"Cái chữ chúng nó này có phải là chỉ quỷ không nhỉ?" Hàn Tiếu suy đoán.
"Tôi cảm thấy không giống." Hứa Chanh lắc đầu.
Cậu nhìn hai chữ này, luôn cảm thấy có chỗ nào đó bị cậu xem nhẹ.
"Suỵt, mọi người nhìn kìa." Minh Châu đột nhiên nói.
Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy thi thể trên giường đã biến mất! Mà bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.
Chuyện này khiến cho bốn người trong không khỏi phát lạnh, mọi người bắt đầu đề phòng, sợ thứ kia đột nhiên xuất hiện.
"Rời khỏi chỗ này trước rồi nói tiếp." Hứa Chanh nói.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, vừa bước ra, trong phòng đột nhiên bốc cháy.
Cái nóng cực độ trong nháy mắt làm cả bốn cảm thấy mặt mình như bị hun chín, không khỏi thấy may mắn vì thoát ra kịp lúc.
Lửa lớn vẫn đang lan tràn, bọn họ biết nơi này không thể ở lâu, vì thế chạy tới thang máy.
Lại bắt gặp thi thể kia trước thang máy.
Đối phương bị thiêu thành như vậy mà vẫn có thể hoạt động.
Không lẽ thứ này là boss của tầng lầu này.
Boss của phó bản thường cực kỳ khó chơi, xu thế của ngọn lửa phía sau rất lớn, đang ngắm ngầm muốn bao vây bốn người Hứa Chanh.
Vì thế, bọn họ không thể không bỏ qua thang máy mà chạy tới thang bộ.
Boss phía sau cũng không đuổi theo, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn chăm chú bốn người Hứa Chanh tiến vào thang bộ.
Chạy vào thang bộ, đám Hứa Chanh muốn lên tầng 4, nhưng dù bọn họ có cắm đầu chạy lên như thế nào, thang bộ vẫn luôn như không có điểm cuối, vẫn luôn không thể chạy đến tầng 4.
Trong lòng cả đám nghĩ tới quỷ đánh tường*, nhìn tấm bảng ghi tầng 3, sắc mặt bọn họ ngưng trọng.
Xem ra, bọn họ phải đối mặt với con boss kia rồi.
Thôi thì bọn họ quyết định nghỉ ngơi một chút, bốn người ngồi trên cầu thang.
Hứa Chanh giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 1 giờ đêm, không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy.
Hứa Chanh nhìn sổ ghi chép trong tay, trong lòng không biết đang suy tư cái gì.
Cậu dừng một lúc, sau đó nói: "Đi, chúng ta đến tầng 1."
Ba người khác không rõ nguyên do, bọn họ không thể lên tầng 4, vậy có thể xuống được tầng 1 hả?
Nhưng nhìn Hứa Chanh chắc chắn như vậy, bọn họ không nói gì, đi theo.
Không ngờ thật sự xuống được!
Tầng 1 im ắng, không có lấy một người.
Quầy tiếp tân cũng trống không, chị gái vẫn luôn ở đó không biết đã đi đâu.
Hứa Chanh dò xét rồi dẫn mọi người đến nhà ăn.
Bọn họ lén lút đi, nhà ăn sáng trưng, bọn họ nhìn thấy đầu bếp đang bận rộn bên trong.
Nhưng vì đầu bếp đưa lưng về phía bọn họ, nên họ không thấy rõ đối phương đang làm gì.
Bọn họ khom mình, lén đi vào sau bếp.
Nhờ thế, mấy người Hứa Chanh mới thấy rõ đối phương rốt cuộc đang làm gì.
Chỉ là sau khi nhìn thấy, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Hàn Tiếu che miệng, thiếu chút nữa là nôn ra.
Sắc mặt hai chị em sinh đôi cũng không đẹp đẽ gì, các cô thật sự không dám tưởng tượng, đồ các cô ăn trong thời gian qua đều là từ mấy thứ này làm thành, các cô nhất định phải đi ói ra hết.
Dạ dày Hứa Chanh cũng nao nao, nhưng điều khiến cậu cảm thấy may mắn là, mỗi lần ăn cơm cậu đều lấy đồ chay nhiều hơn, không thì lúc này cậu nhất định cũng muốn ói sạch.
Chuyện này thật khó mà tưởng tượng được, vừa nghĩ đến thôi mà dạ dày đã thấy khó chịu rồi.
Đầu bếp giơ cao dao phây, tiếng lưỡi dao băm thịt vang lên trong khung cảnh an tĩnh hết sức rõ ràng.
Chợt nghe thấy tiếng bộp bộp ngừng ở cửa, bọn họ không nhìn thấy thứ gì lăn xuống đến.
Lúc này, đám Hứa Chanh đang núp sau cánh cửa ngoài bếp, chỉ cách thứ kia một cánh cửa.
Mặt Hàn Tiếu tái nhợt, cậu nhóc che miệng không dám lớn tiếng hít thở.
Hứa Chanh thấy đầu bếp bên trong đang chậm rãi đi tới bên này, dao găm trong tay hơi nâng lên, chỉ cần có chút không ổn, cậu sẽ dùng dao găm hung hăng đâm tới.
Hai chị em cũng căng chặt, đây không phải là lần đầu tiên các cô đối phó quỷ quái, nên không có thất thố như Hàn Tiếu.
Sắc mặt cả hai đều lạnh lùng, vận sức chờ phát động.
Cũng may là đầu bếp không mở cửa, hắn chỉ nhặt đồ vật lăn đến cạnh cửa lên liền xoay người tiếp tục công việc.
Hứa Chanh xuyên qua khe cửa thấy đối phương cất đống thịt đã băm xong vào thùng, sau đó xách thùng ra khỏi phòng bếp bằng một cửa khác, Hứa Chanh và hai chị em liếc nhau.
Minh Châu gật nhẹ, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào, Hứa Chanh theo sát.
Trân Châu bắt lấy Hàn Tiếu cũng tính đi theo vào, mặt vô biểu tình liếc cậu nhóc một cái, Hàn Tiếu không dám làm càn.
Cậu nhóc cũng biết mình đi theo chỉ kéo thêm phiền phức, bất quá có Trân Châu ở lại bồi nhóc, vẫn tốt hơn để nhóc ở lại đây một mình.
Còn nữa, đến bây giờ cả người nhóc vẫn còn mềm nhũn đó.
Hai người nhẹ nhàng tiến đến cánh cửa nhỏ kia, Minh Châu khẽ mở cửa, bên trong trào ra một mùi tanh hôi.
Hứa Chanh nín thở, híp mắt nhìn vào trong.
Không ngờ sau bếp còn có một cái thông đạo, trong thông đạo hơi tối, thẳng một đường về phía trước, không biết thông đến nơi nào.
Không thấy bóng dáng đầu bếp, Hứa Chanh nghĩ nghĩ, ra dấu với Minh Châu, sau đó hai người lui ra ngoài.
Trở lại ngoài cửa, cậu nhỏ giọng, nói: "Đợi coi lát nữa đầu bếp có ra không, chờ hắn đi rồi chúng ta hẳn vào."
Đây là cách an toàn nhất, mọi người gật đầu.
Từng giây từng phút trôi qua, đầu bếp vẫn chưa ra tới.
Hứa Chanh nhìn đồng hồ, đầu bếp đã vào được 20 phút rồi mà còn chưa ra.
Chẳng lẽ đối phương không ra?
Không biết có phải do bị nhắc đến mãi hay không, một tiếng nhỏ vụn vang lên, Minh Châu giơ tay bảo bọn họ đừng nói chuyện.
Mọi người nhìn qua liền thấy đầu bếp xách theo cái thùng rỗng đi ra từ cửa nhỏ.
Có vẻ như tâm tình đối phương khá tốt, dọn dẹp mặt bàn, hình như chuẩn bị rời đi.
Hứa Chanh kéo Hàn Tiếu lặng lẽ lui về sau, bọn họ trở lại thang bộ, thông qua cửa thang bộ nhìn đầu bếp chậm rãi rời đi.
Đối phương thế mà dùng thang máy trong nhà ăn rời đi.
Cái thang máy kia vẫn luôn bị treo bảng đang tu sửa không thể dùng, ai ngờ rằng nó vẫn hoạt động tốt?
