Trình Hâm đứng bên cạnh nhìn toàn bộ cảnh này mà cảm khái: “Người đàn ông đã có gia đình đúng là có khác.”
Hướng Vãn Đình là ai chứ, chính là người có kẻ hầu người hạ ngay từ nhỏ.
Bây giờ có thể nhìn thấy anh ấy chăm sóc người khác, quả thực khiến hai mắt Trình Hâm sáng lên.
Hướng Vãn Đình không nhịn được nói: “Vậy sao em không nhanh tìm người để kết hôn đi?”
“Haizz.” Trình Hâm thở dài lắc đầu, bày ra một phong thái tự tin, nói: “Quên chuyện đó đi, em vẫn muốn độc thân.”
Con trai của Diệp Vũ và Hướng Vãn Đình tên là Hướng Dạ, biệt danh là Tiểu Nhị.
Bởi vì Dạ có thể ra dấu thành ‘Nhị’.
Sau khi hai người tranh cãi hồi lâu mới quyết định lấy cái tên này, và tất nhiên là không được ông nội của Hướng Vãn Đình cho phép, tên trong sổ hộ khẩu của Hướng Dạ vẫn ghi là Hướng Dư An.
Cái tên với hy vọng con trai sẽ có nhiều mối quan hệ tốt đẹp, mang lại bình an, hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh.
Hướng Dạ tóc xoăn trốn trong ngực của mẹ, ngượng ngùng nhìn Trình Hâm.
Trình Hâm bày ra vẻ mặt buồn bã, ai oán nói: “Hướng Tiểu Nhị! Con lại quên mẹ nuôi rồi đúng không?”
Cậu nhóc cười hì hì vội phản bác: “Không có! Con nhớ mẹ mà, mẹ nuôi xinh đẹp.”
Hai người thường xuyên phải ra nước ngoài công tác, Hướng Dạ cũng đi theo nên đối với cậu bé, Trình Hâm không xa lạ gì.
“Ngoan.” Trình Hâm đưa đồ chơi lego trong tay cho cậu: “Quà cho con.”
“Cảm ơn mẹ nuôi!” Hướng Dạ hôn chụt lên trên mặt cô, còn không quên duỗi đôi chân ngắn, khoe quần áo của mình: “Con đẹp trai không?”
Toàn bộ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều do chính Hướng Dạ chọn.
“Đẹp trai quá! Tối nay, con chính là cậu bé đẹp trai nhất ở đây!” Trình Hâm khẽ nghiêng người, nói nhỏ vào tai Diệp Vũ: “Con trai chị tự luyến như vậy từ khi nào vậy?”
Diệp Vũ trợn mắt, hạ giọng: “Em quên bố nó là ai à?”
Hướng Vãn Đình rất thích ăn diện.
Khi còn trẻ, anh ấy hay mua quần áo, mua xe, và truyền thống tốt đẹp này được Hướng Dạ kế thừa.
Quần áo của hai bố con nhà này còn nhiều hơn Diệp Vũ, hơn nữa, họ cũng thích mua đồ cho chị ấy.
Thỉnh thoảng con trai còn phối đồ cho Diệp Vũ ra ngoài.
“Mẹ nuôi, đến ngồi đây.” Hướng Dạ vỗ vị trí bên cạnh mình, ngọt ngào nói.
“Ừm.”
Vừa ăn cơm, Hướng Vãn Đình thuận miệng hỏi: “Lần này về có dự định gì không?”
Trình Hâm cúi đầu, đảo thịt nướng trong bát: “Học viện quản lý đại học Đông Thành mời em làm giáo sư thỉnh giảng cho trường bọn họ.”
“Phụt.”
Diệp Vũ phun ra một ngụm nước, Hướng Vãn Đình vội lấy giấy lau cho chị ấy.
“Mẹ nuôi, con muốn uống canh.” Hướng Dạ ngồi bên cạnh Trình Hâm, tự nhiên nói.
“Ừ.” Trình Hâm cũng thoải mái lấy canh cho cậu bé.
Cậu bé này đã từng được Trình Hâm nuôi trong hai tháng, mấy chuyện như dọn phân, lau nước tiểu cô đều làm rồi, huống chi là cho cậu ăn.
Trình Hâm lau miệng nói: “Em cũng đã nói chuyện với họ về việc trở thành giáo sư thỉnh giảng trong một năm.”
Diệp Vũ dừng lại một chút, cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
Chị ấy vỗ cánh tay của Hướng Vãn Đình, không nhịn được cười hỏi: “Anh có thể tưởng tượng được cảnh con nhóc này đứng trên bục giảng nghiêm túc giảng bài không?”
Hướng Vãn Đình nhìn Trình Hâm suy nghĩ một chút rồi kiên quyết lắc đầu: “Không thể.”
Hình ảnh này rất khó tưởng tượng, hai vợ chồng Diệp Vũ không nhịn được cười thành tiếng.
Trình Hâm cảm thán: “Này! Sao hai người lại cười như thế trước mặt em chứ?”
Hướng Vãn Đình cố nhịn cười nói: “Ừ, không buồn cười chút nào.”
Kết quả, toàn bộ căn phòng đều là tiếng cười của hai người.
Trình Hâm đỡ trán, tiếng ríu rít của hai vợ chồng khiến cô có cảm giác như quay về không khí du học năm đó.
Trình Hâm trợn mắt: “Thành tích của em cũng không tệ nha.”
Hướng Dạ, diễn viên phụ chuyên nghiệp, bắt đầu phát huy tác dụng: “Đúng vậy.
Mẹ nuôi vô cùng xinh đẹp!”
“Con trai.” Hướng Vãn Đình đặt một tay lên đầu Hướng Dạ, thở ra một hơi, ngừng cười nói: “Đây không phải vấn đề mẹ nuôi của con có đẹp hay không, vấn đề là…” Hướng Vãn Đình còn chưa nói xong lại không nhịn được cười, anh ấy quay đầu nói với Trình Hâm: “Cũng không phải vấn đề thành tích tốt hay xấu.” Rồi lại quay sang nói với Hướng Dạ: “Mà vấn đề là tích cách của mẹ nuôi con.”
Được rồi, Trình Hâm cũng biết tính cách của mình có khuyết điểm lớn.
Nhưng đây là Đại học Đông Thành!
Theo cô biết thì Thành Hòa đang học ngành quản lý ở Đại học Đông Thành.
“Em còn có một thương hiệu quần áo.” Trình Hâm nhớ tới gì đó, cuộn một miếng thịt nướng nhét vào miệng nói: “Trước kia do mẹ em quản lý, em nghĩ thừa dịp lần này sẽ tự mình làm.
Cách đây không lâu em đã nói với mẹ, gần đây đang đọc báo cáo, vài ngày nữa sẽ dành thời gian về nhà một chuyến.
À, đúng rồi, em cũng phải đến chi nhánh Genkawa để báo cáo.”
Trình Hâm đã gọi video nói chuyện với mẹ vài lần, nên sớm quay về Thượng Hải để giải quyết vấn đề này trước.
Diệp Vũ gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, dù sao làm điều mình thích là được, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói!”
Hướng Vãn Đình cũng nói: “Đúng vậy, cứ nói với bọn anh.”
Hai người họ thực sự đối xử với Trình Hâm như em gái trong nhà.
Trước khi về, cô đã gọi điện cho Diệp Vũ, vì vậy chị ấy đã chuẩn bị nhà giúp cô, còn Hướng Vãn Đình mua xe giúp cô.
Vì Trình Hâm có quốc tịch Nhật Bản nên thủ tục hơi phiền phức.
Nhưng Diệp Vũ và Hướng Vãn Đình vẫn cố gắng giúp cô làm tất cả thủ tục mà không hề oán giận.
Bốn người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất lâu, sau khi ăn xong thì trời đã tối hẳn.
Hai vợ chồng lái xe đưa Trình Hâm đến sân vận động, dọc đường đi, Hướng Dạ dựa vào ngực Trình Hâm làm nũng và nói chuyện phiếm.
Trình Hâm không nói được mấy câu mà toàn là cậu bé nói.
Trước khi cô đi, cậu còn ghé vào cửa sổ hét to: “Cục cưng, nhớ con nhé~”
Trình Hâm bị dáng vẻ nhỏ bé trưởng thành của cậu bé chọc cười: “Mẹ sẽ nhớ con.”
Gió đêm khẽ thổi qua mái tóc rối bù của Trình Hâm.
Bóng lá cây dưới đèn đường mờ ảo trở nên sặc sỡ, mọi chuyện đều thuận lợi, bên tai là tiếng gió đêm và tiếng lá cây xào xạc.
Trước cửa sân vận động đã có không ít fans hâm mộ thể thao điện tử.
Trình Hâm nhìn những chàng trai, cô gái tràn đầy năng lượng xung quanh, đột nhiên nhớ lại buổi biểu diễn của Trình Nam vài năm trước.
Cảnh đó cũng như vậy, nhưng hôm nay cô đến xem Thành Hòa thi đấu.