Võng Du Thiên Hạ

Ngày hôm đến giữa trưa Hoàng Thiên tỉnh lại, Mộ Khuynh Thành có lẽ bởi vì là lần đầu tiên, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cộng thêm đêm qua hắn giày vò quá lợi hại, kết quả tinh thần cùng thân thể đều mệt mỏi không chịu nổi, vẫn còn ngủ rất ngon.

Hoàng Thiên sau khi tỉnh lại, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là mỹ nhân ngủ say hương diễm hình ảnh. Bản thân hắn ngủ là nghiêng người ngủ, một cánh tay cùng một chân đều khoác lên Mộ Khuynh Thành trên người.

Mộ Khuynh Thành đầu gối ở trên cánh tay còn lại của hắn, cả người rúc vào ngực hắn. Nàng ngọt ngào ngủ ở hắn bên người, say xưa, ngon lành.

Mộ Khuynh Thành lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng của hắn, bên trong hoàn toàn không có gì khác. Loáng thoáng có thể thấy được trước ngực hai hạt màu hồng phấn anh đào.

Hoàng Thiên nhẹ nhàng mà nuốt nước miếng một cái, tối hôm qua nếm qua cái kia mỹ vị anh đào hắn đương nhiên biết rõ nó hương vị ngon ăn, nhìn đang chui rúc trong ngực mình Mộ Khuynh Thành, hắn thân thể đều không tự chủ được run lên một chút.

Từ đầu nhìn xuống, đen nhánh mái tóc, lúc ngủ đều tán loạn trên gối đầu, hai hàng lông mi thật dài, có chút cong lên. Tinh xảo mũi nhỏ, hồng nhuận phơn phớt bờ môi, dưới cổ làn da như sữa dê giống trắng hồng. Phía xa hơn xuống, là tuyết trắng nho nhỏ cặp vú, đỉnh bên trên còn có hai hạt hồng nhạt tiểu anh đào.

Mộ Khuynh Thành trên bụng không có một chút xíu dư thừa thịt mỡ nào, vô cùng trơn nhẵn, màu da vẫn là như vậy trắng, hơn nữa cho dù nhìn không thấy, nhưng Hoàng Thiên lại biết rõ, kia duy nhất một khối bí ẩn "Bình nguyên" cũng có một mảnh nồng đậm rậm rạp mặt cỏ đen.

Hoàng Thiên nhìn xem nàng trắng hồng xinh đẹp khuôn mặt, trong lòng nghĩ tới đêm qua kích tình hương diễm một màn, cánh tay vốn là khoác lên trên người nàng không tự chủ được mà di chuyển xuống dưới một chút, tại nàng mông đít nhẹ nhàng vuốt ve.

Vài phút sau, hắn phát hiện trong ngực thân thể tuy vẫn không nhúc nhích, nhưng là lông mi rung rung, hô hấp có chút dồn dập.

Hoàng Thiên đã biết rõ nàng đã tỉnh, có lẽ là bị chính mình quấy nhiễuđánh thức, nàng bây giờ chỉ là tại giả bộ ngủ mà thôi. Đã mỹ nhân tỉnh, động tác của hắn cũng thoải mái lên.

Hắn bàn tay vỗ về chơi đùa trên mông nàng tăng lớn độ mạnh yếu, đầu tiên là ở mông đít nắn bóp, sau đó dọc theo sống lưng đi vào trước ngực, bắt lấy một bên khá nhỏ vú, dùng hai ngón tay véo nhẹ nàng hồng nhạt hạt anh đào.

Chỉ chưa đến một phút sau, Mộ Khuynh Thành không giả vờ ngủ nổi nữa, nàng phút chốc mở hai mắt ra, tay nhanh chóng đem Hoàng Thiên bàn tay đang tác quái trước ngực mình lấy ra, bảo vệ chính mình nhỏ bé thỏ ngọc. Mở miệng trách cứ nói:

- Ngươi làm gì, vừa tỉnh lại bắt đầu không thành thật?

- Ta chính là nhìn ngươi khi ngủ đẹp mắt, mới nhịn không được.

- Về sau không cho phép ngươi còn như vậy, nếu không...

- Nếu không làm sao?

Hoàng Thiên có chút buồn cười, nói :

- Phải hay là không lại định giết ta.

- Ngươi... Hừ, người ta không để ý tới ngươi.


Mộ Khuynh Thành nói xong, khuôn mặt xinh đẹp giả vờ sinh khí mà đấm nhẹ hắn hai cái, quay người xoay mặt dang phía khác, đưa lưng về phía hắn.

Hoàng Thiên sững sờ, nhìn thấy nàng phần lưng run lên một cái đấy, tưởng nàng khóc, vội vàng xích lại gần nàng, ôm lấy nàng, nói:

- Khuynh Thành... Ta... Ta.... Ta chỉ đùa một chút. Đừng khóc mà.

- Phốc...

Nghe được Hoàng Thiên thanh âm có chút lắp bắp. Mộ Khuynh Thành nhịn không được cười ra tiếng.

Hoàng Thiên thấy nàng cười lên, vụng trộm ngẩng đầu hướng phía trước nàng nhìn lại, thấy nàng một tay che miệng, cố nín cười giống như, nguyên lai nàng cũng đang trêu chọc mình.

Hoàng Thiên trong lời nói cùng hành động cũng to gan lên, xấu xa cười cười nói:

- Khó mà làm được, sáng sớm loại chuyện này không phải ngươi nói là được.

Hoàng Thiên thò tay nhẹ nhàng đặt lên mông nàng, sau đó từ phía sau một đường luồn lách, thoáng cái chuẩn xác sờ tới nàng nơi bí mật đào nguyên.

Mộ Khuynh Thành "Ah" một tiếng, cánh tay cực kỳ nhanh đưa ra sau lưng, hất bỏ bàn tay ở nàng giữa đít vuốt ve, sau đó ý định nhanh chóng ngồi dậy đào tẩu.

Hoàng Thiên rút về tay, nhìn xem ngón giữa có nước đọng, trong lòng không hiểu có hưng phấn cảm giác.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện Mộ Khuynh Thành đã lấy tốc độ ánh sáng chạy vào nhà tắm. Bỏ lại hắn nằm trên giường bất đắc dĩ cười khổ.

Hoàng Thiên nằm đó vài phút, cảm thấy hơi đói bụng, hắn ngồi dậy mặc tạm một cái quần soóc chạy vào bếp tìm chút gì ăn. Tìm được vài nguyên liệu phù hợp sau đó hắn bắt đầu chế biến. Từ nhỏ cô nhi hắn cũng có chút nấu ăn tài nghệ.

Hơn nửa tiếng sau Mộ Khuynh Thành bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy hắn đang loay hoay trong bếp, hỏi:

- Ngươi nấu ăn?

Hoàng Thiên gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn xem nàng. Chỉ là vừa thấy trong đầu hắn tựu Oanh một cái nổ vang.

Mộ Khuynh Thành lúc này trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Bởi vì thân cao nguyên nhân, khăn tắm chỉ che được một nửa ngực nàng cùng miễn cưỡng che phủ được nàng cấm địa.

Mảng lớn tuyết trắng da thịt hiện ra làm Hoàng Thiên có loại xịt máu mũi xúc động.

Vừa tắm rửa xong nguyên nhân, trên đầu nàng tóc đen còn ướt, vài giọt nước long lanh trên nọn tóc. Cảnh tượng vô cùng hương diễm. Hoàng Thiên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.


Mộ Khuynh Thành phát hiện ra ánh mắt hắn có chút không đúng, khuôn mặt nàng vù một cái đỏ lên, lí nhí nói:

- Cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ...

- Yêu tinh... Ngươi còn không mau đi thay quần áo. Tin hay không bần tăng lập tức thu thập ngươi.

Hoàng Thiên cắn răng nói một câu, sau đó quay người lại tiếp tục nấu nướng. Hắn không dám cứ như vậy nhìn nàng thêm một phút giây nào. Nếu không hắn có thể thật sự không nhịn được, đem nàng ra hành quyết.

Mười phút sau thì hắn cũng hoàn thành bữa ăn. Cũng không có gì cầu kỳ, một chút rau, một chút thịt cùng cơm. Mà Mộ Khuynh Thành lúc này cũng đi ra, nàng vẫn mặc bộ hôm qua quần áo, sơ mi trắng cùng màu đen quần dài.

- Ăn cơm.

Hoàng Thiên chỉ vào ghế nói. Sau đó bắt đầu ăn. Hắn lúc này thực cảm thấy đói bụng.

Gió cuốn mây trôi, hai người chẳng mấy chốc ăn xong. Lần này Mọi Khuynh Thành chủ động nhận việc dọn dẹp. Hắn cũng muốn trợ giúp nhưng bị nàng đẩy ra.

Ngồi trên ghế nhìn trong phòng bếp đang dọn dẹp Mộ Khuynh Thành, hắn cảm thấy bây giờ thật bình yên. Trong lòng cũng có chút vui vẻ, đây có thể là gia đình cảm giác?

Trong chốc lát, Hoàng Thiên ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài bầu không khí không phải rất tốt, nhìn vô cùng u ám. Nhưng trong lòng hắn đã kiên định một ý nghĩ: Bình thường thời điểm hắn không có được một gia viên, như vậy tại tận thế thời kỳ này, hắn nhất định sẽ bằng sức của mình đánh ra một mảnh gia viên.

- Đang suy nghĩ gì đâu?

Mộ Khuynh Thành thanh âm êm ái truyền tới, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ.

Hoàng Thiên cười cười, trêu đùa, nói:

- Không nghĩ tới Lâm Nhất tên kia cướp đoạt của ta hai tiểu mỹ nhân, lại trả lại cho ta một đại mỹ nữ.

Mộ Khuynh Thành ngồi ở bên cạnh hắn, mắt thấy nàng đang dùng dao nhỏ gọt vỏ táo. Bởi vì hai người đã phát sinh quan hệ xác thịt, nàng cũng rất mở ra, liếc nhìn hắn nói:

- Vậy ngươi là thích Đại mỹ nữ hay là tiểu mỹ nữ đây?

Nói xong quơ quơ trên tay con dao nhỏ, uy hiếp ý nghĩa không cần nói cũng biết.


- Dĩ nhiên là tiểu. hắc hắc.

Hoàng Thiên nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng lên nhìn về phía ngực nàng nói. Mộ Khuynh Thành thế nhưng không mặc áo ngực. Trước ngực hai hạt bồ đào nhỏ ẩn hiện sau lớp vải trắng.

- Ngươi... Khốn nạn.

Mộ Khuynh Thành nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mình bộ ngực, hờn dỗi nói. Đồng thời nàng nhớ tới mình không mặc nội y, hai tay nhanh chóng che ở trước ngực.

Khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh gấp đến sắp khóc. Không phải là nàng không muốn mặc, mà là không có để mặc. Tối hôm qua toàn bộ nội y của nàng đều dính bẩn, không thể lại mặc. Thêm nữa ở đây nàng không có cái khác quần áo ngoài duy nhất một bộ này.

Cảm nhận được hắn nóng rực ánh mắt quét khắp cơ thể mình, nhất là hai bộ phận trọng yếu, nàng mắc cỡ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

- Ngươi... Ngươi không được nhìn.

Mộ Khuynh Thành hai tay che trước ngực, hai chân chặt chẽ kẹp lại, trừng mắt nhìn người nào đó bên cạnh.

Hoàng Thiên bất đắc dĩ cười cười một tiếng, sau đó nói:

- Chỉ nhìn một chút, ngươi lại cũng khôngbmất mát gì. Hơn nữa ta cũng không phải chưa nhìn qua.

- Không....

- Được được. Ta không nhìn.

Hoàng Thiên thấy nàng lúc này biểu tình vô cùng đáng yêu, nhịn không được kéo nàng ôm vào ngực. Để cho nàng ngồi lên hai đùi mình, hai tay vòng qua eo nàng, cứ như vậy ôm lấy nàng không nói gì thêm.

Mà Mộ Khuynh Thành cũng không có phản kháng, yên nặng ngồi trong lòng hắn. Hai tay tiếp tục công việc gọt hoa quả.

Vài phút sau nàng cầm lấy một miếng táo nhỏ, đặt lên miệng hắn, nói:

- Ăn.

Hoàng Thiên cũng không khách khí cắn lấy một miếng, không biết bởi vì nguyên nhân gì, hắn cảm thấy Táo hôm nay đặc biệt ngọt.

Mộ Khuynh Thành thấy hắn ăn ngon lành, mỉm cười cũng tự thưởng cho mình một miếng.

- Ngon không?

Hoàng Thiên thấy nàng hỏi, hắn gật gật đầu, nói:

- Chỉ cần là từ ngươi đưa ta đồ vật, đều ăn ngon.

- Thật sự?


- Ân.

Mộ Khuynh Thành đạt được hài lòng đáp án, trên môi hiện lên vui sướng nụ cười. Sau đó nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, hướng về phía hắn nói:

- Như vậy ngươi ăn a.

Nói xong tay cầm con dao giả bộ đưa tới miệng hắn.

- Này... Không ăn được a.

Hoàng Thiên sắc mặt đen lại, hắn vạn vạn không nghĩ tới cô nàng này cũng mở loại vui đùa này. Mộ Khuynh Thành tính cách là có chút lạnh lùng đấy.

- Hừ... Quả nhiên đàn ông nói chuyện không đáng tin. Vừa mới nói ta đưa ngươi đồ vật, ngươi đều ăn ngon lành đâu.

Mộ Khuynh Thành bĩu môi, hừ hừ một tiếng. Sau đó bất chợt hôn nhẹ má hắn một cái, rồi tựa đầu vào vai hắn, nói:

- Hoàng Thiên, ngươi là người đàn ông duy nhất trong đời Mộ Khuynh Thành ta. Ngươi phải đối tốt với ta một chút.

Hoàng Thiên bị nàng bất chợt cử động có chút bất ngờ, hơi ngây người ra, Mộ Khuynh Thành lại hướng hắn thổ lộ. Hơn nữa đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn đâu.

Mộ Khuynh Thành thấy hắn không có trả lời nàng, trong lòng có chút thất vọng. Hừ lạnh nói:

- Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin. Kéo khoá quần lên lại biến thành người xa lạ.

Hoàng Thiên lúc này mới bừng tỉnh, vội vã nói:

- Ta sẽ tốt với ngươi. Bảo vệ ngươi suốt quãng đời còn lại, không để cho ngươi chịu ủy khuất. Ta thề.

- Hừ....

Mộ Khuynh Thành quệt quệt miệng, cũng không có gì nói gì thêm.

Hoàng Thiên cứ như vậy ngồi trên ghế ôm lấy nàng. Không lâu sau thì thấy Mộ Khuynh Thành đều đều tiếng hít thở, khẽ cúi đầu xuống, thấy nàng hai mắt nhắm lại, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.

Hắn khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhỏ giọng thầm thì nói:

- Mộ Khuynh Thành, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ngươi vĩnh viễn là trong lòng ta đại bảo bối.

Nói xong hắn cũng tựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.

Hoàng Thiên hoàn toàn không phát hiện được một điều, giống như đã ngủ Mộ Khuynh Thành, sau khi nghe hắn thầm thì xong trên môi nàng hiện lên mê người nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận