Vòng Eo Mềm Mại



Thời gian thấm thoát thôi đưa, Trình Hâm đã rời đi được sáu năm.

Lúc gặp lại thì Thành Hòa đã trở thành một cậu thiếu niên trưởng thành, mất đi dáng vẻ non nớt năm nào.

Trình Hâm chính là kiểu người nói được làm được, đã quyết định điều gì thì sẽ cố gắng làm cho bằng được.

Cô có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời của mình, lúc nào nên làm gì, lúc nào nên nói gì, hay nên đầu tư cái gì thì sinh lời nhiều nhất, tất cả đều có kế hoạch.

Lựa chọn về nước cũng không phải suy nghĩ nhất thời, lựa chọn cắm rễ ở Đông Thành càng không phải hành động ngẫu hứng.

Đối với Trình Hâm mà nói, chỉ khi về nước thì cô mới có thể thực hiện được nhiều điều mong muốn hơn.

******

Năm nay, Thành Hòa mười tám tuổi, đã là sinh viên năm hai đại học.

Lúc Trình Hâm về nước thì đã là cuối xuân, không khí Đông Thành đang rất ấm áp, trời xanh mây trắng trong lành.

Về nước được một thời gian, không ít công ty đầu tư tài chính trong nước biết cô trở về, đã chủ động tung cành ôliu, muốn được gặp mặt hợp tác.

Nhưng cô lại không chút để tâm, không vội đi làm cũng không chủ động ra ngoài xã giao mà ngược lại nghỉ ngơi một thời gian khá dài, mỗi ngày ngoại trừ ở nhà ăn uống bị lệch múi giờ thì chỉ ôm máy tính xem các loại phim ảnh mà mấy năm nay cô chưa xem.


Vì thế dẫn tới chuyện thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô bị xáo trộn.

Buổi trưa lúc này, mặt trời lên đến đỉnh, trời xanh mây trắng, trong phòng tắt điện, kéo rèm tối om, Trình Hâm thì đang nằm ngủ trong tư thế thoải mái nhất.

Chuông cửa vang lên một lần rồi lại một lần, người trên giường phiền chán trở mình, trùm chăn che kín đầu ngủ tiếp.

Nhưng tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, cuối cùng cô vẫn bị đánh thức.

Người ấn chuông dường như phải ấn đến khi nào cô ra mở cửa mới thôi, Trình Hâm tức giận đá văng tấm chăn, rầm rì ngẩng đầu hét lên một tiếng.

Bên ngoài, chuông cửa vẫn tiếp tục kêu, cô đành bất đắc dĩ đứng dậy, vẫn trong bộ dạng mặc váy ngủ, đầu bù tóc rối, lảo đảo đi từng bước ra ngoài, tức giận quát: “Ai đấy?”

Giọng người ngoài cửa dịu dàng, bình tĩnh nói: “Là dì, Giang Linh.”

Giang Linh.

Trình Hâm giật mình, đứng giữa phòng khách vỗ hai má cho tỉnh!

“Tâm Tâm, mở cửa.” Giang Linh dịu dàng gọi.

“A, cháu tới đây.” Trình Hâm vội vàng chạy đến trước gương chỉnh lại tóc tai, xoa xoa hai mắt, sửa soạn xong đại khái mới chạy nhanh ra mở cửa, lễ phép nói: “Dì Giang, mời vào.”

Ngoài cửa, đèn hành lang chiếu sáng xuống đỉnh đầu cô khiến Giang Linh không khỏi sửng sốt.

Thấy bà chăm chú nhìn mình, Trình Hâm mới ý thức được bộ dạng bây giờ của mình lôi thôi cỡ nào, cô xấu hổ sờ mũi, nghiêng người mời Giang Linh vào: “Không cần thay giày đâu, dì cứ vào ngồi đi.”

Vóc dáng người tới gầy yếu, mặc một chiếc váy sẫm màu ôm lấy thân hình hoàn hảo của người phụ nữ, tóc dài được búi lên, mặt trang điểm nhẹ, dưới chân là một đôi dép lê thấp màu đen.

Giang Linh vào cửa nhìn xung quanh một vòng, thấy không có đồ gì của người khác giới, lúc này ánh mắt hơi thay đổi, sắc mặt bình tĩnh.

Nhà Trình Hâm quả đúng như những gì bà nghĩ, bài trí đơn giản, chủ yếu là các màu sắc tối giản, đương nhiên điều quan trọng là không có chút dấu vết sinh hoạt của người thứ hai, xem ra con trai bà vẫn còn khả năng có thể thượng vị thành công.

Trình Hâm còn chưa đun nước, đành phải lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt Giang Linh: “Thật ngại quá, cái đó… Dì à, dì cứ ngồi đây nhé, cháu đi dọn dẹp chút đồ.”

Trong phòng ngủ, Trình Hâm dựa lưng vào vách tường, vỗ bộ ngực đang đập liên hồi, dựng lỗ tai không nghe thấy có tiếng động gì bên ngoài mới yên tâm.

Trong phòng vệ sinh, cô nhìn khóe miệng còn dính nước bọt của mình trong gương, chợt nhớ tới cái gì đó, cô cầm lấy điện thoại đang sạc trên bàn ở mép giường, điên cuồng nhắn tin cho Trình Nam, cả nhà chỉ có mình cậu biết địa chỉ nhà cô ở Đông Thành!

[Thằng nhóc thối kia dậy chưa hả?]

[Em nói địa chỉ của chị cho dì Giang đúng không?]


[???]

[Đâu rồi hả?]

[Trình Nam???]

Qua vài giây, đối phương mới chậm rãi trả lời bằng giọng nói: —— À đúng, không biết dì Giang nghe ở đâu mà biết chị đã về nước, dì ấy hỏi em nên em chỉ thuận miệng nói thôi.

[Đệt!]

Có lẽ Trình Nam vừa tỉnh dậy, giọng nói còn hơi khàn khàn nhưng cậu đã rất nhanh nhận ra điều bất thường —— chị gặp dì Giang rồi sao?

[Bây giờ dì ấy đang ở phòng khách nhà chị, vấn đề là chị chưa ngủ dậy, dì ấy đã đến rồi…]

Trình Nam: [Ha ha ha ha, vậy chị nhanh rửa mặt đi].

Tắt điện thoại, Trình Hâm lười so đo với cậu, súc miệng, hất nước lên rửa mặt.

Cô vỗ hai má mình trước gương, cố gắng lấy lại tinh thần, bởi vì cô thực sự không nghĩ ra lúc này Giang Linh tới đây là có ý gì.

Đánh chết cô, cô cũng không ngờ có một ngày Giang Linh chủ động tìm tới cửa.

Lúc đi ra ngoài, Trình Hâm đã chải lại tóc tai, thay một bộ quần áo khác, trên mặt cũng không còn lôi thôi nữa.

“Dì.” Trình Hâm khép nép ngồi đối diện Giang Linh, trong lòng không biết phải làm sao.

Giang Linh nhìn Trình Hâm vài giây: “Lần này Tâm Tâm trở về là định ở lại luôn hay là?”

“Ở lại luôn ạ!” Trình Hâm trả lời dứt khoát: “Việc học đã kết thúc nên cháu có dự định sẽ dời công việc về trong nước.” Nói xong, hai mắt Trình Hâm rũ xuống, đã qua nhiều năm nhưng cô vẫn không có dũng khí đối diện với mẹ của người đó.


Giang Linh bình tĩnh, hai mắt vẫn luôn quan sát từng biểu cảm của Trình Hâm: “Cháu đã liên lạc với A Hòa chưa?”

Trình Hâm không nghe ra hàm ý câu này, mím môi, chần chừ, lắc đầu nói: “Cháu vẫn chưa.”

Đã bao lâu rồi?

Bắt đầu từ bao giờ?

Trong phòng im ắng, Trình Hâm không biết phải nói gì tiếp theo, Giang Linh cũng không nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu.

Trình Hâm cúi đầu xoa lòng bàn tay, bỗng nhiên nghe thấy Giang Linh nói: “Lần này dì tới là có chuyện muốn nói với cháu.”

Trình Hâm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hơi kinh ngạc: “Dạ?”

Giang Linh mím môi cười, lấy từ trong túi xách ra một tập văn kiện, trong đó có rất nhiều tư liệu của Thành Hòa và một đĩa ổ cứng.

Bà đưa tập tư liệu và ổ cứng cho Trình Hâm: “Cái này là tư liệu của Thành Hòa, tất cả đều là hợp đồng dự án về ngành thể thao điện tử đang được tiến hành, có cả trong ổ cứng này nữa.”

“Dạ?” Trình Hâm mở tư liệu ra, cô lật được vài trang thì dừng lại, ánh mắt đầy khó hiểu: “Dì à, dì có ý gì?”

Giang Linh thở dài, nhàn nhạt nói: “Dì hy vọng cháu có thể giúp đỡ Thành Hòa.”

“Bởi vì thằng bé rất cần cháu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui