Từ sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa mọc thì Trình Hâm đã rời giường đi đọc sách, kết thúc hai mươi phút đọc sách ngôn ngữ mới thì cô mới thay quần áo, rửa mặt.
Cô vừa xuống tầng đã thấy bố mẹ đang ăn sáng, nói chuyện phiếm ở phòng khách.
Genkawa Yoshiba ngồi trên ghế, lật từng tờ báo, nói: “Hôm qua lúc về anh có nghe Giang Linh kể trên đường.”
“Không ngờ thằng nhóc đấy lại giỏi đến vậy.” Trình Bội Nghi cũng thán phục nói: “Thoạt nhìn cũng khá kiên định, trầm ổn.” Bà đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì nhìn thấy con gái đi từ trên tầng xuống: “Chào buổi sáng, Tâm Tâm.”
Trình Hâm đã thay một bộ đồng phục màu xanh nhạt, vác cặp sách nhảy nhót đến chỗ mẹ mình, còn hôn lên má Trình Bội Nghi một cái, tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “Chào buổi sáng, mẹ.”
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Genkawa Yoshiba gập tờ báo lại, chào con gái cưng.
“Chào buổi sáng, bố.” Trình Hâm cắn một miếng quẩy, hỏi nhỏ: “Mẹ à, mọi người vừa mới nói gì đấy?”
Trình Bội Nghi rót cho cô một cốc sữa bò, Trình Hâm một hơi uống hết, trên khóe môi còn dính vết sữa, bà lấy khăn giấy lau khóe miệng cô, cười nói: “Mẹ với bố con đang nói về A Hòa.”
Trình Hâm nhíu mày: “A Hòa sao?” Cô tò mò nhìn mẹ: “Em ấy làm sao vậy?”
Trình Bội Nghi cười nói: “Lần này thằng bé thi đứng đầu tỉnh.”
Trình Hâm mở to đôi mắt, há hốc mồm: “Đứng đầu toàn tỉnh sao?”
Thượng Hải được coi là nơi đông dân nhất nên các đề thi được tổ chức đều rất khó.
Đặc biệt là lớp sáu, lớp chín và lớp mười hai, ba cấp bậc này yêu cầu phải thường xuyên thi khảo sát, thi tỉnh, còn có cả các kỳ thi liên kết giữa các trường top đầu.
Trình Hâm tham gia rất nhiều lần, lúc học lớp chín với lớp mười hai thành tích tốt nhất của cô là đạt nhất thành phố và nhì tỉnh.
Không ngờ Thành Hòa mới có lớp chín mà đã đứng đầu toàn tỉnh, mấu chốt là đã nhảy lớp rồi, vậy mà thành tích vẫn có thể cao đến vậy.
Cậu vốn là phải mất khoảng ba năm học cấp hai nhưng bây giờ lại chỉ mất có một năm rưỡi, thế mà vẫn đạt thành tích cao.
“Đúng vậy.” Trình Bội Nghi gật đầu: “Con không biết sao?”
Trình Hâm ngơ ngác lắc đầu, nói: “Em ấy không nói với con.”
Trình Bội Nghi hơi kinh ngạc: “Hai người các con thân thiết lắm mà, sao thằng bé lại không nói cho con chứ? Hay là con quên?”
Trình Hâm giận dỗi: “Là em ấy không nói thật mà.” Cắn thật mạnh vào miếng quẩy, tưởng tượng như đang cắn vào thịt của Thành Hòa.
Trình Bội Nghi an ủi: “Được rồi, lát nữa trên đường đi học, con hỏi là được mà.”
“Vâng.”
Bảy giờ, nắng sáng sớm tỏa xuống nhàn nhạt, Thành Hòa đẩy xe xuất hiện ở trước cửa nhà họ Trình.
Trình Bội Nghi nhìn qua cửa sổ thấy Thành Hòa đến thì bèn quay đầu thúc giục Trình Hâm: “Tâm Tâm, A Hòa tới rồi đấy, con mau ăn nhanh lên.”
“Ồ.” Trình Hâm vẫn còn giận vì Thành Hòa không nói cho cô biết chuyện thành tích thi cử: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ăn cháo.” Cô chậm rãi rửa tay, mang giày.
“Được, muốn ăn gì cũng được.” Trình Bội Nghi cầm cặp sách giúp, sau đó còn thuận tay cất đôi dép lê vào tủ giày, mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Con mau nhanh lên, lần nào cũng chậm chạp, cứ để A Hòa phải chờ ở ngoài.”
Trình Hâm cúi đầu rũ mi, không vui đi ra ngoài cửa: “Con biết rồi.”
Đi trên con đường rợp bóng cây, thiếu niên mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, vẻ mặt vui vẻ, hạnh phúc.
Trình Hâm ngồi ghế sau, đầu dựa vào lưng Thành Hòa, hai tay bám lấy hai bên eo của cậu, trên mặt buồn bã, ỉu xìu.
“Dừng xe!”
Trình Hâm càng nghĩ càng thấy không đúng, mình và thằng nhóc này lớn lên cùng nhau, có chuyện gì cũng sẽ nói cho mình biết.
Ngay cả cô tới chu kỳ sinh lý, cậu cũng biết, còn cậu thì sao? Chẳng chịu nói gì với cô hết!
Trình Hâm nhảy xuống xe, cúi gằm đầu, đi bộ dọc theo ven đường tới trường.
Thành Hòa nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi nhanh chân chạy theo.
Hai người một người đi bộ một người dắt xe, đi song song nhau.
Trình Hâm khẽ cắn môi, quật cường không thèm quay đầu nhìn cậu.
Thành Hòa bình tĩnh nhìn cô tức giận, ngây ra một hồi lâu mới hỏi: “Chị làm sao vậy?”
Như thường lệ thì Trình Hâm sẽ nắm lấy góc áo Thành Hòa, trong miệng không ngừng kể lể hết mọi chuyện cho cậu nghe nhưng hôm nay cô lại rất im lặng.
Trình Hâm không nói lời nào, cậu đẩy xe đi bên cạnh cô, cẩn thận hỏi: “Chị đang giận à?”
Trình Hâm thở dài, dừng bước, nửa xoay người trừng mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Có phải em giấu chị chuyện gì không?”
Thành Hòa ngẩn ra, hỏi: “Chị đang nói chuyện thi tỉnh hả?”
Trình Hâm ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn cậu, tức giận nói: “Phải!”
Thành Hòa không nói, Trình Hâm cực kỳ tức giận, vừa đi vừa lầm bầm: “Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì chị cũng nói cho em, nhưng còn em thì sao? Việc lớn như đứng nhất tỉnh mà lại không nói cho chị biết? Em có còn coi chị là ——” Chị?
Thành Hòa gạt chân chống xe, chặn lời cô: “Em không kể bởi vì chị có nói lần này chị thi không tốt.”
“…”
Trình Hâm dừng bước, giật mình tại chỗ.
Qua vài giây, cô mới xoay người, nhìn chàng trai đứng cách một đoạn xa, nghi ngờ: “Chị nói chị không tốt khi nào chứ?”
Thành Hòa dắt xe đi đến cạnh cô, cúi đầu nhìn thoáng qua bắp chân trắng nõn đang lộ ra ngoài của Trình Hâm, nói: “Chính là ngày mà chị thi xong đấy.”
Thật ra cậu không thích Trình Hâm mặc đồng phục trường.
Bởi vì váy quá ngắn, để lộ ra cả bắp đùi thon dài, trắng mềm của cô.
“Hả…” Trình Hâm hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng chốc biến mất, cô mím môi: “Chị chỉ nói qua thôi mà em cũng nghiêm túc ghi nhớ sao?”
Không phải cô không thi tốt, chẳng qua là vừa thi xong cứ có cảm giác mình điền sai đáp án trắc nghiệm, nhưng lúc ấy bản thân lại không dám chắc, cho nên chỉ thuận miệng phàn nàn mấy câu, cũng không để tâm trong lòng.
