Lòng người là thứ khó đoán nhất.
Hứa Chanh là một người ẩn nhẫn, cậu xem nhẹ đau đớn trên người, mặt vô biểu tình đi theo bọn họ.
Tạ Á Kiệt vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh.
Bọn họ đi vào chỗ này đã qua một đoạn thời gian rất dài, bốn phía ngoại trừ hang động đều là bóng tối, đến bây giờ cũng chỉ mới tra được một chút manh mối.
Thật hỗn loạn.
Nhưng Tạ Á Kiệt tin rằng, trò chơi sẽ không quăng bọn hắn vào một phó bản chỉ có tử lộ, sinh lộ nhất định đang ở đâu đó, chỉ là hắn chưa tìm ra mà thôi.
Bọn họ như đang đảo quanh tại chỗ, mọi địa phương đi qua đều giống như nhau, nhưng cũng có vài chỗ không giống.
"Dừng lại." Tạ Á Kiệt ở phía trước dừng lại, cẩn thận ngồi xổm xuống.
Hứa Chanh cũng ngồi xổm xuống như họ, dán người lên mặt tường.
Sau đó cậu thấy, có một con quái vật đang chậm rãi tới trước mặt họ.
Bọn họ theo bản năng nín thở, Tạ Á Kiệt bịt mũi Lư Phong, hạ thấp thân mình.
Mùi hương khó nghe chậm rãi bay tới, lén hít thở một chút, suýt bị ghê tởm đến ói ra.
Nhưng Hứa Chanh không thể nôn, cậu chỉ có thể chịu đựng, dùng tay bịt mũi và miệng.
Thẳng đến khi quái vật chậm rãi tới gần, rồi lướt ngang bọn họ.
Bọn Hứa Chanh mới thấy, thì ra con quái vật này còn kéo theo một người.
Đó là một trong ba người trong hang động hồi trước, khắp người đối phương toàn là máu, trông lành ít dữ nhiều.
Tạ Á Kiệt nhìn một màn này, trong lòng chợt lóe.
Hắn quyết định lén đi theo quái vật, thử xem có thể tìm được manh mối gì khônng.
Mọi người không phản đối.
Bọn họ lén lút đuổi theo.
Có lẽ là vì thi thể bị kéo lê, tiếng mấy bước chân phía sau cũng được che giấu.
Bọn họ suốt một đường cũng không hề bị phát hiện.
Bọn họ thấy quái vật tiến vào một cái động, Hứa Chanh nhìn nhìn, cảm thấy chỗ này quen quen.
Bọn họ đợi một hồi lâu, không tùy tiện đi vào.
Một lát sau, quả nhiên nhìn thấy con quái vật kia chậm rãi quay ra.
Đừng nhìn hiện tại động tác của quái vật cứng đơ chậm chạp mà xem thường nó, bọn Tạ Á Kiệt đã được lĩnh giáo nên đều biết, tốc độ đi săn của nó cực kỳ nhanh.
Sau khi quái vật rời đi, Tạ Á Kiệt mang theo mọi người lén lút đi vào.
Càng đi, không gian càng hẹp.
Hứa Chanh đột nhiên nhớ ra, lúc trước cậu đã đến đây rồi, còn suýt đụng nhau với quái vật.
Duỗi tay sờ vách tường bốn phía, trên đó đúng là có một lớp dịch nhầy sền sệt.
Hứa Chanh phát hiện phía trước lại ngừng, cậu ngồi xổm xuống, thấy Tạ Á Kiệt thập thò, không biết đang nhìn cái gì.
Bất quá, phía trước hình như là lối ra của động này, không biết đối phương nhìn thấy cái gì.
Tạ Á Kiệt xua tay, bảo Hứa Chanh lui ra ngoài.
Hứa Chanh nhấp môi, hiểu được ngoài động ắt không phải là cảnh tốt đẹp gì, vì thế cậu chậm rãi lùi lại.
Sau đó bọn họ lại nghe được tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất.
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Bọn họ vẫn chưa ra khỏi cửa động, dùng tốc độ nhanh hơn sẽ gây ra tiếng vang lớn, nhưng nếu không nhanh chóng rời đi, họ nhất định sẽ phải chạm mặt với con quái vật kia.
Thời gian ít ỏi, Tạ Á Kiệt rũ mắt.
Chỉ có thể đua một lần.
So với giáp lá cà, solo con này cũng không khó lắm.
Tạ Á Đình nhìn Tạ Á Kiệt thủ thế liền biết đối phương muốn làm gì, cô nói Hứa Chanh đổi vị trí với mình, kêu Lư Phong đợi bên người Hứa Chanh.
Sau đó đi nghênh chiến con quái vật kia với anh mình.
Hết thảy đều yên lặng không một tiếng động.
Nhưng họ đã xem nhẹ con quái vật kia.
Dịch nhầy trên người quái vật không chỉ gớm chết người ta, mà còn có công dụng bảo vệ nó.
Vũ khí bình thường hoàn toàn vô dụng với nó.
Chủy thủ đâm vào dịch nhầy đã bị dính chặt, muốn rút ra cũng không dễ, còn phải phòng ngừa quái vật công kích.
Chỉ trong chốc lát, hai anh em Tạ Á Kiệt đều bị tước mất vũ khí, mà quái vật, cũng phát hiện ra bọn họ.
"Đáng chết." Chửi nhỏ một câu, Tạ Á Đình linh hoạt tránh khỏi công kích của quái vật.
Chân chính đánh nhau, bọn họ mới phát hiện, con quái vật này không hề hành động chậm rì cứng ngắc như vẻ ngoài, mà tốc độ ngược lại rất nhanh.
Bọn Tạ Á Kiệt rơi vào thế yếu.
Không chỉ vì không còn vũ khí, còn vì ở trong hang động này, không gian vốn dĩ nhỏ hẹp, vô cùng bất lợi cho bọn họ.
Hứa Chanh nhíu mày, lấy chủy thủ được trò chơi khen thưởng ra, tiến lên.
Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có thể phát huy hết sức.
Quái vật bị anh em Tạ Á Kiệt quấn lấy, cậu ở một bên dùng chủy thủ trong tay chém quái vật.
Khỏi phải bàn, quả nhiên không hổ là thanh chủy thủy có thể cắt bất cứ thứ gì, nó dễ dàng bổ dịch nhầy hộ thân của quái vật ra, con quái vật lúc này như cảm giác được đau đớn, không tiếng động ngẩng đầu, hai tay nó múa may trong không trung.
Tạ Á Kiệt thấy thế, ánh mắt sáng lên, hắn cởi áo khoác, trở lại trạng thái tự do trong trong không gian nhỏ hẹp, nháy mắt tiến tới phía sau quái vật, dùng áo khoác bọc đầu nó.
"Nhanh."
Hứa Chanh hiểu ý, không hề chần chờ tiến lên một bước, hung hăng dùng sức cắt đứt cổ họng quái vật.
Nói thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn cũng không phải nói quá.
Nó nhẹ nhàng cắt rơi đầu quái vật, còn nhẹ hơn cả dự đoán của Hứa Chanh.
Cậu không khỏi giật mình.
"Đi thôi."
Bọn họ không dừng lại lâu, động tĩnh vừa rồi không nhỏ, chắc chắn sẽ có quái vật nghe tiếng chạy tới.
Bây giờ bọn họ phải nhanh chân rời đi.
Hứa Chanh nhìn thoáng qua người bị quái vật kéo đến, phát hiện đối phương thế mà còn sống? Suy yếu trợn tròn mắt, bởi vì đang ở trong tối, đối phương cũng không thấy được chuyện vừa xảy ra, nhưng hắn biết, hắn được cứu rồi.
Hứa Chanh bước qua đi, đối phương gian nan mở miệng nói mấy câu.
Hắn vẫn chưa muốn chết.
Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn muốn dùng manh mối mình tìm được đổi lấy một mạng.
Hứa Chanh híp mắt, giơ tay đỡ đối phương dậy.
"Hả?"
Tạ Á Đình nhìn thấy, không hiểu Hứa Chanh muốn mang theo một người chết làm gì.
Hứa Chanh che miệng ho vài tiếng, sau đó nửa khiêng đối phương lên.
Cậu lắc đầu với Tạ Á Đình, thấp giọng nói: "Chưa chết, hình như biết chút manh mối gì đó."
Tạ Á Đình vui vẻ.
Nhưng mà, nơi này hiển nhiên không phải là nơi thích hợp để giao lưu, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, quả nhiên có quái vật đi tới.
Nhưng bọn chúng chỉ có thể mờ mịt đảo quanh trong động, bởi vì đã không còn âm thanh nào hấp dẫn chúng.
Bọn Hứa Chanh tìm một nơi khá an toàn dừng chân, Tạ Á Đình cho đối phương chút thuốc trị liệu, ít nhất cũng giúp đối phương có thể mở miệng nói chuyện.
Tiếng hít thở gấp gáp làm Tạ Á Đình suýt nhịn không được mà đánh người, cô sốt ruột che miệng mũi đối phương, thấp giọng cảnh cáo hắn.
"Nhỏ giọng chút đi! Anh muốn dẫn mấy con quái vật đó tới hả?"
Người nọ sợ tới gật mạnh, cũng không dám thở gấp nữa.
Hắn liếm đôi môi khô khốc, vì mất máu quá nhiều nên mặt mày trắng bệch.
Hắn không thấy được trước mặt có mấy người, cũng không thấy được mặt mũi họ ra sao, nhưng hắn biết, hắn được cứu rồi.
"Kể bọn tôi nghe chuyện sau đó của mấy người đi." Tạ Á Đình nói thẳng.
Người nọ nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ nghĩ, chậm rãi mở lời.
Vốn là, sau khi ba người Tạ Á Kiệt rời đi, hai người khác cũng chẳng để ý mấy đến lời của đối phương.
Bọn họ cho rằng, đây chỉ là một trò đùa, ai cũng không xem chuyện này là thật.
Chuyện này cũng bình thường thôi, có thể hiểu được mà.
Chẳng qua bọn họ sai ở chỗ, sau khi bước vào bóng tối, không nên la hét nhằm để người tạo trò đùa ra mặt.
Cũng vì vậy mà bọn họ dẫn ra được một đám quái vật.
Trong bóng tối không thấy được gì, lúc đầu bọn họ cho rằng đám bắt cóc hay đám người đùa giỡn kia bị bọn họ dọa chạy ra, nhưng khi tiếng thét thảm thiết vang lên, bọn họ không khỏi hoảng hốt.
Người đàn ông này vẫn luôn đi theo sau hai người kia, lúc bọn họ la hét, hắn không tham gia, cho nên khi một trong hai người kia bị tập kích, hắn nhớ tới lời Tạ Á Kiệt nói trước rời đi, sợ hãi ngồi dựa tường mà tránh được một kiếp.
Đến khi trong bóng tối không còn âm thanh nào vang lên, người đàn ông mới run rẩy mở mắt.
Hắn móc bật lửa trong túi ra, trong túi cánh mày râu thích hút thuốc luôn có một cái bật lửa, hắn run tay mở bật lửa.
Thấy được một cái đầu bị lồi lõm, người đàn ông không kịp chuẩn bị tâm lý, hoảng sợ hét to một tiếng.
Theo bản năng ném bật lửa trong tay lên người đối phương, quái vật bị ngọn lửa chạm vào nháy mắt bốc cháy.
Bóng tối nhất thời tản đi, người đàn ông nhìn thấy phía trước còn mấy con quái vật.
Hình như chúng nó sợ lửa, đồng bạn bị ngọn lửa bao vây, chúng nó vẫn luôn lui về sau, cũng nhờ thế, người đàn ông mới có cơ hội chạy trốn.
Manh mối người đàn ông đem đến cho bọn họ vô cùng hữu dụng, đám quái vật đó sợ lửa.
"Bật lửa của anh đâu?" Tạ Á Đình hỏi.
Người đàn ông cười khổ, "Lúc đó chọi bật lửa vào con quái vật đầu tiên rồi, sau đó sợ nên cũng không đi lụm lại."
Chán thiệt, Tạ Á Đình nhụt chí ngồi xuống.
"Vậy tiếp theo làm gì đây? Trên người mấy anh có bật lửa không?"
Tạ Á Đình dò hỏi làm mọi người đều trầm mặc.
"Không thì quay lại tìm?" Cô lại đưa ra một phương án.
Mím môi, Hứa Chanh cảm thấy phương án này cũng không phải không được.
Chỉ là bọn họ không biết nơi người đàn ông ném bật lửa là nơi nào, mà bọn họ có thể tìm được sao?
"Mặc kệ có thành công hay không, phải thử mới biết được." Tạ Á Kiệt lên tiếng, "Mọi người đợi ở đây, tôi đi tìm."
"Anh!" Tạ Á Đình cả kinh, giữ chặt tay đối phương.
"Anh Kiệt, em tin anh." Lư Phong cũng rất lo cho an toàn của Tạ Á Kiệt, nhưng gã biết, một khi Tạ Á Kiệt đã ra quyết định, hắn sẽ không từ bỏ.
"Lư Phong!"
Lư Phong cười cười, nói với Tạ Á Đình: "Em phải tin anh Kiệt chứ."
Hứa Chanh nhíu mày, mở miệng nói: "Nếu không thì để tôi đi cho."
Ba người đều nhìn về phía cậu.
"Tôi thấy được đó." Đây là Tạ Á Đình.
"Vậy đành nhờ cậu em rồi." Đây là Lư Phong.
"Ừm." Đây là Tạ Á Kiệt.
"..." Đây là Hứa Chanh.
Cmn...
Người đàn ông muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến đỏ mặt.
Cuối cùng, Hứa Chanh nắm chủy thủ, bảo Tạ Á Đình cho cậu một viên thuốc trị liệu rồi rời đi.
Vừa đi không lâu, cậu nuốt luôn thuốc trị liệu, nhẹ hô khẩu khí, cảm giác dạ dày dễ chịu hơn nhiều.
Nắm chặt chủy thủ, cậu mặt vô biểu tình đi về phía trước.
Vừa đi vừa nhớ lại, cậu nhớ cái hang đó nằm ở...
"Anh, để ảnh đi một mình ổn thiệt hả?" Tạ Á Đình nhịn không được hỏi.
Tạ Á Kiệt không trả lời, không tỏ ý kiến.
Lư Phong dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần..