếu không sẽ bị trừng phạt theo bang quy!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]:Bang quy? Đó là cái gì ấy nhẩy?
[Bang][Tớ ThíchCrayon Shin – chan]:Hừ hừ, Nhu Nhu, rồi cưng sẽ phải hối hận!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]:Hừ! Mấy người lăn!
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]:Tốt lắm ~ Phó bang chủ Phong Lưu, mời cưng dựa theo bang quy xử phạt. Tuyệt đối không thể vì là phu nhân phó bang chủ mà được đi cửa sau nhé.
[Bang][Công Tử Phong Lưu]:Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó!
[Bang][Nhị Thủ Yên]:Rốt cục nhìn giống phó bang chủ rồi, phó bang chủ V5
~[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:Phó bang chủ V5
~…
[Bang][Công Tử Phong Lưu]:~(@^_^@)~ Đại thần, cái kia… dựa vào bang quy nên?
[Bang][Tớ ThíchCrayon Shin – chan]:-_-||| đã đánh giá quá cao quyết tâm và trí tuệ của Phong Lưu rồi!
[Bang][Vũ Trụ Thần Thoại]:Bang chiến
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:Không hổ là đại thần mà ~ ôm đùi~ nghe nói trò chơi sắp update, sau update sẽ có hệ thống bang chiến, há há ~ Ngạo Thị xong đời rồi!
[Bang][Từng Qua Thương Hải]:Bang chiến V5
~[Bang][Tớ ThíchCrayon Shin – chan]:Hình như hôm nay update
Tin của Tớ Thích Crayon Shin – chan vừa gửi, hệ thống liền phát cảnh báo màu đỏ, bởi vì hệ thống update, sẽ mang đến sự bất tiện cho người chơi vân vân…
Bạch Văn vừa nhìn thấy nhắc nhở thì đã bị ép phải rời game luôn, chán nản đập bàn một cái, cậu còn chưa kịp chào tạm biệt Lộ Hồng Trần, đã bị bắt out rồi.
Lần này trò chơi update rất tốt, rất ưu việt, liên tục ba ngày không thể login, trên diễn đàn kêu rên thành một đống, Bạch Văn cũng là một trong số những người đó.
Spam trên diễn đàn cả buổi, bụng kêu lên kháng nghị, Bạch Văn mới nhớ ra, hôm nay còn chưa ăn cơm nữa.
Hạ Vũ đã đến cửa hàng mua sách rồi, Bạch Văn chưa bao giờ nghe qua tên của cuốn sách đó, cũng chẳng có hứng thú đi theo. Cậu không thể vào game, lại không muốn ra ngoài cua gái như Khang Phi nên chẳng đi theo Hạ Vũ.
Về phần anh họ và anh rể họ, tất nhiên là đi hẹn hò rồi, ban ngày hẹn, buổi tối tiếp tục hẹn, thời gian quay về kí túc xá càng ngày càng ít, Bạch Văn đã muốn quen rồi nên cũng chẳng để ý đến sự xuất hiện của hai người đó nữa.
Kí túc xá chỉ còn lại mình cậu, tất nhiên chẳng ai rủ cậu đi ăn cơm rồi.
Bạch Văn xoa dạ dày đáng thương của mình, bắt đầu nhảy nhót quanh phòng tìm đồ ăn, trừ từng hàng hồng trà trong tủ của Chu Tiếu Đông ra, thì chẳng có cái gì cả.
Bạch Văn đành phải mặc quần áo tử tế vào, đi ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ đã sớm qua thời gian các cửa hàng cơm mở cửa, tất nhiên chẳng tìm được gì ăn cả, Bạch Văn đi ra ngoài cổng trường ăn tạm một bát mì, nhìn sắc trời thấy còn sớm, quyết định đi mua thêm một ít đồ ăn để lấp bụng.
Ở vùng xung quanh có mấy trường đại học khác, mặc dù chỗ thì vẳng vẻ, nhưng buôn bán lại rất phát triển.
Khu đồ ăn, khu trang phục, khu tạp hóa…. Có đầy đủ các khu khác nhau, Bạch Văn đi đến khu tạp hóa, cậu vẫn thầm gọi chỗ này là khu bách bảo, bởi vì đồ ở đây vô cùng đầy đủ.
Bạch Văn tìm thấy một cửa hàng, đi vào mua một gói mì ăn liền vị thịt bò dưa chua, trả tiền, vừa đi ra khỏi cửa, thì đụng phải một người, Bạch Văn thầm nghĩ thật xui xẻo.
Sau khi thấy rõ người bị cậu đụng phải, Bạch Văn càng cảm thán hơn.
Bạch Văn chủ động chào hỏi: “Ồ, người đẹp, thật vừa khéo! Đụng phải có đau không? Đằng kia có một phòng khám bệnh đó, muốn đến đó xem một chút không?… Không đi? Vậy muốn đến bệnh viện lớn chụp x quang sao? Thật sự không có chuyện gì, vậy được, nếu chị có vấn đề gì thì tới tìm em nhé.”
Ngô Mỹ Lệ mặt mày xanh mét, một giây sau lại cười nói: “Đúng vậy, thiệt khéo! Thật ngượng quá, lại đụng phải cậu! Tôi còn tưởng là bạn nhỏ nào chứ, làm tôi giật cả mình, cậu không có chuyện gì chứ?” Cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng cơn giận thật sự quá lớn, làm sao cũng không thể giấu được. Chỉ cần không ngốc, đều có thể nhìn ra tâm trạng thật sự hiện giờ của cô.
Bạch Văn nói: “Không việc gì, không cần đi bệnh viện chụp ảnh, tiền của chị kiếm cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà, sau này chị ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút, cách nơi này năm km là nhà trẻ Lam Thiên, mấy đứa bé trong đó rất yếu ớt, không cẩn thận bị chị đụng một cái thành tàn tật thì không tốt lắm đâu, đây đều là đóa hoa tương lai của tổ quốc cả đó, phải cố gắng bảo vệ.”
“…” Ngô Mỹ Lệ hít sâu một hơi, đè câu mắng chực chờ trong cổ họng xuống, nhìn ánh mắt tò mò xen lẫn nghi ngờ xung quanh, cô gằn từng chữ một: “Cái gì gọi là tiền tôi không dễ gì kiếm được hả?”
Bạch Văn thấy cô hỏi, vẻ mặt vô tội lại tò mò: “Chẳng nhẽ kiếm rất dễ sao?”
Trong số những người vây xem, không biết người nào huýt sao, cười lớn nói: “Có một loại đàn bà kiếm tiền cực dễ.” Rõ ràng chính là sợ thiên hạ không loạn.
Cũng không biết người nào hùa theo: “Ôi chao, không cần nói rõ ra vậy đâu!”
Ngô Mỹ Lệ giận quá mắng to: “Mấy người có ý gì hả?”
Trong số những người đang đứng nhiều chuyện có không ít nữ sinh đã bắt đầu ồn ào, dần dần biến thành tranh cãi nhau, mà hai người khơi chuyện lại chỉ mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Bạch Văn mở miệng nói chuyện trước: “Chị không đi hả?”
Ngô Mỹ Lệ nói: “Dĩ nhiên phải đi rồi, ai nguyện ở cùng một chỗ với tên gớm ghiếc nhà cậu.” Sau đó dậm chân đi thẳng, lúc đi còn không cần thận dẫm nát hai gói mì ăn liền bị rơi xuống đất.
Bạch Văn chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn của mì ăn liền “…” Không được chọc vào con gái, lại càng không được chọc vào con gái nhỏ mọn.
Bạch Văn nhặt mì ăn liền lên, thành thật đi về phía kí túc xá.
Vừa đến tầng hai, cậu đã thấy bóng dáng Lộ Nam Minh, cậu liền đưa mì ăn liền cho một người qua đường, “Gửi cậu cái này trước nhé, chút tớ lên lấy lại sau.”
Trong lúc người qua đường đang ngơ ngác không hiểu gì, Bạch Văn đã xum xoe chạy biến đi rồi.
Người qua đường: “…”
Bạch Văn chạy xuống, đuổi theo bóng dáng Lộ Nam Minh, vừa đuổi theo vừa gọi to: “A Minh! Đợi em với!” may là người trên đường không nhiều lắm, nếu không sẽ có rất nhiều người đứng lại không vây xem thì cũng chỉ trỏ.
Lộ Nam Minh nghe thấy tiếng gọi mình, rất có xúc động muốn co giò chạy thẳng, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, không kiên nhẫn đứng lại đó chờ Bạch Văn.
Bạch Văn chạy đến trước mặt Lộ Nam Minh thì dừng lại, mặt vì chạy nhanh mà đỏ bừng, hô hấp dồn dập hỏi: “A Minh Minh, anh đi nhanh thế làm gì chứ?”
Lộ Nam Minh nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Bạch Văn muốn kéo tay Lộ Nam Minh lại nhưng bị hắn nghiêng người tránh thoát, Bạch Văn cũng chẳng để ý lắm vòng tay ra sau, sờ lên đầu mình, vừa gãi vừa nói: “Không có chuyện gì.”
“… Tôi nhớ lần trước mình có nói rất rõ ràng rồi mà.” Lộ Nam Minh nhíu mày.
Bạch Văn ngẩng đầu, im lặng nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh hờ hững trước cái nhìn của cậu.
Bạch Văn phát hiện giả vờ đáng thương không có hiệu quả, lau nước mắt đi, giơ tay trái của mình lên cho Lộ Nam Minh xem, “Hôm nay thật xui xẻo, đi ra ngoài mua đồ, đụng phải tình địch.”
Lộ Nam Minh nhìn vết hằn rất rõ trên tay Bạch Văn, nhíu mày chặt hơn, nói: “Sao lại thế này?”
Bạch Văn giấu tay đi, miệng nhỏ bắt đầu lẩm bẩm nhưng vẫn để Lộ Nam Minh nghe được rõ ràng.
Thấp giọng kể lể, đầu cúi xuống im lặng tỏ ra đáng thương, Lộ Nam Minh ngẩng đầu nhìn trời, mãi đến khi Bạch Văn nói xong, khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ đến sắp cuống lên thì Lộ Nam Minh mới chậm rì rì trả lời: “Cậu muốn tôi làm gì?”
Bạch Văn ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, lại rất nhanh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không cần.”
“Vậy sao cậu còn không đi?” Lộ Nam Minh nhìn đỉnh đầu cậu hỏi.
Bước chân Bạch Văn di chuyển một cm sau đó đứng im.
Lộ Nam Minh: “…”
END 29