Trong lòng Thạch Trung Ngọc cùng Cơ Như Nguyệt, Tuyết Sương Yên hơi hồi hộp một chút, bị phát hiện?
Tuyết Sương Yên trừng Thạch Trung Ngọc một cái, ý kia dường như đang nói: Để cho tên sắc lang ngươi xằng bậy, cái này xong rồi?
Thạch Trung Ngọc cười khổ, cái này có thể trách ta sao? Ai biết ngươi sẽ đột nhiên gọi ra.
Nghe được có tiếng bước chân đi tới, Thạch Trung Ngọc ngược lại không sao cả, chỉ là Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt đều khẩn trương đến không được, dường như làm chuyện gì phạm pháp.
Nam nhân kia tùy tiện mặc quần lót đi tới, Cơ Như Nguyệt dùng thanh âm bé không thể nghe nói:
- Nếu không, chúng ta chạy đi?
Tuyết Sương Yên gật đầu, cực kỳ ủng hộ.
Hai người nhanh chân chạy, Thạch Trung Ngọc cực kỳ im lặng, chỉ có thể chạy theo.
- Đứng lại, các ngươi là người nào? Lại không dừng, ta liền báo cảnh sát.
Nam nhân nói.
Thạch Trung Ngọc ngừng lại, không phải miễn phí nhìn một tuồng kịch sao, có cái gì phải sợ?
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên nghe được nam tử kia nói, chạy càng nhanh hơn, một hồi liền không còn hình bóng, Thạch Trung Ngọc bi thảm, chỉ còn lại một mình, hiện tại chạy sẽ lộ vẻ không thích hợp.
- Các ngươi là người nào?
Nam nhân hỏi lần nữa.
Thạch Trung Ngọc mặt dày nói:
- Người trong đồng đạo, ta vốn định mang theo hai tiểu nữu kia tới nơi này vận động, kết quả không nghĩ tới, vị trí bị ngươi đoạt trước rồi, các nàng xấu hổ, đi trước.
Nam nhân cười sang sảng, không thèm để ý nữ nhân của mình bị thấy hết chút nào:
- Nói sớm đi, ta còn tưởng rằng các ngươi muốn chụp hình tống tiền.
- Ha ha, tất cả mọi người đều ở trong khu biệt thự này, có thể thiếu tiền sao? Coi như thiếu tiền cũng không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy a.
Thạch Trung Ngọc nói.
Thạch Trung Ngọc cũng có chút bội phục mình, con mẹ nó, ngay cả tiền mua thuốc lá cũng không có, lại còn có thể cùng người khác nói mình không thiếu tiền.
Hai người cứ nói chuyện như vậy, đương nhiên đều là một ít ô ngôn uế ngữ liên quan tới nữ nhân, ngược lại nữ nhân bị nam tử ấn trên mặt đất làm chuyện kia, sau khi mặc quần áo tử tế, cũng không quay đầu bỏ chạy, cũng không để ý Thạch Trung Ngọc và nam tử kia.
Đi qua chỗ khác nói chuyện, Thạch Trung Ngọc biết người này gọi Từ Kiệt, làm địa ốc.
Liên quan tới thân phận của Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc không có ý tứ nhiều lời, chỉ nói mình buôn bán, bán trang bị game thủ, cũng có thể xem như sinh ý thoải mái.
Nhưng Từ Kiệt hiểu lầm, còn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc làm sinh ý rất lớn, bất tiện tiết lộ thân phận, thầm hạ quyết tâm, phải nịnh bợ Thạch Trung Ngọc.
- Thạch lão đệ, ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi, ta liền kêu ngươi một tiếng Thạch lão đệ a.
Từ Kiệt nói.
- Được, Từ ca.
Thạch Trung Ngọc cũng nói theo, kỳ thực không nhìn tướng mạo, Từ Kiệt này thoạt nhìn đã chừng năm mươi tuổi, số tuổi có thể làm cha của Thạch Trung Ngọc, hiện tại hai người lại xưng huynh gọi đệ, thật sự là một chuyện bất khả tư nghị.
Hai người nói chuyện một hồi, trời cũng sắp sáng, Thạch Trung Ngọc nói:
- Từ ca, ta một đêm không ngủ, có chút mệt, trở về ngủ trước.
- Ừm, lần sau muốn nửa đêm tới đây đánh dã chiến, ta kiến nghị ngươi ban ngày ngủ trước, ngươi xem ta, hiện tại rất sảng khoái tinh thần, một hồi còn phải tới công ty đi làm a.
Từ Kiệt nói.
Hai người tạm biệt, Thạch Trung Ngọc rốt cục có thể đi về, nhưng bi thương, khu biệt thự này quá lớn, Thạch Trung Ngọc lạc đường, đương nhiên cũng có khả năng Thạch Trung Ngọc đi ngang qua cửa nhà nhưng không biết, dù sao Thạch Trung Ngọc chỉ nhìn cửa nhà mình một lần.
Hồi tưởng một chút, đêm hôm đó thời điểm gọi Cơ Như Nguyệt đi ra ăn cơm, dường như thấy được ngoài cửa sổ của nàng là ranh giới của khu biệt thự, bên ngoài còn có đường cao tốc, nhận rõ phương hướng dã định, tìm liền dễ dàng hơn.
Thạch Trung Ngọc vận dụng phương pháp bài trừ, cuối cùng mục tiêu xác định ở hai biệt thự gần kề nhau, Thạch Trung Ngọc cũng không biết mình rốt cuộc ở biệt thự nào.
Ngày hôm nay lúc đi ra, là đi cùng đám người Cơ Như Nguyệt, không có khả năng về một mình, cũng không lưu tâm chú ý rốt cuộc là cái biệt thự nào, hiện tại bi kịch.
Lúc mình ra cửa cũng không mang điện.
Ở trước cửa hai biệt thự bồi hồi nửa ngày, Thạch Trung Ngọc rốt cục hạ quyết định, chọn biệt thự bên trái a.
Thạch Trung Ngọc đi qua, ấn chuông cửa, nửa ngày không có phản ứng, Thạch Trung Ngọc biết chỉ sợ là mình đi nhầm, nếu như nơi này là biệt thự của Tuyết Sương Yên, không thể nào lâu như vậy còn không mở cửa, các nàng cũng biết Thạch Trung Ngọc còn chưa trở về.
Đang chuẩn bị đi, cửa biệt thự mở.
Từ bên trong đi ra một tiểu cô nương, thiếu nữ này nhìn qua chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trong lúc đi dáng người thướt tha, đi tới gần tư thế ưu nhã, phảng phất như một đóa mân côi nở rộ, trong văn tĩnh tràn ngập phong tư, đôi mắt đẹp nhìn Thạch Trung Ngọc, lộ ra nụ cười mỹ lệ, vai khoác lụa mỏng tử sắc, tóc mai phất phơ, khiến nàng cực kỳ xinh đẹp mê người, trong khí lãng thần thanh có băng thanh ngọc khiết, khí chất mỹ lệ cao quý.
Tiểu cô nương dùng ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, kỳ quái hỏi:
- Ngươi là ai? Ta làm sao chưa thấy qua ngươi?
Thạch Trung Ngọc lẩm bẩm:
- Yêu nghiệt a yêu nghiệt, mới hơi lớn như vậy đã biết câu dẫn người, tương lai ai chịu được, ta có nên thế thiên hành đạo thu Yêu Nữ này hay không?
Tiểu cô nương thấy Thạch Trung Ngọc nửa ngày không nói lời nào, liền chống nạnh:
- Lão nương đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy hả?
Hôn mê, Thạch Trung Ngọc thật không nghĩ tới tiểu cô nương mới vừa rồi dịu dàng như vậy, trong nháy mắt biến thành một nữ nhân chanh chua, bất quá thoạt nhìn! Có chút khả ái.
- Không có ý tứ, ta là mới dọn tới, ta ở sát vách, bởi vì hai biệt thự ta không phân rõ, cho nên liền tuỳ tiện gõ cửa.
Thạch Trung Ngọc giải thích.
Thiếu nữ nghi ngờ nhìn Thạch Trung Ngọc:
- Sát vách ở mấy đại tỷ tỷ, ta biết các nàng, ngươi làm sao lại cùng các nàng ở chung một chỗ? Ngươi là bạn trai của các nàng?
Tiểu cô nương thật sự là quá cỡi mở, bản thiếu gia thừa nhận mình thực rất có mị lực, nhưng còn không đến mức là nam bằng hữu của bốn nữ hài.
Tiểu cô nương đóng cửa lại:
- Ta lo lắng, ta cùng ngươi đi qua, nếu như ngươi dám gạt ta, ngươi liền chết chắc, ta nhất định để mẹ ta tìm người giết ngươi.
Thạch Trung Ngọc bĩu môi khinh thường, giết ta? Có dễ dàng như vậy sao? Bất quá Thạch Trung Ngọc không muốn so đo với tiểu cô nương.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi?
Tiểu cô nương nói:
- Ngươi cũng đã là đại thúc, còn gọi ta tiểu muội muội, ngươi mất mặt hay không hả? Ta gọi Dương Tử, ngươi đừng kêu loạn.
- Dương tử? Người Nhật Bản?
Thạch Trung Ngọc hỏi, Thạch Trung Ngọc đối với tiểu nha đầu gọi mình đại thúc có chút buồn bực, bất quá cũng không tiện nói thêm cái gì, cũng không thể chấp nhặt tiểu nha đầu a?
- Ngươi mới là người Nhật Bản, cả nhà ngươi đều là người Nhật Bản.
Dương Tử đá Thạch Trung Ngọc một cước, tiếp tục nói:
- Ta là Dương trong thụ dương, Tử trong màu tím, đồ ngu.
.