Hoàng hôn rực rỡ và đám mây chiều nặng trĩu.
Viền mắt của thiếu nữ trước mặt hơi ướt, hình như giữa lông mi có giọt nước mắt lấp lánh.
Nhưng khi người ta nhìn kỹ hơn thì trong hốc mắt lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống.
Nàng ngước đôi mắt đen láy lên, mím chặt môi như thể đang cố hết sức kìm nén cảm xúc nào đó và ngăn không cho nó bùng nổ.
Trước năm mười lăm tuổi, chuyện Khương Linh am hiểu nhất chính là đè nén cảm xúc.
Nàng thuận theo mà cam chịu chấp nhận số phận của mình, thuận theo mà học những điều phức tạp, ép người đến mức không thở nổi đó.
Dù là Tam Hoàng tử ốm yếu hay Lục Hoàng tử háo sắc thì nàng cũng chưa từng hỏi tới chuyện hôn sự của mình.
Trong mắt người ngoài, nàng là Đại tiểu thư của Khương gia nên không thể làm việc theo cảm tính, nàng dịu dàng, khôn khéo, biết điều nên nàng sẽ không phản kháng đối với bất cứ chuyện gì.
Bao gồm cả hôn thư với Bộ Chiêm.
Bề ngoài của hôn thư này là do Thánh thượng ban thưởng nhưng bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Bộ Chiêm bất trung, hôn sự này có thể không phải là ý của Thánh thượng.
Đàm Chiêu cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Thừa tướng bận chính sự, trong lúc nhất thời khó trốn thoát nên đã đặc biệt phái thuộc hạ đến đưa phu nhân về phủ."
Sau khi lên xe ngựa của Bộ phủ, dân chúng không dám liều lĩnh bước tới.
Gió lạnh thổi cuốn màn xe lên, Khương Linh quay đầu nhìn lại, thứ lọt vào tầm mắt chính là áng mây ửng đỏ và hai bên đường hỗn loạn.
Sự trong sạch của Khương gia là rất quan trọng nhưng nếu nàng không làm theo ý của Bộ Chiêm thì sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ phủ Thái phó.
Nghĩ như vậy, ngón tay đặt trên đầu gối nàng càng siết chặt hơn.
Nàng đã gặp Bộ Chiêm một lần trong yến hội.
Bên ngoài rèm che mưa, đối phương cầm ô, bóng hoa len lỏi giữa ống tay áo hắn để lại mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Hắn mặc quan bào màu xanh lam, giống như những cận thần xung quanh nhưng lại có vẻ khác biệt.
Khương Linh không nhìn rõ mặt Bộ Chiêm.
Nàng chỉ cảm thấy hắn cao lớn, đĩnh bạt.
Chỉ nhìn tấm lưng kia mà Khương Linh đã cảm thấy dung mạo của hắn cũng không khác biệt bao nhiêu, đi được tới đâu thì hay tới đó, chỉ cần Bộ phủ không xảy ra chuyện gì lớn thì nàng vẫn có thể sống được.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Hai chân nàng vừa mới giẫm đất đã có người bước tới chào đón.
Đối phương là một ni cô có tuổi, kêu gọi người bưng chậu than đặt nó ở khoảng trống trước mặt nàng.
Gió thu thổi xào xạc, lửa than trong chậu phát ra tiếng "xèo xèo".
Khương Linh không hiểu, hơi nhíu mày.
Phương cô cô mang chậu than đi về phía cổng lớn, chặn đường đi của nàng, đối phương đánh giá Khương Linh với ý cười giả tạo.
Có lẽ là do giáo dục tốt nhiều năm, dáng người nàng cực kỳ đoan chính, tuy lông mày hơi nhíu lại nhưng trên gương mặt lại đầy đoan trang và nghe lời.
Bắt gặp một đôi mắt hòa nhã và trong sáng.
Phương cô cô nghĩ thầm, vị đại phu nhân này nhất định rất có năng lực.
Vì thế bà ta càng không kiêng nể, chỉ vào chậu than trước mặt, cất giọng nói: "Đại phu nhân đừng hoảng sợ, ta nghe nói gần đây ngài gặp phải biến cố, Bộ phủ đã đặc biệt chuẩn bị chậu than này cho phu nhân, hãy loại bỏ những điều xui xẻo trong quá khứ, đừng mang những thứ xui xẻo này vào trong tân phòng."
Khương Linh rũ mắt nhìn chậu than rồi lại nhìn vết bùn trên hỉ phục, nàng do dự một lát rồi gật đầu hợp tác.
Vừa lúc nàng chuẩn bị nhấc chân thì đột nhiên có người bước lên ném một nắm bột nhựa thông vào chậu than.
Ngọn lửa phát ra tiếng "tách" rồi bốc lên cao.
"Tiểu thư cẩn thận --"
Sắc mặt Khương Linh hơi tái nhợt được Lục Vu đỡ lùi lại nửa bước.
Suýt nữa...!suýt nữa ngọn lửa này đã cháy tới váy áo của nàng!!
Nàng sợ lửa.
Khi còn bé Khương Linh từng trải qua một trận hỏa hoạn, không biết làm sao mà củi khô cháy rụi ở căn bếp không người phía sau.
Sau khi choáng váng một lúc, nàng năm ấy 6 tuổi cất bước chạy ra ngoài.
Nhưng cánh cửa đã bị người bên ngoài khóa loại, dưới ánh lửa cao ngất, tiểu cô nương tuyệt vọng đập cửa.
"Cứu mạng -- mau cứu ta --"
Xà nhà phía sau sụp đổ, cơ thể nàng rung chuyển, từng thứ đổ rạp xuống.
Không biết nàng đã khóc bao lâu.
Khóc nhiều đến mức giọng nói trở nên khàn khàn, toàn thân mất hết sức lực.
Nàng nghĩ bản thân sẽ bị thiêu chết.
Trong bóng tối vô tận, cuối cùng cũng có người xuyên qua đống đổ nát và bế cơ thể nàng hôn mê bất tỉnh lên.
Từ đó trở đi, Khương Linh trở nên cực kỳ sợ hãi lửa.
Mà chậu than trước mặt này đang cháy hừng hực, ngọn lửa lan qua bắp chân đến đầu gối nàng.
Gió thu thổi bay làn khói cuồn cuộn, mùi khét giống y trong ký ức.
Trong nháy mắt, dường như Khương Linh nhìn thấy bức tường đổ nát bị lửa đốt, nàng nắm chặt vạt váy, đầu ngón tay trắng bệch.
Phương cô cô không hài lòng, thúc giục: "Đại phu nhân, giờ lành đã qua, sao ngài còn chưa bước tới?"
Từng đốm lửa ập vào mặt, hòa lẫn với khói bụi ngột ngạt khiến mọi thứ trước mắt trở nên mơ màng.
Mới vừa tiến lại gần mấy bước thì nỗi cảm giác sợ hãi vô tận ngay lập tức quét qua toàn thân Khương Linh.
Lục Vu đau lòng không thôi, chưa kịp gọi "Tiểu thư" thì đã nghe bà tử nói thêm:
"Phu nhân thân thể kiều quý, cẩn thận bị bỏng."
"Nhưng ngọn lửa càng cháy mạnh thì vận xui trên ngài càng sạch sẽ.
Chỉ cần ngài bước qua chậu than này, vượt qua ngưỡng cửa này thì sẽ gạt bỏ quá khứ và toàn tâm trở thành người Bộ gia ta.
Đại phu nhân, ngài cũng biết mà?"
Môi Khương Linh trắng xanh, giọng nói rất mềm mại: "Ta biết."
"Nếu thành người Bộ gia ta thì mọi chuyện đều đặt Thừa tướng lên hàng đầu.
Thừa tướng nhà ta trăm công ngàn việc, hôm nay không thể phân thân nên bỏ qua tiệc rượu và bái đường.
Canh giờ đã qua, khi người vượt qua chậu than này, nô tỳ sẽ đưa ngài vào phòng tân hôn.
Đại phu nhân, người có phàn nàn gì không?"
"Không phàn nàn."
Đối phương mỉm cười hài lòng.
Đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua khiến chậu than càng cháy mạnh hơn.
Tân nương tử ngập ngừng nhấc chân lên, Lục Vu vội vàng cúi người nâng vạt áo cho nàng.
Khi ngửi thấy mùi khét kia, hai chân nàng mềm nhũn, suýt nữa thì vấp vào chậu than.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên tai vang lên câu chúc mừng:
"Cung nghênh đại phu nhân --"
Nàng bước qua chậu than kia.
Khương Linh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Tay nàng lạnh ngắt như người chết.
...
Thính Vân các, trong hỉ phòng.
Khương Linh ngồi trên giường, ngón tay vẫn lạnh ngắt.
Ngọn nến đỏ chảy nước, Lục Vu ở một bên đau lòng sắp khóc.
Phải biết rằng tiểu thư nhà nàng ấy sợ nhất là lửa, vì lý do này mà Khương lão gia còn hạ lệnh cấm ngoại trừ nhà bếp thì những nơi khác trong Khương phủ không được phép đốt lửa.
Đang nghĩ ngợi, tiểu nha đầu này đã kìm nước mắt, đưa một chiếc khăn tay đơn giản ra.
"Tiểu thư lau mồ hôi đi, chốc nữa người còn động phòng với Thừa tướng, đừng để mất quy củ."
Lời vừa mới ra khỏi miệng, nàng ấy vội vã im lặng.
Trên đời này e rằng không có nữ tử nào hiểu quy củ hơn tiểu thư.
Khương Linh nhận khăn tay, sắc mặt bình tĩnh phân phó: "Lục Vu, muội đi lấy chậu nước tới, trên hỉ phục của ta còn có vết bùn chưa lau sạch, sợ rằng mạo phạm đến Thừa tướng."
Đối phương không phát hiện ra điều gì khác thường, trả lời "Vâng" rồi bưng chậu rửa tay ra ngoài lấy nước.
Nghe được tiếng mở cửa, sức lực chống đỡ cuối cùng của Khương Linh cũng tiêu tan.
Bụng nàng không ngừng co thắt, cơn đau khiến trán nàng toát ra lớp mồ hôi.
Vừa rồi nàng cắn môi dưới, trong miệng đã có mùi máu tanh, ngoài cửa sổ có tiếng gió thổi phần phật, nàng chống giường thở dốc.
Cánh tay run lên.
Thế giới trước mắt quay cuồng khiến nàng cảm thấy ớn lạnh trong bụng, muốn nôn.
Tấm gương trong suốt phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của tân nương tử.
Khi Lục Vu mang chậu rửa tay quay lại thì Khương Linh đang ngồi trước gương trang điểm.
Tay nàng khéo léo, lông mày được vẽ cực kỳ tinh tế.
Lục Vu cũng ngồi xổm xuống, dùng nước nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên váy tiểu thư.
Càng lau Lục Vu càng cảm thấy tủi thân: "Tiểu thư, thứ lỗi cho nô tỳ lắm miệng, Bộ gia này cũng ức hiếp người quá đáng.
Rõ ràng là đại hôn, chưa nói đến không tới đón dâu mà còn không cả bái đường.
Còn cả mấy người trước cửa phủ không hề coi trọng người chút nào...!Ôi, tiểu thư --"
Khương Linh: "Đi lấy phấn hoa đào cho ta."
Lục Vu đứng lên: "Bộ tướng đối xử với tiểu thư như vậy, người cũng không cần vì hắn mà trang điểm tỉ mỉ như vậy đâu."
Khương Linh thả than vẽ xuống, nghiêm túc nói: "Sống ngay thẳng chính trực, phụng sự phu quân làm chủ.
Không trang điểm mà hầu hạ phu quân là bất kính."
Lục Vu nhất thời không nói nên lời.
Tiểu thư nhà mình hiền lành, ngoan ngoãn, tốt tính nhưng nàng ấy lại bụng dạ hẹp hòi, nghĩ đến tiểu thư nhà mình phải chịu ấm ức liền cảm thấy thật bất công.
Khương Linh thấy thế thì bất đắc dĩ cười cười, vươn tay xoa đầu tiểu nha đầu.
"Đừng suy nghĩ nhiều, mau đi đi."
Ánh nến mờ ảo càng khiến tân nương tử thêm dịu dàng thanh nhã.
Lục Vu bĩu môi.
Rõ ràng là tiểu thư bị ấm ức nhưng cuối cùng lại trở thành đối phương an ủi bản thân.
Người cửa Bộ phủ nói Bộ Chiêm bận việc, rất ít khi về phủ.
Sự chờ đợi này kéo dài đến tận nửa đêm.
Lục Vu mơ màng buồn ngủ lại thấy dáng người tiểu thư đoan chính ngồi bên cạnh giường mới.
Nàng đặt tay lên đùi, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lông mi thiếu nữ thuận theo mà yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu cuối cùng trong sân cũng phát ra âm thanh.
Đó là tiếng bước chân rất nhỏ, không biết đối phương đến từ đâu mà đi đi lại lại trong sân rất lâu nhưng không hề đẩy cửa vào.
Khương Linh kiên nhẫn đợi chưa được bao lâu thì Lục Vu đã không thể chờ được nữa: "Tiểu thư, nô tỳ đi xem sao."
Khương Linh không ngăn cản mà nhìn theo tỳ nữ đi qua bình phòng đến bên cửa sổ.
Tiểu nha đầu rón rén đẩy cửa sổ ra.
Gió đêm lùa vào.
Tiếng bước chân đang đến gần, dừng lại ở cửa, một lát sau sát vách truyền đến tiếng mở cửa phòng.
"Là Thừa tướng về sao?"
"Không phải, là người ở sát vách."
Khương Linh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.
Vẻ mặt nàng cũng rất nhợt nhạt, bị bao phủ bởi ánh trăng sáng nên không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt.
"Người ở sát vách là nữ tử."
Khi nói lời này, Lục Vu cẩn thận đánh giá biểu cảm của chủ tử.
Chỉ thấy đối phương cũng sửng sốt, ngay sau đó đã cụp mi xuống.
Sắc mặt nàng bình tĩnh và cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
"Tiểu thư, nàng ấy cũng trạc tuổi người, chẳng lẽ là...!thiếp thất được Thừa tướng nuôi dưỡng?"
Ở Đại Tuyên, trước tiên nam tử phải cưới thê rồi mới lấy nạp thiếp để thể hiện sự tôn trọng với chính thê.
Thiếp thất không được phép ở cùng viện với chính thất, những thiếp thất đó chỉ có thể ở hậu viện hoặc ngoại viện, thấy chính thê thì phải cung kính lễ độ, không được mạo phạm, thô lỗ.
Lục Vu vừa dứt lời, sát vách liền truyền đến tiếng cười chói tai.
Không biết có phải cố ý để các nàng nghe thấy hay không mà tiếng cười của đối phương rất lớn.
Tiếng chuông leng keng dường như đang châm chọc nàng phòng không gối chiếc trong đêm tân hôn.
Phòng ngủ chính trong Thính Vân các hoàn toàn tĩnh mịch, ngoại trừ hơi sương trong huân hương sơn mài đỏ hình bát giác.
Làn khói còn sót lại lượn lờ, cuộn dọc theo váy tân nương tử đến đầu gối, rồi cuộn qua đôi môi không hé mở và hàng lông mày an tĩnh...
Hơn nửa đêm đã trôi qua.
Sát vách cuối cùng cũng dừng lại.
Màn giường bị ám khói đến ướt rượt, "bụp" một tiếng, ngọn nến đỏ cháy rụi đến tấc cuối cùng.
"Tiểu thư, đã canh năm rồi."
Canh năm.
Nàng đã đợi Bộ Chiêm suốt một đêm!