Câu lạc bộ này rất nổi tiếng ở Đông Thành vì ông chủ giàu có, trang thiết bị mới, hơn nữa các tuyển thủ đều rất đẹp trai! Quan trọng là có soái ca nên được không ít người trẻ yêu thích.
Có lẽ biết mình sắp gặp được người đó nên tim Trình Hâm đập càng lúc càng nhanh, một tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp đập trong lồng ngực mình.
Cô cảm thấy nó đập càng lúc càng nhanh.
Khán giả đến sớm nửa tiếng để theo dõi trận đấu.
Trình Hâm cầm vé đi lấy tem tóm tắt giới thiệu trận đấu rồi đi theo dòng người vào nơi soát vé.
Còn chưa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên trong.
Địa điểm tổ chức thi đấu rất rộng, được chính quyền thành phố Đông Thành tài trợ.
Trên mái nhà tối đen treo rất nhiều ngọn đèn đủ màu sắc.
Trình Hâm nương theo ánh đèn tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Cô vừa ngồi xuống thì tiếng điện thoại vang lên.
[Chị đang ở đâu?]
Trình Nam giống như đang kiểm tra, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Trình Hâm hỏi thăm.
Trình Hâm gửi cho cậu một định vị, kèm lời nhắn: [Chị ở trong lòng em.]
[Wow, chị đang xem thi đấu à?]
Trình Hâm: [Ừ]
Trình Nam gửi một biểu tượng bĩu môi kèm lời nhắn: [Khi nào chị về nhà?]
Trình Hâm: [Mấy ngày nữa.]
Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng về nhà đối mặt với người bố khó tính của mình.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, xung quanh đã vang lên tiếng bàn luận ríu rít.
Có người thì nói về trò chơi, có người thì nói về các tuyển thủ, ai cũng hào hứng.
Lúc này Trình Hâm mời bình tĩnh hơn một chút.
Khi trận đấu bắt đầu, sân vận động tối om, trên sân khấu dần xuất hiện một tia sáng.
Cô ngồi ở tầng một, là khu vực quan sát tốt nhất, không cần ngửa đầu lên khán đài, cũng nhìn rõ các tuyển thủ.
Khoảnh khắc Thành Hòa bước lên sân khấu, bên dưới lập tức vang lên tiếng reo hò của khán giả.
Lúc này, trái tim vất vả lắm mới ổn định của Trình Hâm lại bắt đầu đập mạnh.
Cô như một người đang chìm trong nước và cố gắng trèo lên bờ để thở.
Chàng trai năm đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, ngũ quan góc cạnh, khí thế bức người, không còn dáng vẻ trẻ con năm đó nữa.
Cậu đã thay đổi rất nhiều.
Đối thủ của câu lạc bộ Thành Hòa bọn họ là một câu lạc bộ ngang tài ngang sức ở thành phố X.
Ngay khi trận đấu bắt đầu đã thu hút mọi người.
Lời bình luận của người dẫn chương trình khiến khán giả chú ý.
Sau hai tiếng thì trận đấu kết thúc.
Không ngoài dự kiến, câu lạc bộ của Thành Hòa thắng hoàn toàn.
Tiếng nhạc vang lên, đèn sân khấu cũng được bật sáng.
Các tuyển thủ cùng nhau cúi chào cảm ơn, tiếng reo hò của fans vang lên liên tục.
Trong lúc hoảng loạn, Thành Hòa dường như nhìn thấy bóng người quen thuộc ở trên khán đài.
Trong nháy mắt, khi ánh mắt họ chạm nhau, mọi thứ xung quanh như yên lặng.
Trình Hâm chưa chuẩn bị tốt tâm trạng để gặp cậu nên trong lúc hoảng loạn, cô lựa chọn rời đi trước.
Thành Hòa vô thức muốn đuổi theo, nhưng lại bị hai người bạn hai bên ngăn lại.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cậu chạy ra ngoài thì không còn bóng dáng Trình Hâm nữa, cậu còn bị người hâm mộ nán chặn lại.
Do cậu quá nhớ nên sinh ra ảo giác hay cô thật sự xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn nên Thành Hòa không thể phân biệt được.
——
Khoa thể thao điện tử của Đại học Đông Thành là học viện chuyên môn nhất nhì cả nước, có bốn cơ sở ở Đông Thành.
Học viện Quản lý và khoa thể thao điện tử mà Thành Hòa học đều nằm trong cơ sở chính, ở trung tâm thành phố Đông Thành.
Ngày đó gió và nắng nhẹ.
Trình Hâm trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi trắng quần jean dài màu đen, bên dưới mang giày đen đơn giản.
Cô dùng kẹp xương cá kẹp tóc ra sau đầu, vai đeo chiếc balo Gucci cổ điển, nhìn vô cùng tươm tất lại dịu dàng và mê người.
Nam Đại.
Trong hành lang tường trắng, gạch trắng, hai cô gái nắm tay nhau, mỉm cười cúi đầu thì thầm: “Nghe nói hôm nay khoa đạo diễn đang diễn tập ở phòng nghệ thuật, hình như Thành Hòa cũng ở đó.”
Cô gái còn lại kích động nói: “Biết rồi! Cậu ấy mới là sinh viên năm hai mà có thể tham gia buổi diễn tốt nghiệp của năm bốn.”
“Đợt trước cậu ấy phải ra ngoài thi đấu nên không ở trường học, gần đây mới quay về, nếu không rất khó mà nhìn thấy cậu ấy.”
“Đúng rồi.
Cậu ấy lạnh lùng quá.
Có lần tớ ăn ở căng tin, nhìn thấy một đàn em khóa dưới muốn xin chữ ký của cậu ấy, ai ngờ cậu ấy không nói gì, cũng không để ý đối phương.”
“Tớ thấy tính cách cậu ấy hơi lạ, còn đáng sợ hơn lạnh lùng.”
“Tớ nghe các bạn cùng lớp nói, ngoài hai bạn nam trong ký túc xá có mối quan hệ tốt với cậu ấy ra thì không nói chuyện với ai, đặc biệt là con gái, cậu không thèm để ý.”
“Cậu ấy đã học ở đây hai năm rồi nhưng tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy thân thiết với cô gái nào.”
Cô nữ sinh che miệng cười trộm: “Có lẽ cậu ấy thích con trai.”
“Không thể nào.
Cậu ấy thẳng nam như vậy, sao có thể thích con trai được.”
Hai cô nữ sinh càng nói càng hào hứng.
Trình Hâm ở bên cạnh không nhịn được đi chậm lại muốn nghe thêm vài câu.
Trái tim cô không ngừng đập mạnh, hóa ra mấy năm qua cậu rất thu mình trong trường học…
Tòa văn phòng của học viện Quản lý.
Năm trước, Đại học Đông Thành cũng mời Trình Hâm nhiều lần nhưng cô không có ý định làm việc này.
Sau khi biết Thành Hòa học ở đây, cô mới đồng ý.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
Trình Hâm từ từ mở cửa, giọng điệu dịu dàng nhưng xa cách, hỏi: “Xin hỏi, chủ nhiệm Từ của học viện quản lý có ở đây không?”
Người trong phòng tháo mắt kính xuống ngẩng đầu, đứng dậy nói: “À, cô là Trình Hâm phải không? Tôi chính là Từ Ba, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Trình Hâm không phải ăn cơm trắng, kiến thức mà cô học được mấy năm qua cùng hai vụ án lớn mà cô xử lý trong những năm đại học đã khiến cô nổi tiếng trong giới tài chính.
Từ Ba biết cô về nước, còn định cư ở Đông Thành nên hy vọng cô có thể đến trường học chia sẻ hành trình kinh doanh của mình với các sinh viên.
Vì vậy khi nhìn thấy Trình Hâm, ông ấy vô cùng vui sướng.
Từ Ba ngước mắt nói: “Nào mời ngồi.”
“Vâng.”
Trình Hâm đã nói rất rõ ý định của mình qua điện thoại, cô có thể chia sẻ, thỉnh thoảng cũng có thể lên lớp, nhưng đừng hy vọng cô có thể đến trường vào một giờ cố định hàng ngày để dạy học.
Vất vả lắm mới thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt ở trường, cô không muốn tiếp tục bị trói buộc.