Khang Phi có một giấc mơ. Trong mơ gã thấy mình muốn đi tè, chạy rất nhiều nơi mới tìm được WC, gã vội vàng xông vào rồi lôi chim nhỏ củamình ra. Vì tình hình lúc đó quá nguy hiểm, do sơ suất gã lỡ làm nước tiểu dính lên quần. Quá sợ hãi, gã lập tức giật mình tỉnh dậy.
Khang Phi sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là, bàng quang căng quá rồi, cần phải giải quyết ngay lập tức, phản ứng thứ hai là, đầu đau muốn chết, mỗi lần gã say là lại đau đầu, đau đến chết đi sống lại.
Giờ phút này Khang Phi rất muốn chết. Lăn lộn trên giường hai vòng mà không đỡ hơn chút nào, bàng quang báo động lại càng rõ hơn trước, Khang Phi thở dài một tiếng, chuẩn bị đứng lên.
“Anh tỉnh rồi?”
Đột nhiên xuất hiện tiếng hỏi thăm khiến Khang Phi thiếu chút nữa té ngã. Khiếp sợ nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, Hạ Vũ đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, nhìn động tác hình như muốn tới giường dìu gã. Khang Phi nháy mắt mấy cái, nhớ lại chuyện ngày hôm qua khi hai người bắt đầu ở chung, nhớ lại chuyện khiến gã buồn phiền tối qua, nhớ lại hôm qua một mình ngồi trong phòng khách uống rượu giải sầu… Đoán chắc Hạ Vũ đã nhìn thấy trò hề khi gã say rượu rồi, nên vừa ảo não vừa xấu hổ nói: “Em cứ ngồi cứ ngồi đi.”
Hạ Vũ buông sách xuống, đè Khang Phi đang chuẩn bị bò dậy xuống giường, để gã nằm lại, nói: “Anh chờ chút, em đi nấu cháo cho anh.”
Nấu cháo sao? Khang Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Vũ đang chạy đi, ngu ngốc trả lời: “…ừ.” Khang Phi không có thời gian cảm nhậncảm giác hạnh phúc đột nhiên xuất hiện, bàng quang đã phát cảnh báo nguy hiểm, Khang Phi nhảy xuống giường, ngay cả giầy cũng không kịp xỏ đã vọt vào nhà vệ sinh.
Sau khi khoan khoái dễ chịu xong, Khang Phi chuẩn bị quay về đi giày, vừa lúc gặp Hạ Vũ đang bưng cháo. Hạ Vũ thấy gã để chân trần, bĩu bĩu môi, vẻ mặt không ủng hộ. Khang Phi giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội, vội vàng giải thích: “Anh không cố ý đâu, thật sự quá mót, quá mót!”
Hạ Vũ không nói gì, đặt cháo lên tủ đầu giường.
Khang Phi hít hít mũi, ngửi thấy mùi cháo thơm phức trong không khí, vừa cảm động muốn khóc vừa sốt ruột, mắt khóa chặt lên người Hạ Vũ. Rõ ràng Hạ Vũ đang không vừa lòng với gã, hiện tại không nói lời nào, lại khiến gã thật sự không dám làm loạn, sợ Hạ Vũ càng tức giận.
Hạ Vũ quay người nhìn gã, “Anh đi rửa mặt, em lấy giày cho anh.”
“A…a…a… ừ.” Sau khi Khang Phi sững sờ, lập tức vui sướng chạy vào phòng vệ sinh, hoàn toàn không hề nhận ra mình trở thành một tên sợ vợ chính hiệu rồi.
Khang Phi rửa mặt xong, Hạ Vũ quả nhiên mang giàychờ ở cửa, Khang Phi mặc quần áo, Hạ Vũ cầm giàycho gã khiến gã vui đến thiếu chút nữa thì bay thẳng lên trời, đang muốn tiến lên ôm hôn Hạ Vũ một cái, liền thấy gương mặt không mấy vui vẻ của cậu, Khang Phi cứng đờ cả người: “Sao lại vẫn không vui vậy?”
“Anh còn chưa rửa chân.”
“Ặc…” Đã đi vàorồi giờ lại cởi ra sẽ bẩn, Khang Phi không biết phải làm sao, thật khó xử nhìn Hạ Vũ.
“À. Thôi được rồi.” Hạ Vũ thở dài, vịn tay gã nói: “Anh ngồi trước đi.”
Khang Phi ngoan ngoãn nghe lời, làm theo ý Hạ Vũ ngồi ở mép giường, gương mắt nhìn Hạ Vũ rời đi, sau đó lại trân trân nhìn bát cháo đang đặt trên tủ đầu giường chảy nước miếng.
Đang trong lúc Khang Phi đang phân vân không biết phải làm sao, Hạ Vũ bê chậu nước vào, bên trong là nước ấm, đặt trước mặt Khang Phi, nói ngắn gọn: “Rửa chân.”
Khang Phi choáng.
Rửa chân, cọ chân, cho ăn … cả quá trình, Khang Phi đều ở trong trạng thái hồn bay trên mây.
“Thoải mái không?” Hạ Vũ nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Khang Phi, thấy gã không trả lời, cậu vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nghe nói mọi người uống say xong sẽ đau đầu, xoa xoa một chút sẽ tốt…”
Nghe mấy câu cằn nhằn của Hạ Vũ, đáy mắt Khang Phi hơi nóng, đột nhiên cảm thấy cứ sống bình bình đạm đạm vớiHạ Vũ thế này đến cuối đời cũng là một loại hạnh phúc, cho dù có chút không tốt với cơ thể, nhưng cuộc sống đơn giản sẽ vượt qua tất cả.
Một tay Khang Phi ôm eo Hạ Vũ, chân thành nói: “Vũ Vũ, gặp em là chuyện hạnh phúc nhất đời của anh!”
Hạ Vũ dừng một chút, sau đó rất nhanh lại tiếp tục xoa, “Còn đau không?”
Khang Phi dùng lực ôm Hạ Vũ lên giường, áp dưới thân, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, ngủ với anh một lát.” Đại khái do tác dụng tâm lý, gã cảm thấy, đầu hôm nay cũng không đau như những lần say rượu trước kia, ít nhất vẫn có thể chịu được.
Hạ Vũ nháy mắt, sau đó nhắm chặt mắt.
Khang Phi ôm chặt Hạ Vũ, cũng nhắm chặt mắt.
Một tuần sau, hai đôi Lộ Nam Minh, Ngụy Vũ Thông cùng hẹn nhau đến nhà Khang Phi làm khách, tiện thể mang theo thức ăn cùng đồ uống đến.
Khang Phi rất câm nín nhìn những “món quà” rất không lịch sự này, trừng mắt nói: “Còn chưa từng thấy quà tân gia nào tục tằng thế này?”
“Đều là anh em trong cùng một ký túc xá, đừng quá keo kiệt như thế!” Ngụy Vũ Thông vỗ vỗ vai gã an ủi.
Khang Phi lại trợn mắt, chỉ có thể nhận mệnh cầm số thức ăn kia đi vào phòng bếp, nói với Hạ Vũ đang mặc tạp dề chuẩn bị làm cơm, “Làm tạm một ít đi, đủ ăn là được rồi.”
“Vâng.” Hạ Vũ xoay người bắt đầu xem xét số nguyên liệu bọn họ mang đến, rõ ràng không định chỉ làm qua loa.
Khang Phi thở dài bất đắc dĩ, thò đầu quát mấy vị khách đang trong phòng khách: “Mấy người tự chơi đi.” Sau đó rất không khách khí bám trên cánh cửa bếp, vén tay áo hỏi Hạ Vũ: “Hôm nay chuẩn bị làm gì thế?”
Hạ Vũ sờ cằm, một mình xoắn xuýt chốc lát, ngẩng đầu rầu rĩ nhìn Khang Phi, “Em không biết.” Có nhiều lựa chọn lắm.
Mặc dù hơi đau lòng Hạ Vũ vất vả, thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Hạ Vũ, Khang Phi cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Không chọn được, vậy làm hết đi!” Dù sao đám ngoài kia nếu không giải quyết hết đống đồ ăn chắc cũng không cam lòng rời đi.
Hạ Vũ lập tức cười rộ lên, cong cong khóe mắt nói: “Được.” Còn rất tình cảm hôn má gã một cái.
“…” Khang Phi thích thú sờ mặt nói: “A… anh rửa rau hộ em.” Bình thường Khang Phi toàn tự mình làm, từ sau khi ở cùng Hạ Vũ, ngoại trừ đi học bọn họ đều tự nấu cơm ở nhà.
Nấu nướng Khang Phi không làm được, chỉ có thể đứng bên cạnh giúp đỡ.
Một tuần này, Khang Phi rửa thức ăn, soạn bát đũa đã quen việc, chỉ là kỹ thuật thái thịt vẫn cần phải cố gắng hơn.
“Vâng.” Hạ Vũ cũng quen được Khang Phi giúp đỡ.
Thừa dịp Khang Phi với Hạ Vũ bận rộn trong phòng bếp, Bạch Văn đảo mắt, thấy Lộ Nam Minh không có biểu cảm gì khác thường, ba chân bốn cẳng chui vào phòng ngủ của Khang Phi.
Lộ Nam Minh xem như hiểu cá tính hiếu động của Bạch Văn, biết cậu bị hắn quản lý nghiên khắc, một tuần nay vẫn chưa gây phiền phức,nhưng sẽcó chút không nén được tò mò, vì thế mặc cậu đi gây họa Khang Phi.
Chu Tiếu Đông uống một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, nhìn vẻ mặt anh tuấn của Lộ Nam Minh, lại nghĩ đến Bạch Văn loi choi như con khỉ, trong lòng tiếc hận cho hắn, gặp được Bạch Văn thật sự là thiệt thòi lắm. Nhưng lời này cậu sẽ không nói ra, mặc kệ thế nào, Bạch Văn mới là em trai của cậu.
Ngụy Vũ Thông bình tĩnh nhất. So với Chu Tiếu Đông và Lộ Nam Minh, quan hệ của anh với Bạch Văn xa nhất, lại thêm tính cách của cậu ấy, anh không chỉ không kinh ngạc, ngược lại còn rất chờ mong phát hiện của Bạch Văn.
Anh vẫn rất ngạc nhiên chuyện Lộ Nam Minh có tình cảm với Bạch Văn. Mặc dù Bạch Văn hơi hiếu động, nhưng cũng là người thông minh hoạt bát khó thấy, hấp dẫn Lộ Nam Minh cũng có thể hiểu được. Mà Khang Phi với Hạ Vũ, anh lại càng không thể hiểu nổi. Với phong cách phong lưu của Khang Phi, cùng Hạ Vũ vẻ ngoài đáng yêu hằng đêm ôm nhau, nảy sinh một chút cảm giác khác thì anh có thể hiểu, nhưng vì Hạ Vũ mà quay đầu, còn vì Hạ Vũ mà thành cong luôn, anh nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ tình cảm với Chu Tiếu Đông quá ổn định, khiến anh không cần phiền não mà tế bào bà tám mới dần dần lộ ra.
Bạch Văn rất nhanh thì lao ra, khoa trương hoa chân múa tay, nhưng nghĩ đến hai người trong phòng bếp, cậu vẫn giảm âm lượng xuống: “Nhìn không ra, Khang Phi lại quân tử như vậy, hiện tại vẫn chưa ăn Hạ Vũ đâu!”
Chu Tiếu Đông chẳng khách sáo gõ đầu cậu, “Không có tương lai.” Cậu đối với việc Bạch Văn luôn nghĩ đến chuyện này đã hoàn toàn không còn gì để nói.
Bạch Văn xoa chỗ bị đánh, rõ ràng chẳng có chút đau khổ nào ngược lại còn nháy mắt với Chu Tiếu Đông, bà tám hỏi: “Chẳng lẽ anh họ anh không tò mò hả? Vũ Vũ không được em bày mưu tính kế, vậy mà vẫn thoát được ma trảo của tên phong lưu kia!”
Chu Tiếu Đông mạnh miệng, “Em nghĩ trên đời này em thông minh nhất sao!” Lòng hiếu kỳ đã rục rịch, thấy thế nào Khang Phi cũng không phải Phật, vậy Hạ Vũ hẳn là người che giấu giỏi nhất trong mấy người nhỉ? Có phải Hạ Vũ có bệnh gì đó không tiện nói ra không? Hoặc là Khang Phi chỉ phải lòng, cơ thể vẫn thích con gái hơn chăng?
“Anh họ
anh đã không tò mò, mắt còn trợn lớn như thế làm gì?”
Ngụy Vũ Thông giải vây cho người yêu mình, “Sao em biết họ không làm?”
Bạch Văn coi như cũng nể mặt Ngụy Vũ Thông, không tiếp tục văn vẹo Chu Tiếu Đông nữa, giả vờ thành thám tử nói: “BCS đặt ở tủ đầu giường còn chưa bị bóc tem, dầu bôi trơn cũng không mở ra… hí hí hí, cái này còn không rõ ràng sao?”
Ngụy Vũ Thông cùng Lộ Nam Minh lơ đãng liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được sựkhông nói nên lời, không có lý nào một Khang Phi bách chiến bách thắng lại lật thuyền trong ao, hẳn là có biến?
…
Khang Phi bưng đồ ăn ra, gọi to: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Không ai để ý đến gã.
Khang Phi ngẩng đầu, chỉ thấy bốn người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, Khang Phi nổi da gà, hỏi: “Mấy người sao thế?”
Bốn người cùng lắc đầu, lại trăm miệng một lời, dùng giọng điệu thương cảm nói: “Cậu cực khổ rồi.”
Khang Phi: “…” Chẳng phải chỉ tự mình ra tay thôi mà, có cần thiết phải nhìn gã như vậy không?
END 72
Editor: Nếu Khang Phi biết mấy người này vì đâu mà nhìn mình như thế chắc sẽ phát điên mất =)))))))))))))) mà Khang Phi cũng phi thường thặc =)))))))))))
Món quà giáng sinh thứ hai