Ánh mắt Thành Hòa đơn thuần: “Đúng vậy.” Giọng điệu đầy nghiêm túc: “Mỗi một câu chị nói, em đều ghi tạc trong lòng.”
“Như vậy…” Trình Hâm nhếch khóe môi, mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, khuôn mặt vốn dĩ không vui nay đã nở nụ cười, đuôi lông mày cô hơi giật giật: “Vậy… em có muốn được thưởng không?”
Hai mắt Thành Hòa đột nhiên sáng rực, nhìn chằm chằm vào bờ môi mọng nước của Trình Hâm: “Cái gì cũng được sao?”
Trình Hâm nghiêng đầu suy nghĩ, cô đi về phía trước vài bước, nói: “Đúng vậy.
Cái gì cũng được.”
—— Em muốn chị hôn em.
Trình Hâm nhìn đồng hồ trên cổ tay Thành Hòa: “Được rồi, em muốn khen thưởng cái gì tối về nói cho chị biết, bây giờ phải nhanh đến trường đã.” Cô nhảy lên ghế sau của Thành Hòa, đập vào Thành Hòa còn đang ngẩn người: “Sắp trễ rồi đó.”
“Vâng.” Thành Hòa cong khóe miệng.
Bởi vì câu nói của Trình Hâm mà cả ngày hôm nay Thành Hòa đều rất vui vẻ.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối nên lúc Trình Hâm và Thành Hòa về đến nhà thì vừa vặn gặp Trình Nam cùng Thành Tuấn cũng về.
Ở cửa nhà, Trình Hâm nghiêng tai lắng nghe, nói: “Hình như là giọng của Nam Nam và Tuấn Tuấn.”
“Hôm nay là thứ sáu nên bọn họ ở nhà cũng là bình thường.” Thành Hòa mở cửa để cô vào trước.
Hôm nay hai vợ chồng nhà họ Trình không ở nhà nên Trình Hâm và Trình Nam chạy sang nhà đối diện ăn cơm.
Trình Hâm vừa vào cửa, còn chưa thấy người thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô rồi: “Chú, dì.”
“Tâm Tâm về rồi à?” Giang Linh nhìn về phía cửa vui vẻ nói.
Thành Hoài An đang bận rộn trong phòng cũng nói: “Hai đứa mau đi rửa tay, cơm sắp chín rồi.”
Thành Hòa thành thục lấy một đôi dép hồng nhạt đặt dưới chân Trình Hâm, Trình Hâm chân trái dẫm chân phải cởi giày ra rồi thay dép lê vào, Thành Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, giúp cô cất đôi giày gọn sang một góc rồi bấy giờ mới cởi giày của mình.
“Dạ.” Trình Hâm cởi cặp sách, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Giang Linh đang xem TV, gọi: “Rửa tay xong thì ra đây ăn trái cây nhé.”
“Dạ, vâng.”
Thành Hòa đổi giày xong liền đi cất cặp sách, cũng chen vào trong phòng vệ sinh, Trình Hâm đang rửa tay thì thấy Thành Hòa trong gương, hỏi: “Em làm gì đấy?” Cô nhìn ra bên ngoài, may mà không có ai chú ý bên này.
“Rửa tay.” Thành Hòa bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt hai người đối diện nhau.
“Ồ.”
Dừng một lúc, Thành Hòa rũ mắt, đột nhiên hỏi: “Lời chị nói còn tính không?”
“Hả?” Quả nhiên Trình Hâm đã quên lời mình nói lúc sáng, nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy chờ mong nhưng lại có chút cô đơn của cậu, cô nhếch môi cười, gật đầu nói: “Vẫn tính.”
Chỉ một thoáng, trong mắt Thành Hòa tràn đầy dịu dàng, cơ thể vô thức tiến lại gần.
Khóe môi Trình Hâm hơi cong, tay chống lên ngực Thành Hòa, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ thì không được.”
Mặt Thành Hòa cứng đờ, trái tim kích động đột ngột rơi xuống.
Trình Hâm tươi cười: “Chị phải đi vệ sinh, em mau ra ngoài đi.” Nói rồi đuổi cậu ra khỏi phòng vệ sinh.
“Ò.”