Rất nhanh thì đến giờ cơm, bốn người rõ ràng không định rời đi, hơn nữa còn xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.
Lộ Nam Minh rất không nể nang chỉ huy kẻ đến sau cùng của đám khách không mời mà đến: “Đi mua cá.”
Lý Dị ngạc nhiên há to mồm, tay chỉ thẳng vào mình, thấy cái gật đầu khẳng định của Lộ Nam Minh, bi phẫn nói: “Tại sao là tôi? Tôi vừa mới ngồi xuống thôi mà.”
Khang Phi nhàn nhã ném một hạt dưa vào miệng, liếc xéo Lý Dị: “Ông không đi thì ai đi?”
Lý Dị nhìn hai bên, phát hiện chỉ có mình mình còn độc thân, lập tức có loại xúc động muốn đập đầu vào tường. Dù chỉ tùy tiện kéo đến cho đủ đôi, cũng so với độc thân tốt hơn, khiến cho hiện tại y muốn lười cũng không kiếm được cớ nào thích hợp.
Lý Dị bi phẫn đứng dậy, đi tới một bước lại vòng ngược về.
“Không phải định để một mình tôi mang đồ về chứ?”
Sáu người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng tất cả ánh mắt đổ dồn về Khang Phi.
Khang Phi nhướng mày nói: “Tại sao lại là tôi?”
Lộ Nam Minh nói: “Với tư cách là chủ trước, cậu quen hơn tôi.”
Ngụy Vũ Thông ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Tôi còn chưa nhận được quà hối lộ nữa.”
Chu Tiếu Đông với Hạ Vũ đang đắm chìm với tivi, sau khi thấy có người đi rồi, hai người đã sớm quay đầu tiếp tục xem. Bạch Văn thì vắt người trên vaiLộ Nam Minh, mắt sáng trưng nhìn qua Khang Phi.
“…”
Tục ngữ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.
Khang Phi xoa mặt, nhận mệnh đứng lên, cùng Lý Dị đi ra ngoài.
Khang Phi với Lý Dị túi lớn túi nhỏ về đến cửa, phát hiện năm người trong nhà ngay cả mí mắt cũng lười bố thí cho bọn họ, Khang Phi mới lớn tiếng hỏi chủ nhà: “Đồ để ở phòng bếp hả?”
Chủ nhàLộ Nam Minh lúc này mới lên tiếng: “Ừ để ở phòng bếp.”
Khang Phi với Lý Dị lại tay xách nách mang để đồ vào bếp.
Bạch Văn nhìn bóng lưng của bọn họ hỏi: “Hai người biết nấu cơm không?”
Khang Phi với Lý Dị dừng phắt lại, rất ăn ý quay người, không nói gì nhìn thẳng mặt Bạch Văn.
Bạch Văn nhìn về phía Ngụy Vũ Thông. Cậu biết chắcLộ Nam Minh và Chu Tiếu Đông, hai người này không phải là người của phòng bếp. Còn về phía Hạ Vũ, cậu không có chút hi vọng nào cả, chỉ còn lại Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông im lặng nhìn lại.
Không khí im lặng bao trùm cả gian phòng.
Lý Dị không nhịn được nữa, thấp giọng quát: “Mấy người kêu mua thức ăn đó nhá.”
Bạch Văn đột nhiên cầm công thức nấu ănbị vứt ở một bên, dương dương tự đắc liếc Lý Dị, “Không sao. Có công thức, có thể theo đó mà làm.”
Ngoại trừLộ Nam Minh và Hạ Vũ, những người khác im lặng nhìn gương mặt tươi cười của cậu.
Bạch Văn méo miệng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao?”
Khang Phi quay người mang đồ đặt vào phòng bếp, thuận tiện rửa cho mình một quả táo, vừa gặm vừa nói: “Anh thấy, cách này không dùng được đâu.”
Lý Dị đi theo sau gã cũng phụ họa, không phải mỗi người đều có tiềm chất thiên tài đầu bếp, đồ ăn lần đầu tiên làm ra liền có thể cho vào miệng ăn được.
Bạch Văn bĩu môi nói: “Đó là vì mấy người không can đảm cũng không có dũng khí khiêu chiến.”
Ngụy Vũ Thông nhìn thời gian, chậm rãi nói: “Cách giờ cơm còn hai giờ, các cậu có thể thỏasứcnếm thử.” Nói rõ bản thân không liên quan.
Chu Tiếu Đông thấy không có ai động đậy, trong lòng lóe lên tinh ranh, mắt nhìn chằm chằm vàoLộ Nam Minh, dùng giọng điệu bậc trên nói lời thấm thía: “Về sau hai người ở cùng một chỗ, cũng không thể ngày nào cũng ăn ngoài được. Hơn nữa, với tư cách là người đàn ông của thế kỷ mới, không thể không biết nấu ăn được, đúng không?”
Ngụy Vũ Thông như có điều suy nghĩ nhìn ót Chu Tiếu Đông, mà Chu Tiếu Đông đang chằm chằm nhìnLộ Nam Minh lại không phát hiện.
Bạch Văn đảo mắt, kích động nói: “Em cũng muốn thử.”
Bạch Văn đang định đứng lên,Lộ Nam Minh đã rút quyển sách trên tay cậu ra, mặt không biểu tình đứng lên đi vào bếp.
Bạch Văn trợn mắt há mồm, Chu Tiếu Đông tươi cười đắc ý.
Ngụy Vũ Thông vỗ vai Chu Tiếu Đông, cũng đứng lên, “Em ngồi đây xem TV, anh đi giúp cậu ta một tay.”
“Hả?” Chu Tiếu Đông quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh.
Ngụy Vũ Thông bẻ cổ nói: “Anh muốn làm người đàn ông tốt của thế kỷ mới.”
Chu Tiếu Đông: “…” Em không có ý đó, hơn nữa, anh đã rất tốt rồi!
Khang Phi cởi áo khoác ra, quay người đi vào phòng bếp, “Tôi phải quan sát trước đã.” Thuận tiện đóng cửa phòng bếp lại, ngăn tất cả ánh mắt tò mò ở bên ngoài.
“…” Lý Dị như bị sét đánh bên tai, sau nửa ngày mới lẩm bẩm: “Sức mạnh của tình yêu quả thật đáng sợ.”
Bạch Văn nhìn Chu Tiếu Đông.
Chu Tiếu Đông sờ mũi, có chút không được tự nhiên nói: “Em nhìn anh làm gì.”
Bạch Văn chống cằm vẻ mặt ưu thương: “Anh họ
~~”
Bạch Văn thật lâu rồi không dùng giọng này gọi cậu, da đầu Chu Tiếu Đông run rẩy, “Em lại muốn làm gì?”
Bạch Văn sâu kín thở dài.
“…”
Phòng bếp rất nhanh có tiếng động truyền ra.
Cái loại tiếng động này khiến lòng người kinh sợ, rất khó làm người ta không để ý. Bốn người đang ngồi ở bên ngoài không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng bếp, tựa hồ muốn xuyên một cái lỗ, để bọn họ nhìn xem bên trong mấy người kia đang làm gì.
“Bọn họ đánh nhau hả?” Lý Dị lau trán, vẻ mặt buồn rầu. Y cực kì nghi ngờ ăn xong bữa cơm này, cả đám sẽ tổn thọ mười năm, không biết giờ bỏ đi còn kịp không.
Chu Tiếu Đông: “… Nghe có vẻ kịch tính.”
Bạch Văn liếc mắt, “Nồi bát tủ bồn va chạm rất sống động.” Cậu không lo tối nay không có cơm ăn, cậu chỉ lo phòng bếp không biết có bị phá tan không.
Hạ Vũ vẫn cắn hạt dưa, cực kỳ tò mò hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Chu Tiếu Đông không còn gì để nói, “Choáng. Vừa rồi em bay lên vũ trụ hả?”
Hạ Vũ ngây thơ nháy mắt, không ngại học hỏi nói: “Không phải là bay về trời hả?”
“Nấu cơm.” Lý Dị chen ngang bọn họ, không yên lòng trả lời, vừa hoảng hốt suy đoán, chút nữa bưng ra sẽ là cái gì? Đen như tro? Nát như cám?… Chỉ ngẫm thôi, Lý Dị đã cảm thấy dạ dày co thắt từng cơn đau nhức.
Mắt Hạ Vũ sáng ngời: “Nấu cơm á?”
Ngu ngốc cũng có thể thấy kích động trong mắt Hạ Vũ, Chu Tiếu Đông sợ mọi chuyện càng kinh khủng hơn, vội vàng đẩy đĩa hạt dưa về phía Hạ Vũ, khuyên nhủ: “Ăn hạt dưa của em đi này!”
Hạ Vũ rõ ràng rất thất vọng.
Chu Tiếu Đông coi như không thấy.
Bạch Văn khó có lần không ngăn cậu lại, rất thành thật, rất chăm chú xem TV, hai lỗ tai dựng thẳng đứng.
Một giờ sau, khúc quân hành trong bếp cuối cùng cũng dừng lại.
Trái tim treo ngược của Chu Tiếu Đông, Bạch Văn, Lý Dị lặng lẽ rơi xuống, nhẹ nhàng thở phào, chỉ có Hạ Vũ vẫn ngơ ngác, mắt quay tròn, tựa hồ đang chờ cơ hội để vọt vào bếp.
Bạch Văn lấy điện thoại ra định gọi điện kêu đồ ăn sẵn, đột nhiên cậu nhăn mũi: “Mấy anh…” Lời còn chưa dứt, cậu liền phát hiện Chu Tiếu Đông và Lý Dị không hẹn cùng nhìn về phía mình, trong mắt đều là lo lắng cùng bất đắc dĩ, giống như im lặng nói, xem đi, rốt cục đã xảy ra chuyện rồi.
Hạ Vũ khịt mũi, hét lên: “Ah, cá sốt cháy rồi.”
Ba người Bạch Văn sững sờ, rõ ràng cực kì ngạc nhiên chuyện Hạ Vũ có thể đọc ngay tên món ăn. Thời điểm bọn họ ngạc nhiên, Hạ Vũ đã dùng tốc độ chớp nhoáng phi ngay tới cửa bếp, điên cuồng xoay nắm cửa.
Cửa bị khóa trái, Hạ Vũ không mở được, liền gõ cửa.
Ba người Bạch Văn liếc nhau, vọt tới.
“Két.”
Cửa được mở từ bên trong, Lộ Nam Minh mặt không chút biểu tình đi ra đầu tiên, Khang Phi và Ngụy Vũ Thông mỗi người đứng một bên phía sau hắn, một người nhìn trần nhà, một người nhìn chằm chằm mặt đất, giống như nơi đó vừa mọc ra một bông hoa.
“…”
Hạ Vũ như không để ý đến tình cảnh xấu hổ trước mặt, lách qua người Lộ Nam Minh, chen vào giữa Khang Phi và Ngụy Vũ Thông, hai người nghĩ cậu tò mò, ai cũng không ngăn cậu, chỉ chuyển mục tiêu thành nhìn đối phương.
Lý Dị cảm thấy mấy thằng đàn ông đứng ở cửa bếp, xung quanh thoang thoảng mùi khét của thức ăn có chút xấu hổ, vuốt mũi, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, “Chúng ta vẫn nên gọi thức ăn nhanh thôi nhỉ?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng với ngữ khí của y, hoàn toàn nghe thành câu trần thuật. Hiển nhiên đã không ôm chút hi vọng nào với bữa cơm này rồi.
Bạch Văn phản ứng cực nhanh, tiếp lời: “Em đi gọi điện thoại.” Quay người vội vàng chạy đi.
Một người lên tiếng, cảnh tượng xấu hổ cũng biến mất.
Mấy người chậm rãi đi về phòng khách, Khang Phi bị rớt lại sau cùng đi theo vài buớc, phát hiện Hạ Vũ đi vào phòng bếp không có động tĩnh gì, nghĩ nghĩ lại quay ngược về.
“Vũ Vũ, em muốn làm gì thế?” Khang Phi quay về cửa bếp, vừa vặn trông thấy Hạ Vũ bưng nồi còn dấu cá cháy, có vẻ như chuẩn bị rửa.