Trình Hâm không muốn về nhà.
Đối mặt bố mẹ, cô cũng không biết nên dùng cách gì để trao đổi với họ.
Cô chỉ biết đêm nay cô không muốn về nhà.
Trình Hâm dẫn theo Thành Hòa đi tới một nơi ở khác của mình, đây là nhà cô Genkawa đã mua cho cô mấy năm trước.
Bởi vì không hay ở nên đồ dùng trong nhà đều được phủ vải trắng, cực kỳ giống nhà trưng bày.
Cũng may công ty vệ sinh thỉnh thoảng cho người đến quét dọn, vì vậy tro bụi cũng không nhiều lắm, sửa sang một chút là có thể ở được.
Giọng nói Thành Hòa nhẹ nhàng: “Chị mắc mưa rồi, đi tắm trước đi, nếu không sẽ bị cảm.”
Đôi mắt ướt át mông lung của Trình Hâm nhìn cậu, hơi không nỡ nói: “Em…”
Giọng điệu của Thành Hòa cực kỳ kiên định: “Em sẽ không đi đâu.”
Trình Hâm gật đầu: “Trong ngăn kéo có một cái vali màu xanh lam, chăn mền ga giường đều ở trong đó.”
“Ừm, em biết rồi.”
Nhân lúc cô tấm rửa thì Thành Hòa gọi điện về nhà: “Vâng, sáng sớm mai tụi con sẽ trở về.
Được, vâng, ngủ ngon.”
Bên kia.
Buổi tối, mưa vẫn rơi, Trình Nam tìm kiếm Trình Hâm như phát điên: “Chị đang ở đâu? Chị ơi, Trình Hâm.”
“Nam Nam, Nam Nam.” Thành Tuấn kéo Trình Nam đã gần như mất đi lý trí lại.
Vẻ mặt Trình Nam chật vật, cả người hoảng hốt: “Đều tại tớ, nếu tớ không cãi nhau với chị ấy thì bố mẹ sẽ không biết, chị ấy cũng sẽ không cãi nhau với bố tớ, đều tại tớ.”
Thành Tuấn nhìn ánh mắt cậu, vẻ mặt hơi phức tạp, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi: “Không sao không sao rồi.
A Hòa vừa mới gọi điện về nhà, nói em ấy đã tìm được chị rồi, chúng ta trở về thôi.”
Trình Nam lập tức bình tĩnh lại, lẳng lặng để cậu ấy ôm vào trong lòng.
Một lát sau cậu mới ngẩng đầu lên, sợi tóc có hơi ngổn ngang, trên mặt còn vương hai hàng nước mắt.
Thành Tuấn lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng.
Hôm đó khá kích thích với Trình Nam, nên nói từ đâu đây.
Cả đêm Trình Nam không ngủ, hôm sau Trình Hâm chưa trở về, cậu đã đi tìm bố mẹ nói thẳng.
Hai bố con nói chuyện một hồi, Trình Nam giống như đã trưởng thành sau một đêm.
“Cốc cốc.” Thấy cô đã lâu không ra ngoài nên Thành Hòa gõ cửa một cái, giọng nói dịu dàng: “Chị đã ổn chưa?”
“Ờ… ổn rồi.” Ngăn cách một cánh cửa, tim Trình Hâm đập loạn, cô cảm thấy trái tim mình một giây sau sẽ nhảy ra, cô hít sâu vài hơi, cố tỏ ra bình tĩnh.
Hai tay Thành Hòa ôm ngực nhắm mắt dựa vào tường: “Ồ.”
Do dự một lát, Trình Hâm ấp úng nói: “Cái đó, chị… chị…”
Thành Hòa sửng sốt: “Sao vậy?” Giọng nói cô có hơi gấp, nhưng rất ngọt ngào, giống như đã ngâm trong mật ong, phát ra tiếng xào xào của hơi nước.
Trình Hâm vô cùng lúng túng: “Chị quên lấy áo ngủ.”
“Ờ.” Thành Hòa liếc mắt nhìn quần áo để trên ghế: “Để em đưa cho chị.”
Cơ thể cô gái rất thơm, quần áo của cô cũng phản phất một mùi thơm.
Yết hậu Thành Hòa mất tự nhiên lên xuống mấy lần, liếm môi, tâm trí hơi rối loạn.
Cửa hé ra một khe hở, bàn tay trắng nõn ngọc ngà dính nước của Trình Hâm đưa ra ngoài, Thành Hòa nuốt nước bọt, giao quần áo trong tay cho cô.
Mặc quần áo tử tế, lau tóc một nửa rồi mới chậm rãi đi ra từ trong nhà tắm.
Trong nhà tắm vẫn còn lưu lại mùi thơm của cô gái, Thành Hòa cảm thấy trong người có một ngọn lửa dục vọng đang tán loạn, cậu kìm nén sự kích động, mở nước lạnh ra dập lửa.
Bên cửa sổ.
Lúc này cảm xúc của Trình Hâm đã ôn hoà, ngoài cửa sổ trời còn đang mưa, nước mắt tạt vào kính rồi rơi xuống, hình thành từng vũng nước đọng.
Cô nửa cụp mắt, vẻ mặt cứng ngắc, môi mím thành đường thẳng.
Trên người mặc một chiếc áo dài trắng rộng thùng thình, quần áo rất lớn nên có hơi không vừa, cổ áo to, lộ ra cái cổ trắng nõn và xương quai xanh nhỏ gầy, tóc đã khô một nửa tự nhiên xõa xuống, ánh mắt hơi đọng sương, cơ thể có chút run rẩy, bộ ngực căng tròn nâng tà áo mỏng thành hai vòng cung.
