1
Không bao lâu sau khi tôi và Hàn Mạc chính thức ở bên nhau, anh đã yêu cầu sống chung.
Đối với yêu cầu này tôi có hơi do dự.
Đầu tiên là vì sợ nếu bố mẹ biết, thì sẽ mắng tôi.
Thứ hai là vì tôi không chịu được việc lăn lộn thường xuyên như anh.
Vì sao anh lại mời tôi sống chung, tôi biết nhưng lười vạch trần anh.
Nhưng anh vô cùng cố chấp, sau vài lần anh dùng đủ mọi cách từ mềm đến cứng, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Nhà của tôi cũng là nhà mua, nhưng không to bằng nhà của Hàn Mạc, cũng không tốt bằng nhà anh, anh nói, nếu tôi không muốn dọn đến nhà anh, thì anh có thể dọn đến nhà tôi ở.
Con người chủ yếu theo chủ nghĩa duy vật, mà tôi cũng vậy, tôi cũng thích căn nhà tiện nghi của anh hơn, nên quyết định dọn đến nhà anh ở.
Hôm chuyển nhà, Hàn Mạc có tiết học ở trường, nên tôi lái xe đến trường đón anh.
Xe dừng đỗ ở ngoài cổng trường, tôi xuống xe đợi anh, từ xa tôi thấy Hàn Mạc cũng với mấy bạn nam cùng lớp đang đi đến.
Bạn học của anh nhìn theo ánh mắt của anh, thấy tôi, họ cười đẩy đẩy Hàn Mạc, không biết sau đó họ nói gì, sau đó thì tự giác rời đi.
Yêu đương với em trai nhỏ tuổi, trong mắt bất cứ ai cũng đều mang theo một sắc thái khác lạ.
Hàn Mạc nhận lấy chìa khóa xe, anh lái xe, sau khi lên xe anh hỏi tôi: “Muốn ăn cơm trước hay là chuyển nhà trước?”
“Dọn đồ trước đi, đợi lát nữa ăn ở nhà cũng được.” Tôi đáp.
Chỗ của Hàn Mạc cái gì cũng có, anh bảo tôi chỉ cần mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày là được.
Tôi còn mang theo mấy bé gấu bông, đặt ở phòng khách nhà anh, chỉ một chút thay đổi, đã khiến căn phòng có thêm cảm giác tồn tại của nữ chủ nhân.
Tôi treo từng bộ quần áo của mình vào tủ quần áo của Hàn Mạc, anh lặng lẽ áp sát lại gần, khiến tôi giật cả mình.
Cánh tay anh lướt qua người tôi, lấy ra bộ đồ vải dệt mỏng như cánh ve mà tôi vừa treo vào tủ đồ, một ngón tay anh móc vào chiếc dây đai mỏng manh, đưa lại gần, tựa cằm lên vai tôi, dụi qua dịu lại, lắc lư nói: “Chị ơi, đêm nay mặc bộ này được không ạ?”
Tôi nhanh chóng cướp lại, nhét vào chỗ cũ: “Không, đắt lắm, anh xé rách mất.”
“Xé rách thì mua lại cho chị bộ mới.”
Tôi đảo mắt, vui vẻ đáp: “Cũng được, vậy em muốn bộ tốt hơn, đắt hơn!”
Hàn Mạc hôn lên chính giữa hai lông mày tôi: “Chị à, chị muốn cái gì, anh đều cho chị.”
2
Bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau, những chuyện trước đây tôi không hỏi, thì bây giờ phải hỏi.
Ví dụ như hoàn cảnh gia đình của Hàn Mạc.
Anh học đại học ở nước ngoài, trong gara xe của anh cũng toàn xe sang, chắc chắn anh là con nhà giàu.
Con cái nhà giàu cũng có rất nhiều loại, Hàn Mạc thuộc loại nào?
Nhưng anh nói với tôi, gia cảnh của anh rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Tôi ở bên anh không phải vì điều kiện của anh, mà hoàn cảnh nhà tôi cũng không tệ, chỉ đơn thuần là tò mò.
Hàn Mạc liền đề nghị đưa tôi về gặp mặt người lớn.
Mặt tôi lập tức nhăn lại.
Mùa đông sau khi chúng tôi chuyển đến sống chung, là mùa đông khiến tôi thấy nóng nhất từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.
Trời lạnh vốn đã đủ khiến người ta khó rời khỏi giường, mà sau khi ở chung, từ đây quân vương chưa từng lên triều sớm*.
(Không dậy sớm nữa)
Mà hình như vào buổi sáng, anh mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Vì anh, sáng hôm nào tôi cũng đi làm muộn, dần dà, việc đó khiến sếp không hài lòng, nhờ một đồng nghiệp nữ nhắc nhở tôi.
Là con gái với nhau, đồng nghiệp nữ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết lý do vì sao tôi đi làm muộn.
Chị ấy ấy nói với tôi: “Nhìn khuôn mặt nhỏ của em cả ngày tỏa sáng, rạng rỡ, Người khác ăn vi cá, tổ yến cả ngày cũng không được bằng em.”
Tôi pha trò: “Chú ý ăn uống lành mạnh, nghỉ ngơi và làm việc hợp lý, chị cũng sẽ được như vậy.”
Chị đồng nghiệp nữ thở dài, buồn bã nói: “Được thì cũng được, nhưng mà ở bên cạnh vẫn thiếu một chú chó săn nhỏ á.”
Tôi suýt nữa thì phun ra ngụm cà phê mà mình mới uống vào.
3
Cơ thể của con người có giới hạn, không thể ham muốn d ục vọ ng quá độ.
Đây là những lời mà cha ông đã dăn dạy.
Sau một thời gian ở chung, cơ thể tôi dần xuất hiện những biểu hiện bất ổn, lúc nào cũng đau lưng, nhức eo, bụng trướng, cơ thể có hơi uể oải.
Tôi kể khổ với Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm bảo tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Đặc thù thể chất của con gái rất mong manh, yếu ớt, nếu lỡ hỏng là dễ thành chuyện lớn.
Tôi báo trước với Hàn Mạc một tiếng, anh rất coi trọng chuyện này, bảo tôi đến tìm chủ nhiệm Vạn khoa phụ sản Bệnh viện nhân dân số 1 để đăng ký khám.
Buổi chiều, công ty ít việc, nên tôi tự đến trước.
Chủ nhiệm Vạn là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, khí chất của bà vô cùng dịu dàng nữ tính, lúc tôi đi vào, bà nâng mắt kính, liếc nhìn một cái, đánh giá tôi, sau khi nghe thấy tên của tôi, thì bà hỏi: “Tiểu Mạc bảo con đến đúng không?”
Tôi đáp phải ạ.
Chủ nhiệm Vạn nghe tôi miêu tả tình trạng xong thì đứng lên nói: “Ra sau đi, để cô kiểm tra cho con.”
Bà kéo rèm ra, sau bức rèm là một chiếc giường bệnh.
Chủ nhiệm Vạn bảo tôi cởi quần ra nằm lên đó, tách hai bên ra đặt lên tay cầm của giường. Sau đó bà đeo bao tay, cầm đèn pin và nhíp để quan sát.
Tôi biết khám ph.ụ kho/a thì đều phải làm như này, nhưng mà…… vẫn rất xấu hổ.
Chủ nhiệm Vạn tắt đèn pin, đặt đồ sang một bên rồi nói: “Đứng lên đi, không sao đâu.”
Tôi nhanh chóng kéo quần lên, hỏi: “Vậy con……”
Chủ nhiệm Vạn: “Quan hệ quá nhiều, nghỉ ngơi một thời gian là được.”
Tôi xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.
Còn có một ý tá đứng bên cạnh, luôn lén nhìn tôi.
Khó mà nói được hiện tại chủ nhiệm Vạn và y tá nghĩ gì về tôi, hai tai tôi nóng bừng, cố gắn bao biện để giữ lại một chút thể diện cho mình: “Thực ra cũng không quá nhiều đâu ạ, bác sĩ, có phải là do cơ thể con hơi yếu không ạ?”
Bác sĩ Vạn đáp: “Giới trẻ có sức khỏe tốt, nhưng cũng không nên tiêu xài quá độ, chuyện giường chiếu nên dừng ở khoảng hai, ba lần một tuần thôi, con và bạn trai quan hệ còn không nhiều à?”
Tôi á khẩu, không trả lời được.
Nhưng vì sao Hàn Mạc lại không sao? Đúng là không công bằng.
Nghĩ đến chuyện bác sĩ Vạn là người quen của anh, không biết chừng còn sẽ kể chuyện này cho bố mẹ anh nghe, tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi đứng dậy, cảm ơn, rồi chuẩn bị rời đi.
Bác sĩ Vạn gật đầu, cười với tôi: “Được rồi, về cẩn thận nhé.”
Tôi biết bà nhắc tôi đi đường chú ý an toàn, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ đến chuyện kia, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.
Bà vừa dứt lời, thì ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào, Hàn Mạc bước đến.
Anh nhìn tôi, rồi hỏi bác sĩ Vạn: “Mẹ, Nhạc Nhạc có sao không?”
Cả người tôi ngơ ngác, sửng sốt như dẫm phải mìn rồi nổ t/anh b/ành.
Giây phút nay, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có ý nghĩ muốn ch/ớt ngay tại chỗ.