Thạch Trung Ngọc bị hai nữ hài một tả một hữu ôm, bị các nàng mang theo đi, bỗng nhiên xa xa, ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng rên rỉ của nữ nhân, hai ngốc nữu tâm địa thiện lương như Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt còn không biết là chuyện gì xảy ra.
Lôi kéo Thạch Trung Ngọc nhanh chóng chạy tới bên kia, Thạch Trung Ngọc nơi nào có thể làm cho các nàng thực hiện được? Hai ngốc nữu này nghe không hiểu, nhưng hài tử trong sáng như Thạch Trung Ngọc chẳng lẽ còn nghe không hiểu.
Thấy Thạch Trung Ngọc không chịu đi, Tuyết Sương Yên vội vã nói:
- Thạch Trung Ngọc, chúng ta nhanh qua nhìn một chút, bên kia dường như có nữ nhân kêu thảm thiết.
Thạch Trung Ngọc ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, Cơ Như Nguyệt cũng cực kỳ sốt ruột, buông Thạch Trung Ngọc ra nhìn Tuyết Sương Yên nói:
- Tiểu Tuyết, đừng để ý tới hắn, tự chúng ta đi.
Thạch Trung Ngọc vội vàng kéo hai người bọn họ, hai nữ hài đều vội vã đi cứu người, căn bản không để ý Thạch Trung Ngọc, vẫn chạy tới bên kia, Thạch Trung Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể ôm hai nha đầu này vào trong ngực.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi rốt cuộc là ý gì? Lẽ nào ngươi thấy chết mà không cứu, còn không cho chúng ta đi?
Cơ Như Nguyệt có chút nổi giận.
- Dựa vào, ngốc nữu, người ta đang đánh dã chiến, liên quan gì đến chúng ta? Phá hư chuyện tốt của người ta là rất thất đức.
Thạch Trung Ngọc không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nói.
Đánh dã chiến? Cơ Như Nguyệt Tuyết Sương Yên suy tư hồi lâu mới phản ứng được, nhất thời sắc mặt hai nữ hài đỏ bừng, đồng thời may mắn, may mắn có Thạch Trung Ngọc, bằng không hai người chạy tới thấy cái gì không nên thấy thì quá xấu hổ.
Tuyết Sương Yên lập tức nhớ tới, mình bị Thạch Trung Ngọc ôm, dùng giọng lạnh như băng nói:
- Còn không buông chúng ta ra?
Thạch Trung Ngọc không chịu rồi, tiểu nữu này cũng quá không hiền hậu? Quen biết nhiều ngày như vậy, vẫn lạnh băng như thế, không phải là ôm một cái sao, sẽ không thiếu lạng thịt nào.
Nếu như Tuyết Sương Yên biết Thạch Trung Ngọc nghĩ gì, nhất định sẽ vô cùng tức giận, bốn năm đại học, ngoại trừ đám người Cơ Như Nguyệt, còn không có sắc mặt tốt với người khác, mình lại nấu cháo cho Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc hẳn nên thoả mãn mới đúng.
Thạch Trung Ngọc ở trên mông Tuyết Sương Yên bóp một cái, lúc này mới buông hai nữ hài ra, tâm lý Thạch Trung Ngọc mới thăng bằng.
Tuyết Sương Yên xấu hổ trừng Thạch Trung Ngọc một cái, bất quá không biết vì sao, ở trước mặt Cơ Như Nguyệt, nàng không nói gì thêm, chỉ ở hông bên Thạch Trung Ngọc bấm một cái, đau đến Thạch Trung Ngọc nhe răng trợn mắt.
Cơ Như Nguyệt kỳ quái nhìn Thạch Trung Ngọc:
- Ngươi làm sao vậy?
Tuyết Sương Yên tâm nhảy bịch bịch, rất sợ Thạch Trung Ngọc không cẩn thận nói thật ra, sẽ xấu hổ a?
Thạch Trung Ngọc đương nhiên sẽ không nói:
- Không có gì, bị muỗi cắn.
Cơ Như Nguyệt nghe Thạch Trung Ngọc nói như vậy cũng không để ý, mùa hè có muỗi rất bình thường, bất quá Tuyết Sương Yên lại không chịu, cho rằng Thạch Trung Ngọc mắng nàng là muỗi, lại nhéo hắn một cái.
Ai! Thạch Trung Ngọc đáng thương, chẳng qua là lý do đơn thuần, lại vẫn bị hiểu lầm, phần eo lần nữa chịu đến tập kích.
- A!
Xa xa thanh âm đột nhiên trở nên lớn, đám người Thạch Trung Ngọc nghe được rất rõ ràng.
Sắc mặt Tuyết Sương Yên đỏ bừng hỏi.
- Như Nguyệt tỷ, nàng đang nói cái gì đó?
Cơ Như Nguyệt cũng không tốt gì, sắc mặt cũng tương đối hồng nhuận:
- Ta làm sao biết.
Xong, sớm biết sẽ không đi ra, hiện tại Thạch Trung Ngọc cực kỳ thống khổ, lúc đầu hai cánh tay bị hai nữ hài dùng bộ ngực cọ cọ, tiểu huynh đệ đã rất khó chịu ngẩng đầu, hiện tại lại còn có thanh âm ngoại giới tới quấy rầy, tiểu huynh đệ của Thạch Trung Ngọc đã tăng có chút khó chịu, may mắn đêm khuya tối thui nhìn không ra cái gì.
- Nếu không, chúng ta trở về đi?
Thạch Trung Ngọc đề nghị, trong lòng quyết định, ngày mai thời điểm đi mua thuốc, nhất định phải mua ít thuốc thanh nhiệt, hoặc mua một búp bê hơi về, cuộc sống này quả thực không có cách nào qua, khắp nơi tràn đầy dụ hoặc.
Dựa vào, trên người lão tử không có tiền, Thạch Trung Ngọc rốt cuộc nhớ tới, mình một phân tiền cũng không có, chết tiệt, búp bê hơi gì gì đó ngược lại không sao cả, có thể sử dụng Ngũ cô nương, nhưng thuốc làm sao bây giờ? Ai! Ngày mai xin Cơ Như Nguyệt cho ứng chút tiền lương.
- Tiểu Tuyết, chúng ta đi qua nhìn một chút có được hay không?
Cơ Như Nguyệt nhỏ giọng nói.
- A! Ah.
Tuyết Sương Yên cũng bị tiếng rên rỉ kia dụ hoặc, muốn đi xem xem, chỉ bất quá ngại nói.
Thạch Trung Ngọc choáng váng, đây là tình huống gì? Nữ hài bây giờ đều cởi mở như vậy sao? Không đúng, hai tiểu nữu này dường như đều 23 tuổi, không thuộc về sau 2000, lẽ nào bởi vì bầu không khí xã hội, ngay cả 9x cũng bị làm hư?
Hai nữ hài dường như đã quên mất Thạch Trung Ngọc, lặng lẽ đi tới nơi phát ra âm thanh, Thạch Trung Ngọc cười khổ một cái, cũng không thể để hai nữ hài một mình đi về trước? Hơn nữa mình còn chưa nhất định có thể tìm được đường trở về.
Theo phía sau hai nữ hài, ở bên cạnh một bồn hoa nhỏ ngồi xuống, một hiện trường phát sóng trực tiếp JAV ở trước mặt đám người Thạch Trung Ngọc, nam đã tiến vào trạng thái sau cùng, động tác thật nhanh, nữ cũng thét chói tai liên tục.
- Thực sự là thế phong nhật hạ a.
Thạch Trung Ngọc cùng Cơ Như Nguyệt, Tuyết Sương Yên hô hấp đều có chút dồn dập, may mắn đôi gian phu dâm phụ kia đã tiến vào cảnh giới vong ngã trong truyền thuyết, căn bản nghe không được bên cạnh phát ra thanh âm.
Hai tay của Thạch Trung Ngọc không tự chủ được bao bọc lên người Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên, hai tay không ngừng ở trước ngực các nàng xoa bóp, cực kỳ mềm mại, co giãn, làm hắn kích thích không thôi, ra sức nhào nặn, làm nhũ hoa của hai nàng không ngừng biến hình.
Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, Thạch Trung Ngọc xoa càng làm cho các nàng thở gấp liên tục, cảm giác kỳ lạ không ngừng dâng lên ở trong lòng, phía dưới hình như có chất lỏng dị dạng nào đó chảy ra.
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đều cho rằng Thạch Trung Ngọc chỉ sờ mình mà thôi, không có đi đụng người kia, có chút xấu hổ, hơn nữa tình hình bây giờ cũng không thể quát bảo Thạch Trung Ngọc ngưng lại!
Hai người đều đang nhìn nam nhân phía trước, là một đại lão bản, rất có tiền, rất có thế lực, bị phát hiện khả năng liền nguy, chỉ có thể lấy tay đi ngăn cản bàn tay của Thạch Trung Ngọc, đáng tiếc căn bản ngăn không được Thạch Trung Ngọc, chỉ có thể mặc cho hắn vuốt ve, cảm giác này càng làm cho các nàng kích thích, hơi thở trở nên dồn dập hơn, gần như sắp rên thành tiếng.
Qua một hồi, nam phát sinh một tiếng ngâm nga, ngã vào trên người nữ nhân.
Thạch Trung Ngọc thầm mắng, cái thứ đồ gì, nhanh như vậy liền xong chuyện, hai người các ngươi là giải quyết rồi, lão tử cùng hai tiểu nữu này làm sao bây giờ?
Cơ Như Nguyệt kéo bàn tay đặt ở trước ngực mình ra, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đi nhanh đi.
Tuyết Sương Yên phục tòng mệnh lệnh, cũng muốn lấy bàn tay trước ngực mình ra, theo Cơ Như Nguyệt ly khai.
Thạch Trung Ngọc có vết xe đổ của Cơ Như Nguyệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông ra như thế, hung hăng bóp một cái, Tuyết Sương Yên thấp giọng rên rỉ, phía dưới như nước vỡ bờ, dù sao cũng là nữ hài 23 tuổi, từ trước đến nay chưa hề chạm sự tình như thế, dọa Thạch Trung Ngọc giật mình.
- Người nào?
Nam tử đánh dã chiến đột nhiên lớn tiếng nói.
.