Trước cổng trường, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua bóng cây, Trình Hâm vỗ nhẹ vào bả vai gầy của chàng thiếu niên, đôi chân thon dài trắng nõn trong bộ đồng phục nhảy ra khỏi ghế sau xe đạp.
Cô chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình.
Năm ấy, Thành Hòa mới mười hai tuổi đã cao một mét tám.
Cậu chống chân xuống đất, quay lại nhìn cô rồi mỉm cười, rất tự nhiên đưa tay giúp cô gỡ vài sợi tóc mái trên trán.
Cậu bẻ lại cổ áo sơ mi của cô, dịu dàng nói: “Trưa nay chị muốn ăn gì? Em học thể dục tiết cuối, có thể về sớm mua đồ ăn cho chị.”
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.
Trình Hâm đưa mắt nhìn xung quanh, thuận miệng nói: “Cháo với bánh bao ngọt, mà chị cũng không đói lắm nên em mua gì cũng được.” Buổi sáng cô ăn cơm no mới ra ngoài nên bây giờ không cảm thấy đói.
Thành Hòa xoa trán cô, nhẹ nhàng nói: “Được.
Vậy em ở chỗ cũ chờ chị.”
“Ừm.” Trình Hâm nở nụ cười ngây thơ, không rành thế sự.
Thành Hòa dắt xe, hai người sóng vai nhau bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường.
“Trình Hâm, tiết đầu hôm nay của ma vương đấy, cậu đi nhanh đi.” Một bạn cùng lớp từ phía sau lao tới, đưa tay ra kéo cánh tay cô chạy đi.
Trình Hâm còn chưa kịp nói gì, lưu luyến quay đầu nói: “À, đúng rồi, tối chị phải đến thư viện kiểm tra số liệu.
Em tan học thì về nhà trước đi, không cần chờ chị.
Cố lên nhé~ Chị chờ nghe tin tốt của em!!”
—— Được.
Thành Hòa mỉm cười, mấp máy môi.
Cậu nhìn bóng lưng cô rời đi mà nụ cười trên môi nhạt dần, trong mắt xuất hiện từng dòng cảm xúc dao động.
Cậu đã sớm quen với việc chờ đợi và theo đuổi cô.
Đối với Thành Hòa, Trình Hâm là toàn bộ cuộc sống của cậu.
Sự tồn tại của cô quyết định mọi cảm xúc của cậu, cả tương lai, tất cả mọi thứ.
Cô là thế giới của cậu.
Buổi chiều tan học, Trình Hâm tung tăng dưới bóng cây rậm rạp.
Cô đi ra cổng trường với hai, ba người bạn khá thân trong lớp.
Một cô gái trong đó hỏi: “Tâm Tâm, lần này hội học sinh tuyển thành viên mới, cậu không tham gia sao?”
Trình Hâm nhíu mày, bĩu môi nói: “Lớp mười hai mệt lắm, có quá nhiều việc phải làm, tớ lười!”
Một cô gái khác nói: “Này.
Tớ nghe nói mọi người trong hội học sinh đối xử với cậu rất tốt, còn đề xuất với giáo viên cho cậu vào hội học sinh đấy.”
“Bỏ qua chuyện đó đi.” Trình Hâm vừa dứt lời thì nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Thành Hòa đang dắt xe đứng ở cổng trường chờ cô.
Cô cười tươi hét to: “A Hòa.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên chàng thiếu niên, như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô.
“Tớ đi trước đây.” Trình Hâm chào tạm biệt bạn cùng lớp rồi chạy như bay đến bên cạnh Thành Hòa, thở hổn hển hỏi: “Em chờ lâu không?”
Thành Hòa ngẩng đầu, cười: “Không.”
Cậu vô cùng tự nhiên lấy bình nước của mình trong cặp sách, mở ra đưa cho cô.
Trình Hâm cầm bình nước của cậu uống vài ngụm rồi trả lại.
Cô đưa mu bàn tay lau miệng rồi nhảy lên ghế sau của xe đạp.
Nửa cuối tháng 9 ở Thượng Hải vẫn còn hơi nóng.
Trình Hâm như có phép thuật, lấy từ túi áo đồng phục ra hai cây kẹo mút, bóc cho mình một cái và đưa cái còn lại cho Thành Hòa.
Thành Hòa nhìn cây kẹo thì nhíu mày.
Trình Hâm hỏi: “Sao không ăn?”
Chàng trai xoay người nhìn kẹo mút cô đang ngậm trong miệng, nói nhỏ: “Em muốn ăn kẹo của chị.”
“Hả?” Trình Hâm ngậm kẹo mút, buồn bã nói: “Nhưng cái này chị ăn rồi…”
Cô rất thích vị nho, không nỡ cho cậu.
Chàng trai lấy cây kẹo cô đang ăn đưa vào miệng, đầu lưỡi liếm viên kẹo còn dính nước bọt của cô.
Trình Hâm kêu lên: “Này!”
Dù sao cô cũng đã ngậm nó một lúc rồi, trên đó toàn là nước bọt của cô.
Chàng trai nhíu mày, không vui lẩm bẩm: “Chị nhỏ mọn vậy sao? Em ăn không ít cơm thừa của chị, chị cũng không ít lần lấy cơm trong bát của em.”
“Cũng đúng!” Trình Hâm tự an ủi, dù sao ngay từ nhỏ hai người đã không ít lần ăn cơm cùng nhau, chỉ một cây kẹo mút chắc cũng không sao.
Nghĩ đến đây, cô lại vui vẻ cười nói: “Chúng ta về nhà đi!”
Cô ngồi phía sau xe, nắm chặt vai cậu nói: “Đi thôi~”
Lúc này, Thành Hòa chỉ cảm thấy viên kẹo trong miệng ngọt đến lạ thường, ngọt hơn tất cả những loại kẹo mà cậu từng ăn.
Hôm nay là Trung Thu, ngày gia đình sum họp.
Trăng bên ngoài cửa sổ đã lên đỉnh đầu, trong phòng thì vô cùng nhộn nhịp.
Sau khi ăn bánh trung thu, mọi người cùng nhau xem chương trình.
Trình Hâm cảm thấy nhàm chán, nói: “Bố mẹ, con còn vài từ mới chưa học xong nên trở về phòng trước ạ.”
“Ừm, con đi đi.” Genkawa Yoshiba sợ con gái học nhiều sẽ mệt nên dặn dò: “Đừng học muộn quá, học một lúc rồi rửa mặt, nghỉ ngơi đi.”
Trình Hâm mím môi nói: “Vâng.”
Sau khi vào cấp ba, bài tập trên lớp ngày càng nặng, áp lực ngày càng lớn.
Hơn nữa, Trình Hâm là người không ngừng cố gắng, vì không muốn có môn nào bị tụt lại phía sau nên bình thường cô đều học đến khuya.
Trình Hâm về phòng khóa cửa lại rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lấy tờ đơn xin đi du học giấu trong ngăn kéo, ánh mắt tối dần.
Bố mẹ cô đều là bác sĩ nên luôn hy vọng con cái có thể kế nghiệp của mình.
Học y, trở thành bác sĩ ngoại khoa.
Nhưng họ không biết Trình Hâm không muốn như vậy.
Mặc dù bố mẹ đã định hướng cô trở thành bác sĩ khoa ngoại ngay từ nhỏ, nhưng cô không thích như vậy.
Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy máu, Trình Hâm đều cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cô lại không muốn bố mẹ buồn nên vẫn chưa dám nói ra mong muốn thực sự của mình.
Thật ra ngay từ năm trước, khi học lớp 11, dưới sự giúp đỡ của cô mình, Trình Hâm đã chuẩn bị xong thủ tục du học.
Đến bây giờ cô đã nhận được thư trả lời của nhiều trường đại học nước ngoài, trong đó cũng có thư thông báo trúng tuyển như mong đợi, nhưng cô đã bỏ lỡ thời gian nhập học.
Tuy nhiên, người nhà họ Trình không ai biết chuyện này mà cô cũng không biết nên nói với bố mẹ như thế nào.