Tắm xong đi ra, Thành Hòa cầm khăn lau tóc, trái tim đập điên cuồng, đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn chị gái bên cạnh, giọng nói nặng nề buồn bực: “Em ngủ trên sofa, chị có việc thì gọi em.”
“Đứng lại.” Trình Hâm bất đắc dĩ thở dài, xoay người lại ngoắc tay với cậu: “Em qua đây.”
Thành Hòa chớp đôi mắt mê mang: “Làm gì?”
“Em tìm được cái chăn đệm thứ hai chưa?” Chỗ này có vẻ đầy đủ tiện nghi, nhưng hình như muốn cái gì cũng không có.
Muốn uống nước sôi thì ngay cả ấm nấu nước cũng không có.
Trình Hâm khá bất đắc dĩ: “Ban đêm chị chỉ ngủ một bên giường, em ngủ bên kia đi.”
“Hả?”
Chuyện này với Thành Hòa dù sao cũng hơi kích thích.
“Em là con gái hả? Phiền phức ghê.” Trình Hâm lườm một cái: “Tắt đèn.”
“Ồ.” Thành Hòa khúm núm tắt đèn, lặng lẽ bò lên giường.
Có cơ hội thân thiết chị rơi xuống trước mặt, đương nhiên là Thành Hòa lựa chọn ngủ trên giường.
Ai lại không muốn một người chị gái vừa thơm vừa ngọt chứ.
Tối hôm đó ngoài cửa sổ trời luôn mưa, trong phòng tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh.
Trình Hâm quay lưng với Thành Hòa, bỗng nhiên hỏi: “Em ngủ chưa?”
“Chưa.”
Người yêu nằm bên cạnh, nào dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy.
Giọng nói Trình Hâm ồm ồm: “Vừa nãy chị mới cãi nhau với người nhà chị.”
Trên mặt Thành Hòa không có biểu cảm gì: “Ừ, em biết.”
Một lát sau Trình Hâm nói: “Chị muốn ra nước ngoài.”
Thành Hòa đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, nhưng khi chính tai nghe được thì trong lòng lập tức sinh ra mấy phần cảm giác mất mát.
“Em biết.”
“Em biết rồi sao?” Trình Hâm kinh ngạc xoay người, đôi mắt đen láy trong đêm đen giống như mắt mèo.
Trong bóng tối, bốn mắt đen như mực nhìn nhau.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt cô nhìn thấy đường nét gương mặt Thành Hòa càng lúc càng rõ.
Trong khoảnh khắc đó giữa hai người dường như có sự thay đổi.
“Chị không thể ăn rau chân vịt, bởi vì chị dị ứng.
Chị thích cá, nhưng không ăn cá, bởi vì chị không biết nhả xương cá.
Chị thích ăn quán ven đường, chị không thích y khoa.
Chị thích đọc sách, bởi vì chị tin chắc trong sách có một thế giới khác.
Em còn biết chị luôn cố gắng làm chuyện mình muốn làm, thật ra em biết hết mọi chuyện.”
Đôi mắt đen sâu xa của cậu ngắm nhìn cô.
“Sao em… biết chị không thể ăn rau chân vịt…” Trình Hâm hơi kinh ngạc, cô tưởng không ai chú ý tới chuyện này.
Giọng nói Thành Hòa vừa lạnh lùng vừa lười biếng: “Lúc chị 11 tuổi, dì có làm bánh bao rau chân vịt, chị không biết nên chỉ ăn một miếng, buổi chiều trên người chị lập tức nổi mẩn đỏ.”
Chuyện bố mẹ chưa từng chú ý tới, cậu lại biết.
Trong không khí bỗng nhiên tràn ngập hơi thở mập mờ, Thành Hòa nhàn nhã nhìn cô, máu lần nữa chảy trong người.
“Chị thì sao, chị có biết em…” Thích chị không.
“Chị không biết.” Trình Hâm bỗng nhiên ngắt lời cậu, tâm trạng cô lúc này càng ngày càng phức tạp.
Cô biết mọi chuyện, nhưng thật sự không nói rõ được, cô không muốn.
Sắc mặt Trình Hâm ngưng trọng, hơi nhíu mày, cô kéo chăn rồi xoay người đưa lưng về phía Thành Hòa, có lẽ như vậy mới khiến cậu hiểu ý của cô.
Vô cùng hiển nhiên, cô đã đánh giá cao mình và cũng đánh giá cao Thành Hòa.
Bỗng nhiên Thành Hòa ôm chặt cô từ phía sau.
Đầu chôn sâu giữa cổ cô, hơi thở phun lên da thịt mềm mại của cô, giọng nói âm u: “Chị biết… Chị biết hết mọi thứ.”
Trái tim Trình Hâm đập thình thịch, cả người lạnh lẽo, đôi môi của cậu ở bên tai cô, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được.
“Chị biết… Chị phải biết…” Thành Hòa nói từng chữ một tái diễn ý của mình.
Cô biết.
Nhưng cô lại giả vờ không biết.
Sau khi hơi nóng trong miệng cậu phả lên tai cô thì có hơi ngứa một chút, giống như có muôn ngàn con côn trùng đang gặm nhấm cô.
Ấm áp mà dữ dội, khoảnh khắc đó Trình Hâm đã rối loạn.
Trái tim cô điên cuồng đập loạn.