Khương Linh nhìn ngọn đèn rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Vào đêm thứ năm ở Bộ phủ, nàng ngủ không ngon giấc.
Khương Linh nằm mơ thấy bản thân bị bắt nạt ở phủ Thừa tướng, phụ thân không cần nàng, mẫu thân cũng mặc kệ nàng.
Những người đó hất nước bẩn lạnh như băng lên người nàng, cho nàng ăn cơm thừa canh cặn khó nuốt và ném chăn đệm của nàng xuống băng tuyết.
Nàng mơ thấy Bộ Chiêm -- phu quân nàng chưa từng gặp mặt.
Hành động của những người đó không phải ý của hắn nhưng khi thấy thê tử của mình chịu khổ, hắn cũng không ngăn cản.
Đối phương mặc áo choàng, đứng trong tuyết giống như hạc trắng.
Sau lưng hắn là tuyết bay lặng lẽ, rơi xào xạc.
Nhìn thấy Khương Linh chật vật không thể tả như vậy nhưng trên mặt Bộ Chiêm cũng không có vẻ ghét bỏ.
Chẳng qua là hắn lạnh nhạt.
...
Mùa thu ở Thịnh Kinh luôn ngắn ngủi, khi tỉnh dậy, trời lại càng lạnh hơn.
Gió lạnh buốt thổi qua song cửa sổ khiến khói trong huân lung hình bát giác tiêu tán đi một chút.
Mấy ngày nay, hương thơm trong huân lung dần như cạn kiệt, trang phục mùa thu dày dặn và chăn đệm vẫn chưa được đưa tới.
Trời lạnh đến mức Lục Vu hắt hơi đến tận lúc trời tối, đứng ở cửa run rẩy.
"Tiểu thư, Bộ phủ này bắt nạt người quá rồi, đám hạ nhân đó đều là mắt chó coi thường người khác, trong mắt họ vốn dĩ không coi người là đại phu nhân.
Trời sắp lạnh rồi, chúng ta lại không thể ra khỏi phủ mua y phục dày, chúng ta phải sống sót qua mùa đông như thế nào?"
Chưa kể đến mùa đông khắc nghiệt, mấy đêm gần đây kéo dài hơn, khi trong phủ thay chăn đệm đã "vô tình" bỏ qua Thính Vân các.
Theo lời kể của Lục Vu, đám hạ nhân trong Bộ phủ gặp Phùng Nhân Nhân đã thân thiện khen ngợi nàng ta như thể gặp ruột thịt, ngay cả nha hoàn nơi đó cũng sống thoải mái hơn "đại phu nhân" Khương Linh.
Không chỉ Lục Vu mà Thanh Cúc cũng lo lắng.
Vốn dĩ nàng ấy tưởng rằng đi theo đại phu nhân thì cuộc sống của nàng ấy ở phủ Thừa tướng sẽ thuận buồm xuôi gió nhưng không ngờ tân phu nhân chỉ đẹp chứ vô dụng.
Thanh Cúc đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy không nên như vậy.
Không nói đến ngoại hình của tân phu nhân, chỉ riêng dáng người này thôi, ngay cả một nữ tử như nàng ấy nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khao khát chứ đừng nói đến nam nhân huyết khí phương cương như Thừa tướng.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi Thanh Cúc dẫn một mình đại phu nhân đến một góc và quyết định truyền thụ cho nàng một số "thủ đoạn".
Từ nhỏ Khương Linh đã được khuyên bảo, làm gì đã nghe qua những lời nói như vậy?
Nàng đỏ mặt quay đi: "Ta...!ta không giỏi việc đó."
Thanh Cúc tận tình khuyên bảo: "Phu nhân đừng cảm thấy nô tỳ nói năng tùy tiện, bây giờ người đã vào phủ Thừa tướng, Thừa tướng chính là phu quân của người, chuyện âm dương hòa hợp giữa phu thê là chuyện bình thường.
Phu nhân lại đẹp như vậy, chỉ cần người chịu dùng chút thủ đoạn giữ được trái tim của Thừa tướng thì đâu cần phải xem sắc mặt của hạ nhân trong phủ này?"
"Đến lúc đó người trở thành chủ mẫu chân chính của Bộ gia, những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy lại không chạy tới xách giày cho phu nhân chắc? Còn có Phùng thị kiêu ngạo ương ngạnh đó..."
Thanh Cúc thao thao bất tuyệt.
Môi Khương Linh hơi khô khốc.
Từ nhỏ nàng đã đọc sách biết chữ, cũng đã học được cách ở chung với phu quân.
Đối với nàng, giữa phu thê nên tương kính tương trọng**, lời nói của Thanh Cúc đã hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của nàng.
** Tương kính tương trọng: tôn trọng lẫn nhau.**
Lấy lòng như thế nào?
-- Phòng the.
Nàng phải đi quyến rũ Bộ Chiêm.
Hai chữ "quyến rũ" rơi vào tai Khương Linh giống nước sục sôi trong nồi, nóng bức khiến toàn thân nàng khó chịu.
Nàng nghe Thanh Cúc nói, từng câu chữ giống như lăng trì**, ngoài việc xấu hổ thì nàng còn cảm thấy bị xâm phạm và nhục nhã.
** Lăng trì: hình phạt từ thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân rồi mới chặt đầu.**
Khương Linh lùi lại một bước, lắc đầu nói: "Ta không làm được."
Thanh Cúc hận sắt không thành thép mà thở dài.
"Vậy phu nhân thà bị hạ nhân làm nhục, thà chết cóng, chết đói cũng không muốn như vậy sao?"
Khương Linh cụp mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
Ánh nắng lập lòe, một tầng sáng vàng xuyên qua màn cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống hàng mi dày mảnh của nàng.
Hàng mi dày của thiếu nữ rung rinh, ánh nắng lấp lánh khiến làn da nàng càng thêm tái nhợt.
Nàng không trả lời, cũng không bày tỏ ý kiến.
Đèn trong Thính Vân Các đã sáng được vài ngày.
Mỗi lần Bộ Chiêm vừa ngẩng đầu lên đều nhìn thấy ánh đèn của Thính Vân các rực sáng như ban ngày.
Ngọn đèn đó sáng từ lúc chạng vạng cho đến khi gà gáy, dường như đối phương cực kỳ cố chấp và ngu ngốc.
Nam nhân dời ánh mắt đi, buông bút lông sói và xoa huyệt thái dương.
Những ngày gần đây, cơn đau đầu của hắn càng thêm trầm trọng.
Đàm Chiêu đứng ở một bên bàn thấy vậy, nhân tiện nói: "Thừa tướng, chứng bệnh ở đầu của người lại tái phát sao?"
Bộ Chiêm nhàn nhạt trả lời: "Ừ".
Sau nhiều năm vất vả, Bộ Chiêm gặp phải vấn đề nghiêm trọng ở đầu, mỗi lần cơn đau đầu tái phát như bị hàng ngàn con côn trùng châm chích.
Để chữa khỏi bệnh đau đầu cho Thừa tướng, Đàm Chiêu đã chạy đi khắp nơi, tốn rất nhiều tiền mời danh y nhưng không thấy hiệu quả.
Chỉ có thuật châm cứu của y nữ Phùng thị mới có thể làm giảm bớt cơn đau đầu của hắn một chút.
Đây cũng là lý do tại sao Bộ Chiêm giữ nàng ta ở lại phủ Thừa tướng.
Sương mùa thu càng lúc càng dày đặc.
Đàm Chiêu hỏi: "Ngài có muốn gọi Phùng cô nương không?"
"Không cần."
Bộ Chiêm suy nghĩ một chút rồi khoác áo đứng dậy.
...
Hắn hiếm khi đi dạo trong phủ Thừa tướng.
Bộ Chiêm không thích cầm đèn, xung quanh chỉ còn lại ánh trăng cô quạnh.
Ánh sáng mỏng rải rác, tạo thành tầng ánh sáng và bóng tối trên con đường.
Gió đêm thổi qua dường như làm cơn đau đầy của hắn dịu đi, nam nhân chậm rãi ngước mắt nhìn về điểm sáng cách đó không xa.
Nàng tên là Khương Linh, sinh ra có mệnh phượng, là thê tử trên danh nghĩa của hắn.
Hắn chưa từng gặp nữ nhân này.
Ấn tượng của hắn đối với Khương Linh rất ít, chỉ biết nàng là trưởng nữ của Thái phó, từ nhỏ đã chịu sự quản chế của hoàng cung nên phải thuận theo quy củ.
Nếu như không có hắn thì sau này nàng sẽ gả cho Tam Hoàng tử hoặc Lục Hoàng tử, Bây giờ hai người đó đều bị hắn giam cầm và trở thành nô lệ.
Lại nói về Thính Vân các bên này.
Mấy ngày nay, Khương Linh đã quen với sự thờ ơ của Bộ Chiêm nên khi nàng nghe thấy đối phương bước vào Thính Vân các, phản ứng đầu tiên là bản thân còn chưa tỉnh ngủ.
Bước chân của người đó rất vững vàng.
"Thừa tướng?!"
Thấy Bộ Chiêm, Thanh Cúc vừa mừng vừa sợ.
Thị nữ xung quanh nhìn thấy hắn cũng vội vàng quỳ xuống đất.
Bộ Chiêm bình tĩnh dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ thấy đèn bên trong phòng ngủ sáng rực, chỉ có chiếc đèn lồng đơn độc được che bằng vải mỏng, màn đêm cực kỳ yên tĩnh.
Khương Linh ngơ ngác bị Lục Vu kéo khỏi giường, vừa định mở miệng thì chợt ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Ngay sau đó là một bóng hình cao lớn.
Hạ nhân xung quanh lui xuống ngay lập tức.
Trong phòng ngủ chính to như vậy chỉ còn lại hai người.
Khương Linh ngửi thấy mùi gỗ đàn hương, nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên lại thấy nam nhân đang cụp đôi mắt đen xuống.
Đối phương trẻ hơn nàng nghĩ, thực ra trên người có khí chất quan văn thanh nhã khiến người ta khó có thể liên tưởng hắn với gian tặc sát phạt quyết đoán.
Cặp mắt phượng của Bộ Chiêm hẹp dài, ánh mắt đặc biệt lãnh đạm mang theo cảm giác áp bức.
Một lúc sau có tiếng "kẽo kẹt", cành cây ngoài cửa sổ bị gió làm gãy cắt đứt tầm nhìn của hai người.
Khương Linh giật mình nhận ra sơ suất của mình, vội vã lùi lại nửa bước, hành lễ với hắn.
"Thừa tướng."
Nhưng nhìn thoáng qua, nàng lại cảm thấy hơi nóng.
Thiếu nữ rủ mắt nhìn xuống, không thấy được vẻ mặt của đối phương mà chỉ có thể nghe thấy tiếng ừ đều đều của hắn.
Sau đó lại có ánh mắt dừng trên người nàng.
Hình như ánh mắt của nam nhân có vài phần đánh giá.
Khương Linh không dám ngẩng đầu.
Nàng mím môi, cúi gằm mặt xuống.
Nàng đã được học quy củ trong cung, nàng ôn hòa, ngoan ngoãn giống như con nai con ngây thơ vô hại.
Gió đêm thổi vào mặt, cuốn lấy váy áo của nàng, vì chuẩn bị đi ngủ nên Khương Linh mặc rất ít.
Thế nhưng Bộ Chiêm chỉ nheo mắt liếc nàng, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên cơ thể nàng.
Hắn nhìn ngọn đèn sắp cháy hết.
Ngọn đèn đã cháy suốt ba đêm.
Đèn hết dầu, ánh sáng cũng mỏng manh nhưng nàng vẫn luôn trông coi.
Trong nháy mắt, dường như Khương Linh nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt Bộ Chiêm.
Nàng hiểu rõ, tuy Bộ Chiêm không nói nhưng hắn chưa bao giờ coi nàng là tân phu nhân của Bộ phủ.
Khương Linh cũng biết Bộ Chiêm là kẻ máu lạnh vô tình, hắn có thể cưới nàng, người có mệnh phượng vào cửa dễ như trở bàn tay thì cũng có thể giết nàng dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm rùng mình, không dám phạm sai lầm nữa.
Trăng trong sân, đêm vắng lặng.
Khương Linh tưởng hắn sẽ ở lại Thính Vân các nên nàng nói: "Thiếp hầu hạ Thừa tướng thay y phục."
Hắn muốn từ chối nhưng chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Mùi hương hơi lạ, không thể miêu tả là hương lạnh thuần khiết hay hương ấm áp được.
Ấm lạnh trộn lẫn tựa như cơn gió nhẹ nhàng êm dịu phả vào mặt, chỉ ngửi thôi cũng khiến cơn đau đầu của hắn dịu đi.
Trước mắt trở nên rõ ràng hơn chút.
Bộ Chiêm cụp hàng mi dày xuống.
Trong cung dạy nàng quy củ nhưng không dạy nàng cách cởi đai lưng của nam nhân.
Khương Linh luống cuống tay chân, vội vàng cắn khóe môi lại cắt vỡ miệng vết thương đang khép trên môi.
Mùi máu thoang thoảng chảy ra từ giữa môi và răng, mặn chát.
Lông mi của Bộ Chiêm đen đậm, hắn im lặng nhìn nàng.
Khương Linh căng da đầu, giả bộ không chú ý tới ánh mắt của đối phương.
Nàng có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và hứng thú của nam nhân đang dần hao mòn, dường như có một con dao vô hình đang kề ngang cổ nàng.
Đột nhiên --
Bộ Chiêm nắm lấy tay nàng.
Hắn máu lạnh.
Lòng bàn tay cũng lạnh ngắt.
Bàn tay nam nhân rộng, lòng bàn tay có những vết chai dày, đó là dấu vết bao năm luyện võ và kiếm thuật để lại.
Cơ thể Khương Linh run lên, lại thấy đối phương nắm lấy tay cô, từng bước cởi bỏ đai lưng rườm rà.
Giọng của Bộ Chiêm rất bình tĩnh: "Biết không?"
Thiếu nữ có vẻ ngượng ngùng, ngoan ngoãn gật đầu: "...!Học được"
Khi nàng thở ra, mùi hương thoang thoảng kia lại tỏa ra từ cơ thể nàng.
Hương thơm lan theo gió đêm, nhẹ nhàng theo từng hơi thở, Bộ Chiêm hít một hơi thật sâu, cảm thấy cơn đau đầu đã chịu đựng nhiều năm dần dần tiêu tan.
Đây là cảm giác sảng khoái, thoải mái, dễ chịu, nhẹ nhàng mà hắn chưa từng trải qua trước đây...!Hắn thản nhiên rũ mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của người trước mặt.
Đương nhiên Khương Linh không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ biết hơi ấm còn sót lại trên mu bàn tay mình, mùi gỗ đàn hương trên người nam nhân và cả màn đêm lạnh lẽo lại đẹp đẽ ngoài cửa sổ...!mọi thứ xung quanh khiến nàng đứng ngồi không yên.
Vậy nên nàng định làm gì?
Nàng phải làm gì?
Lời của Thanh Cúc cô cô vang vọng bên tai nàng.
"Thừa tướng trẻ tuổi, mạnh khỏe, không thể cưỡng lại vẻ đẹp động lòng người của phu nhân là điều đương nhiên.
Đến lúc đó người chỉ cần dùng một chút thủ đoạn để giữ được trái tim của Thừa tướng, sau này Thính Vân các của chúng ta sẽ không còn phải chịu khổ như vậy, người cũng không lưu lạc đến mức phải nhìn sắc mặt của bọn hạ nhân trong phủ."
"Nô tỳ còn nghe nói Khương phu nhân rất yêu thương người, chỉ cần người được Thừa tướng ưu ái, còn sợ không thể quay về đoàn tụ với gia đình sao?"
...
Lúc đó Thanh Cúc vừa nói vừa dạy.
Nhưng nàng học không tốt.
Nam nhân ngồi ở bên giường hơi rũ mi mắt, bình tĩnh nhìn Khương Linh.
Hình như nàng muốn dụ dỗ hắn.
Nhưng ngón tay của nữ nhân này thực sự rất vụng về.
Không biết cách cởi đai lưng của hắn, lại cũng không dám nắm lấy cổ tay hắn.
Thậm chí nàng còn không dám nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, hắn không nhịn được, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Có mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cổ thiếu nữ.
Khương Linh nghe thấy âm thanh liền ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh của nam nhân -- hắn quá bình tĩnh nên đã nhìn rõ những chiêu trò sứt sẹo của Khương Linh khiến nàng chỉ biết xấu hổ tới mặt đỏ tai hồng.
Bộ Chiêm cười như không cười: "Sao lại ngừng?"
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Khương Linh lại có cảm giác ánh mắt của gian tướng lúc này trở nên nóng rực.
Đôi mắt hắn chậm rãi đảo quanh, bao phủ lên vòng eo mềm mại, thon gọn của nàng, chiếc cổ thon dài và đôi mắt bất an.
Còn có vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Rõ ràng đang là mùa thu, rõ ràng gió đêm đang rét lạnh.
Mà nàng lại lo lắng đến mức đổ mồ hôi.
Khương Linh cúi đầu nói: "Thiếp mạo phạm, xin Thừa tướng trách phạt."
Bộ Chiêm rời mắt khỏi gương mặt nàng, nhìn vào ngọn đèn rồi hờ hững nói:
"Ngày đại hôn ấy ta bận chính sự, không đến Khương gia đón dâu, cũng không cùng ngươi viên phòng."
Mí mắt Khương Linh giật giật.
Như thể đoán trước được lời nói tiếp theo của hắn, thiếu nữ mở miệng:
"Thừa tướng -- ưm..."
Nàng còn chưa nói hết.
Nụ hôn của hắn cứ rơi xuống như vậy!