Lại đợi thêm chốc lát, sau khi xác nhận đầu bếp đã thật sự rời đi, bọn họ liền chạy đến sau bếp.
Lúc đi ngang qua thang máy, Hứa Chanh còn cố ý nhìn vài lần, trên đó không biểu thị thang máy đã tới tầng mấy, điều này làm cho Hứa Chanh cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng việc cấp bách hiện giờ không phải là tìm hiểu điều này, để phòng ngừa bất ngờ, lần này bốn người cùng đến cửa nhỏ.
Mở cửa nhỏ, bọn họ đi vào.
Thông đạo chỉ có một, xung quanh dùng xi măng xây tường, nơi này, có lẽ là được xây sau.
Bọn họ đi về phía trước, đại khái đi hết 2 phút, chuyển qua một cua quẹo, bọn họ nhìn thấy một cái cửa sắt.
Bên trong có tiếng động, tiếng khò khè thở hổn hển, nghe như dã thú gầm nhẹ, lại như tiếng ngáy.
Tắt đèn pin, Hứa Chanh bước nhẹ qua.
Xuyên qua song sắt trên cửa, cậu thấy được khung cảnh bên trong.
Đó là mấy con dã thú trông rất quỷ dị, cả người không có lông, hình thể rất lớn.
Giống như...!sói bị lột da?
Hứa Chanh không xác định được nó là giống loài gì, dù sao thì cũng cực kỳ quái dị.
Trên mặt đất còn có chút thịt vụn và vết máu, nói vậy, ban nãy đầu bếp là tới cho thứ này ăn.
Cái khách sạn này càng thêm quỷ dị.
Mọi người lui ra ngoài, trở lại thang bộ, Hứa Chanh kể cho bọn họ nghe thứ mình thấy.
Sắc mặt ba người đại biến.
Bọn họ không ngờ phó bản này lại phức tạp như vậy, quan trọng là, tầng tầng lớp lớp sương mù bao quanh bọn họ, khiến họ không tìm thấy manh mối qua vòng.
Hứa Chanh thở dài, lại lấy quyển sổ ghi chép kia ra.
Mà đúng lúc này, trong quyển sổ rơi ra một tấm ảnh.
Mọi người đều bất ngờ, vừa nãy bọn họ lật lâu như vậy, ai cũng không biết trong này còn có một tấm ảnh.
Hứa Chanh cầm tấm ảnh lên, trên ảnh là một đám người, mà bối cảnh trong ảnh chính là khách sạn Lâm Trung.
Nhìn dáng vẻ, đây hẳn là nhóm phượt thủ trong lời chủ nhân của quyển sổ.
"Lão đại, anh nhìn người này nè." Hàn Tiếu phát hiện manh mối, chỉ vào một người trong nhóm đó kêu Hứa Chanh xem.
Hứa Chanh nhìn đến, đó là!!!
"Chị lễ tân ở quầy tiếp đón."
Không sai, trong ảnh, cô gái với gương mặt nổi bật đứng ở giữa chính là chị gái lễ tân của khách sạn trong rừng!
Hàn Tiếu hít một hơi, "Chủ nhân của quyển sổ này là cổ hả?"
Không, chắc không phải là đối phương đâu? Dù sao thì trên ảnh có nhiều người đến vậy, chỉ là bọn họ nhận ra được người này mà thôi.
Nhưng trong lòng Hứa Chanh biết, có lẽ chủ nhân của quyển sổ chính là cô ấy.
"Chúng ta sắp xếp lại manh mối đi." Hứa Chanh nói.
Cậu chỉ vào cô gái trên ảnh nói: "Cổ là lễ tân của khách sạn Lâm Trung, chúng ta lại trùng hợp phát hiện được tấm hình này.
Từ đó suy ra, đối phương là NPC quan trọng."
"Nhưng ban ngày khi chúng ta nhìn thấy cổ, đối phương cơ bản sẽ không chủ động nói chuyện với chúng ta.
Thường thì trong phó bản, nếu là NPC quan trọng, ít nhiều gì cũng sẽ tiếp xúc với người chơi." Minh Châu nói.
Hứa Chanh gật đầu, "Có lẽ này tấm hình này xuất hiện là để nói cho chúng ta biết, chủ nhân của quyển sổ này chính là cô ấy."
Hứa Chanh lật đến trang có mấy câu nói kia, "Vậy thì, chúng ta giả thiết đối phương là chủ nhân của quyển sổ, chữ "chúng nó" này có lẽ là chỉ đám quái vật chúng ta nhìn thấy sau cửa sắt đêm nay."
"Rừng rậm về đêm." Trân Châu đột nhiên bổ sung một câu.
"Không sai, thứ ẩn hiện trong rừng rậm về đêm, có lẽ cũng là mấy thứ này." Hứa Chanh gật gật.
Cậu còn nói thêm ngay sau đó: "Mà trước đó, tôi bắt được một manh mối từ lời nói của đối phương, chính là "săn thú đã bắt đầu rồi" và "bọn chúng vẫn luôn ở đây", trước đó tôi vẫn luôn suy nghĩ bọn chúng là ai? Hiện giờ nghĩ lại, chữ "bọn chúng" ở đây không phải là chữ "chúng" chỉ người, mà là chỉ vật*."
Cuối cùng cậu tổng kết, "Nói cách khác, chúng nó đang săn thú chúng ta."
Cũng vào lúc Hứa Chanh vừa dứt lời, giao diện trò chơi của bọn họ đột nhiên nhảy ra.
【 Chúc mừng người chơi Hứa Chanh, Hàn Tiếu, Trân Châu, Minh Châu thành công kích phát nhiệm vụ phụ.
】
【 Hoàn thành nhiệm vụ có thể thu được một lượng lớn giá trị nguyện vọng và đạo cụ hiếm.
】
【 Hãy hoàn thành nhiệm vụ phụ trước khi phó bản kết thúc.
】
【 Kiểm tra đo lường cho thấy số người kích phát nhiệm vụ phụ khá nhiều, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ sẽ phân phát khen thưởng theo cống hiến cá nhân.
】
Họ tên hiển thị trên giao diện của mỗi người đều là tên mà đối phương dùng trong phó bản lần trước, Hứa Chanh biết họ tên thật của Hàn Tiếu, cho nên hiển thị trên giao diện của cậu nhóc chính là họ tên thật.
Ba người chưa từng kích phát nhiệm vụ phụ đều bị tình huống bất ngờ làm cho đứng hình, bọn họ thật sự không nghĩ tới còn có nhiệm vụ phụ!
Hàn Tiếu kéo khóe miệng, ngây ngốc nhìn về phía Hứa Chanh.
Thấy sắc mặt Hứa Chanh vẫn như thường, chẳng có chút kinh ngạc nào, cậu nhóc đột nhiên thông suốt.
"Lão đại, có phải anh đã sớm biết phó bản này có nhiệm vụ phụ rồi không?"
Hứa Chanh chớp chớp mắt, không trả lời.
________________
Chú thích:
- Quỷ đánh tường: là hiện tượng bị nhốt trong một phạm vi nhất định, đi lòng vòng không thoát ra được.
- Nguyên văn là "这里的它们指的不是单人旁的他,而是指宝盖头的它": câu này vốn là giải thích cách viết của hai chữ 他 và 它.
Bởi vì trong tiếng trung, 他 (anh ấy), 她 (cô ấy), 它 (nó) đều đọc là "tā" nhưng khác nghĩa, nên lúc đầu Cam tưởng chị lễ tân nói là 他们 – bọn chúng chỉ người, nhưng mà ý của chị lễ tân là 它们 – bọn chúng chỉ vật.
Về sau Cam hiểu rồi nên mới có khúc này, "单人旁的他" tức là chữ "hắn (他)" trong "một "người" (亻) đứng bên cạnh", vì chữ này được tạo từ bộ nhân đứng viết bên trái và từ dã nằm bên phải: 亻+ 也 = 他; còn "宝盖头的它" tức là chữ "nó" trong "đầu đội bảo (lấy phần đầu "宀" của chữ bảo "宝")", vì chữ này được tạo từ bộ miên (宀) và bộ trủy bên dưới: 宀 + 匕 = 它.
Đây là một cách tách chiết các bộ/ chữ trong một từ để giải thích cách viết của từ đó..