Đi tới phòng của Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc rất lễ phép gõ cửa một cái, bên trong không có bất kỳ phản ứng, Thạch Trung Ngọc cũng chơi du hí, tự nhiên biết ở trong game là nghe không được thanh âm bên ngoài, cho nên thời điểm Hướng Lam hoặc Hướng Lâm gọi hắn ra, mỗi lần đều là phá cửa vào.
Thạch Trung Ngọc vặn chốt cửa, cửa mở, Cơ Như Nguyệt không có khóa cửa, có thể là bởi vì nghĩ Thạch Trung Ngọc căn bản không có khả năng lên lầu hai.
Đẩy cửa vào, biệt thự này thuộc về sát biên giới của khu biệt thự, ngoài cửa sổ phòng Cơ Như Nguyệt chính là rào chắn, xa hơn là đường cao tốc, có thể là bởi vì không cần lo lắng bị người rình coi, cho nên rèm cửa sổ trong phòng chẳng bao giờ kéo lại.
Ánh hoàng hôn khoác lên trên người nàng, không khỏi làm người hoa mắt, Cơ Như Nguyệt chỉ mặc áo ngủ, lộ ra da thịt làm cho tạo hóa cũng khen ngợi, lấp lánh hình như có quang hoa lưu chuyển.
Ánh nắng chiều vòng quanh đường cong thân thể giống như núi đồi phập phồng, mỗi một chi tiết nhỏ đều hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông.
Thạch Trung Ngọc đi tới bên người Cơ Như Nguyệt, nội y khêu gợi cũng không bọc lại bắp đùi nàng, Thạch Trung Ngọc nuốt ngụm nước miếng, hô hấp không tự chủ có chút gấp, ánh mắt hoàn toàn bị hai chân thon dài trắng noãn hấp dẫn, bắp đùi trắng như tuyết ở dưới hoàng hôn cực kỳ bắt mắt.
Thạch Trung Ngọc không kiềm hãm được đưa tay ra, thời điểm chạm vào cặp đùi đẹp, trong lòng run lên, mềm mại không xương.
Cơ Như Nguyệt đang ở trong trò chơi, đùi đang bị một con Thỏ Ma Hóa đá trúng, đang cảm thấy có chút đau nhức, đột nhiên truyền đến một cảm giác khác thường, phảng phất như bị chạm điện, mới đầu còn không có cảm thấy thế nào, chỉ cho là con Thỏ Ma Hóa này mang tới hiệu quả đặc biệt, nhưng dần dần cảm giác không đúng, dường như có người xoa bắp đùi của nàng.
Lúc này gợi ý của hệ thống vang lên, có người ở bên ngoài hô hoán nàng, nàng lập tức cho rằng là Hướng Lam hoặc Hướng Lâm đang đùa, nhưng trước đây cũng bị các nàng sờ qua bắp đùi nhiều lần, dường như không có loại cảm giác kỳ quái này a, bất quá nàng không suy nghĩ nhiều, vội vã giết chết con Thỏ Ma Hóa kia, sau đó ly khai du hí.
Khi nàng lấy xuống mũ trò chơi, Thạch Trung Ngọc đã sớm chạy mất dạng.
Cơ Như Nguyệt bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn, đồng thời cảm thấy trong nhà có một nam nhân thật không tiện, bằng không mặc đồ ngủ cũng có thể xuống lầu.
Đi tới phòng Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên cũng chỉ mặc đồ ngủ, bất quá có chút bảo thủ, ngoại trừ một đôi chân nhỏ khả ái, cái gì cũng không lưu cho Thạch Trung Ngọc, bất quá trước ngực nhô lên hai điểm nhỏ, rất rõ ràng nói cho hắn biết, bên trong là chân không, không có mặc đồ lót.
Thạch Trung Ngọc cố nén dụ hoặc, trực tiếp đè xuống cái nút hô hoán trên mũ trò chơi, sau đó liền chạy.
Căn phòng của Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt lân cận, Tuyết Sương Yên ở trong, phòng Cơ Như Nguyệt thì tới gần phòng khách lầu hai, từ phòng Tuyết Sương Yên đi ra, nhất định phải đi ngang qua phòng Cơ Như Nguyệt, lúc mới vừa từ phòng Cơ Như Nguyệt chạy ra, căn bản không có đóng cửa phòng của Cơ Như Nguyệt.
Cơ Như Nguyệt cũng không nghĩ đến người gọi nàng là Thạch Trung Ngọc, liền to gan thay y phục.
Thời điểm Thạch Trung Ngọc đi ngang qua phòng Cơ Như Nguyệt, đúng dịp thấy Cơ Như Nguyệt đưa lưng về phía hắn, cởi bỏ đồ ngủ trên người, toàn thân chỉ có một cái quần lót, trong tay đang cầm một cái nịt ngực.
Lưng ngọc bóng loáng, bắp đùi thon dài, đều tràn đầy dụ hoặc, Thạch Trung Ngọc hít thở dồn dập, Cơ Như Nguyệt nghe được ngoài cửa có thanh âm, theo bản năng quay đầu, tuy nhiên lại không nhìn thấy gì, nghi ngờ một chút, lại nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục mặc quần áo.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bị phát hiện.
Thạch Trung Ngọc dựa vào ngoài cửa phòng Cơ Như Nguyệt, tự lẩm bẩm.
Thời điểm Thạch Trung Ngọc cho rằng bình an vô sự, nghe được cửa phòng Tuyết Sương Yên mở ra, trong lòng thầm mắng:
- Dựa vào, nhanh như vậy liền thay quần áo xong, muốn ta chết hay sao?
Nếu như bị Tuyết Sương Yên chứng kiến mình, cùng mình chào hỏi, Cơ Như Nguyệt khẳng định có thể đoán ra mới vừa rồi là ai ở bên ngoài phòng rình coi nàng.
May mắn cách đó không xa chính là phòng khách lầu hai, chỉ cần đến nơi đó liền an toàn, tránh ra ánh mắt của Tuyết Sương Yên, thời điểm Tuyết Sương Yên đi ngang qua phòng Cơ Như Nguyệt, nhất định sẽ đi vào đợi nàng cùng nhau xuống lầu, chỉ cần Tuyết Sương Yên vào phòng Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc có thể thừa dịp này xuống lầu.
- Như Nguyệt tỷ, ta xuống trước.
- Tốt.
Thạch Trung Ngọc cực kỳ bi kịch, kế hoạch thất bại, Tuyết Sương Yên đi ngang qua phòng Cơ Như Nguyệt, cũng chỉ chào hỏi mà thôi, nhưng phòng Cơ Như Nguyệt cạnh phòng khách lầu hai, chỉ cần Tuyết Sương Yên đi về phía trước mấy bước là có thể chứng kiến Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc quyết định thật nhanh, rất nhanh đi tới chỗ tay vịn phòng khách, trực tiếp nhảy xuống dưới, địa điểm nhảy là buồng vệ lầu một sinh, Thạch Trung Ngọc cũng không cần lo lắng tỷ muội Hướng Lam trong nhà bếp phát hiện.
Thân thể Thạch Trung Ngọc cường hãn như gia súc, từ trên cao ba mét nhảy xuống, cũng cảm thấy hai chân hơi tê tê, lăn một vòng giảm giảm xóc, may mắn tạo thành thanh âm không quá lớn.
Hơn nữa tỷ muội Hướng Lam mở TV thanh âm rất lớn, che đậy một ít thanh âm.
Thạch Trung Ngọc mới vừa từ bò dưới đất đứng lên, đang muốn đi nhà bếp báo nhiệm vụ cho tỷ muội Hướng Lam, đồng thời cầu nguyện các nàng không nên cùng Cơ Như Nguyệt nói là ai kêu các nàng xuống lầu.
Lúc này cửa phòng vệ sinh mở ra.
Hướng Lâm nhìn thấy Thạch Trung Ngọc sửng sốt:
- Ngươi đi vệ sinh?
Thạch Trung Ngọc chỉ có thể kiên trì gật đầu, nếu như theo bậc thang đi xuống, như thế nào đi nữa cũng sẽ không đi tới nơi đây, cho nên chỉ có thể thừa nhận.
Hướng Lâm nở nụ cười, nhường ra vị trí, có chút may mắn, thời gian dài ở chỗ này, nàng còn không quen có nam nhân vào ở, mới vừa rồi dĩ nhiên không có khóa cửa, nếu như Thạch Trung Ngọc lại sớm một phút đồng hồ, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, vậy coi như cái gì cũng bị hắn cho thấy hết.
Đồng thời cũng nói, may mắn mình không có thói quen không đóng cửa phòng vệ sinh, nếu không thì bết bát hơn.
Thạch Trung Ngọc đi vào buồng vệ sinh, ráng nặn ra vài giọt nước, sau đó mang theo tâm tình thấp thỏm bất an đi ra phòng khách.
Thanh âm ti vi bị giam nhỏ đi rất nhiều, Thạch Trung Ngọc nhìn một chút, bốn người đều ở nhà bếp, đang bưng cơm nước ra ngoài, Thạch Trung Ngọc đi lên trước, chủ động hỗ trợ, cơm nước lên bàn, mỗi người ngồi xuống.
- Thần Lâm hạn chế người chơi mỗi ngày chỉ có thể chơi mười hai giờ, hôm nay thời gian sắp tới, mọi người một ngày thu hoạch như thế nào? Ta cấp 8, thu được ba đồ trắng, đều phù hợp chức nghiệp.
Kỹ năng chỉ học được hai cái, còn lại một cái học không nổi.
Cơ Như Nguyệt nói.
- Ta cũng ba đồ trắng, chỉ có hai kiện có thể dùng, thừa ra một cái bán ba ngân tệ, nhưng tiền của trò chơi còn chưa đủ dùng, mới vừa lên tới cấp 8, kỹ năng học được ba cái.
Tuyết Sương Yên nói.
Sơ kỳ, có trang bị mới có thể phát triển tốt hơn, cho nên trang bị mình có thể dùng, là tuyệt đối sẽ không bán.
Đáng tiếc tất cả mọi người không ở cùng một Tân Thủ Thôn, cho nên coi như lấy được trang bị người một nhà cần, cũng chỉ có thể bán, không cách nào cho người mình, cũng không thể lưu lại về sau mọi người tiến vào đại thành a! Khi đó đã vô dụng.
- Ai, ta chỉ có hai đồ trắng, trò chơi này tỉ lệ rơi đồ quá thấp, hai kiện trang bị, còn có một cái là làm nhiệm vụ đưa.
Cấp 7, hai kỹ năng.
Hướng Lam nói.
- Các ngươi thật may mắn, ta chỉ có làm nhiệm vụ đạt được một đồ trắng, mới cấp 6, kỹ năng chỉ học được một cái, còn lại một cái, còn kém 5 đồng tệ, học không nổi, ta quá buồn bực, Thạch Trung Ngọc, ngươi thì sao?
Hướng Lâm nói.
Thạch Trung Ngọc thở dài, chúng nữ chứng kiến Thạch Trung Ngọc phản ứng, liền cho rằng Thạch Trung Ngọc thu hoạch nhỏ nhất, khả năng đẳng cấp mới cấp 5.
Nhưng Thạch Trung Ngọc vừa mở miệng thì làm cho các nàng buồn bực.
- Miễn cưỡng lên tới cấp 7, bốn đồ trắng, chỉ là tiền của trò chơi quá ít, nếu lên tới cấp 8 không có tiền học kỹ năng, đang khổ não đây.
Đã có bốn trang bị, còn khổ não? Hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp, trọng yếu hơn là, Thạch Trung Ngọc so với các nàng đều ít hơn hai giờ, các nàng chơi hơn 12 giờ, là không thể tiếp tục chơi, mà Thạch Trung Ngọc còn có thể tiếp tục.
Nói không chừng, sáng sớm ngày mai thời điểm mọi người ăn điểm tâm, sẽ nghe được tin tức Thạch Trung Ngọc vượt qua các nàng, bất quá hiện tại Thạch Trung Ngọc xem như người một nhà, cho nên bọn họ cũng chỉ có chút ước ao, mà không đố kị.
Kinh ngạc nhất là Cơ Như Nguyệt, nghe Hướng Lam nói hắn ở trên bảng game thủ xếp hạng mới hơn ba mươi vạn, hơn nữa ngay cả tên miền wed cũng quên, tài khoản của mình cũng quên, lúc đó liền hoài nghi Thạch Trung Ngọc căn bản là người ngoài nghề, thậm chí căn bản không có chơi game qua.
Chẳng qua là ôm tâm tình không lãng phí mũ trò chơi, mới đồng ý cho Thạch Trung Ngọc ở lại chỗ này, nàng ở trong bảng xếp hạng game thủ Trung Quốc, thứ tự chen vào trước 1000, mặc dù cái này không phải cực kỳ tốt, nhưng không tính kém, nhưng Thạch Trung Ngọc kém nàng hai giờ, trang bị lại nhiều hơn nàng, đẳng cấp cũng chỉ kém 1 cấp, điều này làm cho nàng có một loại tâm tình nhặt được bảo.
Sau khi ăn cơm tối xong, liền cho Thạch Trung Ngọc đi chơi, các nàng lưu lại quét tước tàn cục, dù sao thời gian chơi game của các nàng ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, không cần vội.
Thạch Trung Ngọc về phòng, khóa trái cửa, rất sợ mấy người các nàng trò chuyện, biết là hắn chạy đi gian phòng của các nàng, lo lắng hơn là Cơ Như Nguyệt biết hắn sờ đùi nàng, sẽ cầm dao bầu giết tới.
Tiến vào du hí, đám người Thương Nhai đã ly khai trò chơi, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể một thân một mình bước lên hành trình, hiện tại hắn đã cấp 7, vừa học hai kỹ năng, một người đi giết Thỏ Ma Hóa cấp 10, cũng có thể giết được.
Một buổi chiều cùng người giết quái, Thạch Trung Ngọc vẫn đảm nhiệm nhân vật gánh đòn, bây giờ có chút không quá quen, cảm giác một người giết quá oan uổng, mấy người cùng nhau, chỉ cần vài giây là có thể giết một con..