.
19
Chỉ mới ngẩng đầu lên đối mặt với anh có vài giây, mà tôi đã như thỏ nhìn thấy thiên địch của mình, vội vã quay người rúc lại vào trong hang.
Hàn Mạc nhanh tay chặn cửa lại, mặt tôi đụng vào cánh tay anh, tôi xoa xoa mũi, rồi ngại ngùng lùi lại.
“Chị ơi, đồ của chị.” Hàn Mạc đỡ lấy tôi, dịu dàng nói.
Giờ tôi mới thấy anh đang cầm một túi đồ màu vàng.
Hàn Mạc bảo, lúc vào thang máy, anh gặp được anh giao đồ, rồi anh hỏi là muốn giao đồ đến nhà tôi đúng không, để anh mang lên giúp.
Tôi nhận lấy túi đồ, ôm vào lòng, thắc mắc hỏi anh: “Sao anh biết nhà tôi ở đây?”
“Hỏi Bạch Tử Thần á.”
Bạch Tử Thần là bạn trai Tiểu Nhiễm, họ đều là bạn bè lâu năm của nhau, chắc là Bạch Tử Thần đã hỏi Tiểu Nhiễm.
Tôi bất lực.
Anh bảo đến là đến, mẹ tôi vẫn còn đang ở trong!
Hàn Mạc cũng nghe thấy tiếng leng keng ở trong phòng bếp, tôi thấy anh hơi chau mày lại, nhìn qua phía cánh cửa đang hé mở, rồi gục đầu xuống, nhìn tôi có chút không vui: “Chị ơi……”
Trái tim tôi run lên theo tiếng gọi của anh.
Đừng gọi chị nữa mà.
Tôi sẽ không chịu nổi mất.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nghĩ anh hiểu lầm cũng được, hiểu lầm như vậy cũng tốt.
“Anh mau về đi, bây giờ nhà tôi đang có người, bị nhìn thấy thì không tốt.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng hình như tôi thấy, sau khi tôi nói xong câu đó, sắc mặt của Hàn Mạc đột nhiên thay đổi.
Cứ như sự đau khổ vừa rồi là do anh cố tình tạo ra để lấy được sự đồng cảm và trìu mến.
Tôi quay người định về nhà, anh lại nhanh chóng giữ chặt lấy tôi, anh mới dùng lực một chút, tôi đã bị anh quay người lại.
Hàn Mạc cúi người, vòng tay ôm lấy tôi thật chặt.
“Chị không được đi.”
Chiếc áo lông anh mặc rất dày, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh, áo còn không kéo khóa, nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Ở trong lòng anh, ngập tràn mùi hương đã quyến r..ũ tôi hết lần này đến lần khác, mùi thì là biển sạch sẽ, thanh mát.
Trong tôi khẽ thở dài, nhắm mắt lại, toàn thân mềm ra……
20
Tôi đã ở bên ngoài một lúc lâu.
Người tôi áp sát với ngực của người đàn ông trẻ, tôi có cảm giác cả người nóng bỏng, giống y như một củ khoai bị anh nướng ở trong vòng tay.
Chắc chắn anh có ý xấu, anh cố ý muốn để người trong nhà nhìn thấy.
Được rồi, tôi chịu thua.
Tôi đành phải nói cho anh biết: “Mẹ tôi đang ở trong nhà, anh mau về đi, để mẹ tôi nhìn thấy thì phiền lắm!”
Hàn Mạc hơi nghi ngờ: “Thật à?”
Tôi tựa cằm lên vai anh, lưu luyến một chút, rồi đáp anh: “Thật, buông ra.”
“Không buông.” Hàn Mạc hạ giọn: “Không muốn buông chị ra nữa đâu.”
“Anh đang nói gì đấy? Nhanh lên, mẹ tôi ra thật giờ.” Tôi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ đã đi ra khỏi bếp.
“Em còn chưa hỏi tại sao chị lại không muốn gặp em.”
Tôi sốt ruột, giậm chân: “Hàn Mạc!”
Mẹ tôi ở trong phòng khách nói vọng ra: “Ai đấy? Sao cửa lại mở thế này, Nhạc Nhạc con vẫn đang ở ngoài à?”
Vừa nói, tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần về phía bên này.
Tôi dùng sức dẫm lên chân anh.
Anh không phát ra âm thanh, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, cuối cùng buông tôi ra.
“Dạ sắp về rồi ạ! Mẹ đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.”
Tôi vừa đáp lời mẹ, vừa xua tay với Hàn Mạt ý bảo anh mau đi đi, sau đó nhanh chóng đi vào nhà, đóng cửa lại.