Buổi tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống căn phòng tối đen như mực, Trình Hâm vui đến nỗi không ngủ được.
Vì thế, cô lấy điện thoại ra chọn vài tấm ảnh rồi đăng lên IG, kèm theo câu nói: Một vài kỉ niệm.
Ảnh chụp rất phong phú, gần như đều là bốn chị em bọn họ chụp chung.
Lạnh lùng, đẹp trai, tấu hài, kiểu nào cũng có.
Mấy ngày sau, hôm nào bốn chị em cũng ăn uống ngập họng, ngủ đến khi nào tỉnh thì dậy, muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, muốn chơi thì chơi, có thể nói là vô cùng tự do.
“Chị.” Trình Nam chạy đến chỗ Trình Hâm.
Trình Hâm hoảng sợ nhìn cậu: “Có chuyện gì à?”
“Chúng ta đi mua sắm đi!”
“…”
Trình Nam có một sở thích, đó chính là đi mua sắm.
Cậu ấy cực kỳ thích đến các trung tâm thương mại, cho dù không mua gì thì cậu cũng nhất định phải ghé vào mấy chỗ hàng hiệu một lúc.
Chỉ trong có vài ngày mà cậu ấy đã lôi Trình Hâm đi gần như toàn bộ các trung tâm thương mại ở đây rồi.
“Không được!” Trình Hâm rũ mắt, dứt khoát từ chối.
Mỗi lần đi cùng cậu ấy là đau cứng cả chân, còn cậu nhóc này thì hay rồi, tung tăng nhảy nhót như không có gì xảy ra.
Trước ngày nghỉ lễ, Thành Hòa đã cập nhật trạng thái mới trên IG.
Ảnh mà cậu đăng khác với mọi người, những bức ảnh đó chỉ có mỗi cậu và Trình Hâm.
Hoặc là hai người bọn họ chụp ảnh chung, hoặc là một mình Trình Hâm, không có cái nào của Trình Nam và Thành Tuấn, như thể trong thế giới của cậu chỉ có cậu và Trình Hâm, không có bất cứ ai khác.
Giang Linh thấy buồn cười, bèn bình luận một câu: —— Hai anh trai kia đi đâu rồi?
Thành Hòa đáp lại: —— Không có.
Giang Linh:…
Trong thế giới của con trai bà đúng là ngoài Trình Hâm thì không có thêm bất kỳ ai khác.
Bởi vì Thành Hòa bị say tàu nên lúc về phải đổi thành ngồi xe.
Lúc chia tay, Trình Nam đứng ở ngã rẽ khóc lóc sướt mướt kéo tay không cho Trình Hâm đi.
Thành Hòa không chút che giấu tâm tư của mình, chen vào giữa hai chị em, tách hai người ra.
Từng câu từng chữ rất có khí phách, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Anh không được cầm tay Tâm Tâm nữa.”
Trình Nam bĩu môi nhíu mày, vẻ mặt rất đáng yêu, tiến lên tiếp tục ôm lấy cánh tay chị gái, nũng nịu không chịu buông.
Thành Hòa lại cố tách hai người ra, rồi kéo Trình Hâm ra sau mình, cau mày, giọng nói lạnh như băng: “Anh mau tránh ra.”
“Anh không muốn!” Trình Nam vòng qua cậu, muốn ôm chị gái.
Đương nhiên Thành Hòa không đồng ý, cậu cực kỳ không vui, lạnh lùng nhìn cậu ấy, cố ý cao giọng: “Em đã nhường anh trai cho anh rồi, anh không thể tranh Tâm Tâm với em được!”
Ba người bên cạnh nghệt ra, Trình Nam vô thức nuốt nước bọt, cố ý nói: “Không được!”
“Em tránh ra!”
Hai người anh đẩy em, em kéo anh, không ai chịu buông tay.
Trình Nam nũng nịu bám chặt lấy cánh tay Trình Hâm: “Đây là chị của anh! Tại sao anh lại không được ôm chứ!!”
“Còn lâu mới là của anh!” Thành Hòa như một con cún trung thành, không muốn bất cứ ai chạm vào Trình Hâm.
Hai người cứ như vậy vây quanh Trình Hâm, khiến cả cô và Thành Tuấn chóng hết cả mặt.
Thành Tuấn bất đắc dĩ tách hai người ra, tay trái giữ lấy vai Thành Hòa, tay phải ôm eo Trình Nam, nhàn nhạt nói: “Được rồi, hai người đừng làm loạn nữa.”
Sau đấy cậu ấy quay đầu miết vành tai Trình Nam, nói thầm: “Cậu rảnh rỗi thật đấy, lại còn muốn đi tranh giành với em ấy à?”
Mọi người ai cũng biết tính cách Thành Hòa rất bướng bỉnh.
Ai mà cứ cố ý tranh giành với cậu thì chắc chắn sẽ không có quả ngon mà ăn.
“Hừ.” Thành Hòa liếc mắt lườm hai người, hừ một tiếng, nâng vali hất tay anh trai ra, chạy đến chỗ Trình Hâm, xách vali lên, nhẹ nhàng nói: “Tâm Tâm, chúng ta về nhà thôi.”
Trình Hâm mím môi, cười: “Ừm.”
Sau khi tạm biệt hai em trai thì hai người bước lên xe, không hề quay đầu lại.
Lúc đi qua khu vực kiểm tra giấy tờ an ninh, Trình Hâm nhìn giấy tờ trong tay mình, nói thầm: “Từ nhỏ đến lớn cứ gặp A Nam là em lại cãi nhau với nó, hai đứa không thấy mệt sao?”
Thành Hòa ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn đáng yêu: “Ai bảo lần nào anh ấy cũng muốn chiếm lấy chị!”
Trình Hâm ngẩng đầu nhìn cậu, ở đuôi mắt hơi long lanh phiếm hồng, nói: “Em nói cứ như mình không giống vậy.”
Thành Hòa kiên định, lặp lại câu nói: “Em vốn dĩ đâu có giống.”
Nhìn bóng Trình Hâm và Thành Hòa dần biến mất, Trình Nam hơi dựa vào lòng ngực Thành Tuấn, thầm thì nói: “Em trai cậu sao cứ hở tí là có địch ý với tớ vậy, tớ chỉ là em trai thôi mà, có phải thằng đàn ông nào xa lạ đâu.”
Thành Tuấn nhếch môi cười, nói đầy hàm ý: “Em ấy là người có tính chiếm hữu cao.”
Cậu ấy biết, tình cảm Thành Hòa đối với Trình Hâm không chỉ đơn giản là sự chiếm hữu.
Nói trắng ra thì trong tiềm thức của Thành Hòa từ nhỏ đến lớn, anh trai thì có thể cho người khác, có thể chia sẻ bố mẹ với anh trai, nhưng Trình Hâm thì không thể.
Trong suy nghĩ của cậu thì Trình Hâm chỉ thuộc về một mình cậu, cho dù là em trai Trình Hâm thì cậu cũng không muốn chia sẻ.
Mấy hôm nay, Trình Hâm vui chơi mệt mỏi, vừa lên xe là phải đi tìm ngay chỗ ngồi, dựa vào vai Thành Hòa mà ngủ gật lúc nào không hay.
Xe chạy vững vàng trên đường, Thành Hòa kéo một bên màn, ánh mắt quét qua người cô gái: “Tâm Tâm mệt thì cứ dựa vào em mà ngủ.”
“Ừm.” Trình Hâm nhìn về phía cậu, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Quả thật cô rất mệt mỏi, vừa gục đầu xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể thiếu nữ vừa thơm vừa mềm, trong không khí là mùi sữa thoang thoảng toả ra từ người cô, khiến bầu không khí trở nên quyến rũ hơn.
Xe đột nhiên hơi rung lắc, cánh tay cậu đang bị cô ôm vào trong ngực, cách lớp quần áo mỏng, cơ bắp dựa gần sát bầu vú tròn trịa, trắng nõn của cô.
Trình Hâm nghiêng nửa người về phía cậu, liếm môi, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Cổ áo cô khá rộng, đầu tựa vào vai cậu, hai tay đan vào nhau, hành động này vừa khéo có thể nhìn thấy rõ khe rãnh giữa hai vú và nửa vòng ngực lấp ló ẩn hiện.
Thành Hòa hơi nghiêng đầu, hàng lông mày nhíu lại, có thể thấy rõ ràng hai bầu ngực vì lực tay của cô ép vào nhau.
Tuy chưa từng được chạm vào nhưng cậu khẳng định chắc chắn là rất mềm mại.
Thành Hòa cứ nghĩ miên man, cả người cũng trở nên căng thẳng, yết hầu lên xuống ba lần, cậu đặt tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập nhanh thình thịch, máu nóng không chịu khống chế mà truyền xuống dưới thân.
Cúi đầu nhìn thấy vật giữa hai chân hơi cương lên, tạo cảm giác vừa đau vừa khó chịu.
Thành Hòa bật quạt gió của điều hòa, không khí lạnh phả xuống giảm bớt đi phần nào cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Cậu nhắm mắt, dựa lưng vào sau ghế, đè nén cảm giác dâng trào mãnh liệt, cố dời đi lực chú ý.
Lại bởi vì Trình Hâm mà cậu có phản ứng một lần nữa.
Sau đó vẫn như thường ngày, mỗi ngày cậu đều đi học cùng Trình Hâm.
Áp lực học ở cấp ba càng lúc càng lớn, tuy Trình Hâm không sợ, nhưng cô vẫn cực kỳ nỗ lực học tập.