Vòng Eo Mềm Mại



“Em!” Lúc này, quả thật là Trình Hâm không có cách nào giao tiếp được với tên điên trước mắt.

Cô nằm ở trên giường, bộ dáng như sắp chết đến nơi: “Vậy thì cùng nhau hôi đi, dù sao chị cũng không quan trọng.”

Thành Hòa bĩu môi đến mức có thể treo được chai dầu, trầm tư suy nghĩ.

Ngón tay của cậu đầy vẻ thích thú khi dạo quanh núm vú vô cùng thê thảm.

Trình Hâm lộ vẻ mặt buồn rười rượi, từ chối trò chuyện với cậu, mặc cho cậu làm gì với thân thể của cô cũng không phản ứng giống như xác chết di động.

Một lúc sau, bụng của cô không chịu nổi nữa.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng ọc ọc, Trình Hâm không vui nói: “Chị đói, chị muốn ăn cơm.”

“Chọn ăn cơm hoặc tắm, hai chọn một.” Thành Hòa cúi đầu, mái tóc đen bóng che hơn nửa khuôn mặt, đôi môi mỏng sưng đỏ mím chặt, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng.

Trình Hâm cau mày suy nghĩ vài giây: “Tắm rửa trước, tắm xong chị muốn đến căn nhà nhỏ ở phía bắc thành phố ăn cơm.”

“Chị có thể tắm và ăn cơm nhưng chuyện ra ngoài ăn thì miễn bàn.” Thành Hòa vuốt ve những giọt nước mắt đã khô trên mặt cô, cậu bình tĩnh rút dương vật cứng rắn ra khỏi cơ thể cô, mặt không đổi sắc nói.

“Em!” Trình Hâm tức giận đến mức đầu óc lơ mơ, có chút chập mạch.


Sắc mặt của Thành Hòa tối sầm, chân mày hơi nhướng lên, không chút nể nang vạch trần tâm tư nhỏ của Trình Hâm: “Chị đừng tưởng rằng em không biết chị muốn ra ngoài làm gì.

Em khuyên chị nên ngoan ngoãn nghe lời và thu những tâm tư vô dụng kia của chị đi.”

Trình Hâm nghiến răng nghiến lợi, hai hàng răng trắng ngần trong miệng cô ma sát kêu ken két.

Cô nhìn cậu chằm chằm, hận không thể biến thành con dao đâm chết cậu.

Thành Hòa trần như nhộng, ưỡn chim to thẳng cởi dây xích ở trên chân cô rồi bế cô vào phòng tắm.

Khi không còn sợi xích nặng nề và lạnh lẽo trên chân, Trình Hâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng giây tiếp theo, cô như muốn nổ tung.

Thành Hòa bế người thả vào bồn tắm, bình tĩnh mở vòi nước, sau đó đứng sang một bên và không có ý định ra ngoài.

Một đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ nhìn thẳng vào người phụ nữ trần truồng trong bồn tắm.

“Em ra ngoài đi!” Trình Hâm nóng nảy hét lên.

Thành Hòa bình tĩnh và lạnh nhạt nói: “Em không ra ngoài.”

“Em không ra ngoài thì làm sao chị tắm được!” Một lần nữa, Trình Hâm lại hét lên gần như phát điên: “Mẹ nó, chị muốn đi tắm, chị muốn đi vệ sinh! Em! Em còn ở đây thì chị làm sao, làm sao… Em!”


Vô luận Trình Hâm có phát điên như thế nào đi nữa, Thành Hòa vẫn cực kỳ bình thản và trấn tĩnh, không nói gì và cũng không ra ngoài.

Cho dù Trình Hâm có nhào tới chỗ người cậu, đánh cậu, cắn cậu thì cậu vẫn đứng vững như một con chó già, dù thế nào cậu cũng không rời khỏi phòng tắm.

Làm ầm ĩ quá mệt mỏi, Trình Hâm cảm thấy da đầu mình tê dại sụp đổ khóc lớn, không biết phải làm sao nên đành từ bỏ vùng vẫy.

Ngay trước mặt cậu, cô ngồi trên bồn cầu và đi tiểu trước cái nhìn chằm chằm của cậu.

Cậu bắn quá nhiều tinh dịch vào cơ thể cô, muốn nhân lúc đi tắm để móc những thứ đó ra nhưng người này không chỉ là kẻ điên mà con mẹ nó còn là tên biến thái!

Cuối cùng Trình Hâm phản kháng không có kết quả, cô nằm trong bồn tắm như một người chết, chịu đựng đả kích cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, mặc cho Thành Hòa cũng ngồi trong bồn tắm tắm rửa và mát xa cho cô.

Lần đầu tiên, Trình Hâm nếm trải được sự thấp thỏm bất an và cảm giác sợ hãi mãnh liệt trên người cậu.

Cuối cùng Thành Hòa cũng có được người mà mình nhớ nhung bấy lâu nay.

Trong quá trình tắm rửa và mát xa cho cô, cậu vô cùng dịu dàng và khi cậu tắm rửa đến phần ngực của cô thì ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vú thảm thương, thấp giọng nói: “Chị thật không ngoan.”

Trình Hâm nhắm mắt lại, không nhìn cậu: “Em là chó à?”


Trong mắt Thành Hòa có chút mất mát: “Em thuộc loại nào, chẳng lẽ chị không biết sao?”

Lúc này, khuôn mặt mê người của Trình Hâm lộ ra vẻ tức giận.

Tiếng Thành Hòa cười lạnh vang lên bên tai: “Nếu như chị lẳng lơ ngoan ngoãn nghe lời không giãy dụa thì tốt rồi, vú chị cũng sẽ không bị rách xây xát lớn như vậy.”

Thành Hòa nói với vẻ đúng lý hợp tình, Trình Hâm nghe vậy thì vô cùng tức giận.

Cô chật vật ngồi dậy từ trong nước, nước mắt trào ra, khóc đến *lê hoa đái vũ, gân giọng hét lớn: “Chị vùng vẫy sao? Chị không nghe lời à? Mẹ nó em có biết hành vi của mình được gọi là gì không? Đây là em đang bắt cóc! Là cưỡng hiếp! Hành vi của em là đang phạm tội!”

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Ánh mắt của Thành Hòa thay đổi, nhìn qua rất có lòng tốt nhưng thực ra chỉ là gật đầu thờ ơ một cái, tiếp tục lời nói của cô: “Vậy lẽ nào hành vi chị làm năm đó không phải là phạm tội ư?”

Sâu trong lòng Trình Hâm hoàn toàn sụp đổ, cô ôm mặt khóc hu hu nức nở, nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Chị sai rồi, cầu xin em hãy bỏ qua cho chị đi…”

Vẻ mặt cậu nghiêm trọng, giọng điệu u ám không rõ, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt góc cạnh càng tăng lên và môi hơi nhếch lên: “Lần đầu tiên chị lên giường với em, em vẫn chưa trưởng thành, vậy lẽ nào không phải là chị đang phạm tội sao?”

“Em còn dám nhắc đến năm đó sao?” Trình Hâm càng nói càng tức, cô đấm mạnh xuống nước tạo ra một tầng nước gợn sóng.

Cô có chút sụp đổ vừa khóc vừa gào: “Mẹ nó, nếu như chị biết em là một tên điên thì năm đó chắc chắn không muốn em.”


Dù Trình Hâm có ồn ào thế nào đi nữa thì Thành Hòa cũng có thể hiểu được, nhưng cậu không thể chấp nhận câu nói “không muốn em” này của cô.

Sắc mặt của Thành Hòa vốn đã tối tăm, giờ phút này lại càng u ám hơn, cậu cắn răng, giọng nói như phát ra từ mười tám tầng địa ngục: “Chị dám không muốn em sao?”

Trình Hâm ngừng lại, tiếng khóc bỗng im bặt.

“Vậy em sẽ khiến cho chị cả đời này không thể rời xa em!” Cậu hung ác nói, khuôn mặt lạnh lùng phủ đầy sương giá, môi mỏng mím chặt, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa sự tức giận, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm và trên cánh tay cường tráng nổi gân xanh.

Trình Hâm phát tiết được một nửa thì bị dọa sợ bởi lời nói của cậu, cô còn chưa kịp phản ứng thì Thành Hòa đã nửa đứng dậy, bàn tay to lớn dang rộng hai chân của cô trong làn nước ấm, cậu bóp mông cô vểnh lên gần sát với gậy thịt còn quy đầu ở trong nước đối mặt với cửa huyệt mở rộng cắm vào trong.

“Em cút đi! Em lại phát điên gì vậy! Chị muốn về nhà, chị muốn về nhà, hu hu, chị muốn rời khỏi em.” Trình Hâm hoảng hốt lo sợ và không ngừng giãy dụa trong nước, hai chân cô đá loạn xạ lung tung khiến rất nhiều giọt nước văng ra ngoài.

“Chị muốn về nhà! Hu, em không được chạm vào chị, cút đi, hu hu hu!” Trong hốc mắt ẩm ướt có một lớp nước mắt trong suốt, trong lòng cô run rẩy, trong cơ thể như tưới nước đá, lòng bàn tay tê dại phát lạnh và toàn thân đau đớn tới mức không có cách nào tự kiềm chế được.

“Chị đừng nằm mơ nữa.” Thành Hòa lạnh lùng nhìn cô, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo, khàn giọng nói: “Em nói được là làm được, sẽ khiến cho chị cả đời này vĩnh viễn không thể rời khỏi em!”

Gậy thịt không ngừng đâm huyệt nhỏ trong nước, Thành Hòa ôm lấy thân thể đang lắc lư của cô, tách hai mông của cô ra và đâm thật mạnh vào huyệt của cô, người bên dưới không ngừng rên rỉ khi bị anh va chạm: “Không! Bỏ qua cho chị đi… A… Ưm ưm…”

Khi nghe thấy tiếng hét dâm đãng của cô, Thành Hòa vô cùng hưng phấn.

Cậu lật người cô ở trong nước, nắm lấy hai chân mảnh khảnh mềm mại vào tư thế bày sẵn, bóp vòng eo thon gọn của của cô và ưỡn dương vật không ngừng chọc vào trong huyệt của cô.
Thành Hòa: Chị yêu em.

Trình Hâm: Không không không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận