Vong Giả Quy Lai

Lăng Ba từ phía sau lấy xuống một bao, khi cậu mở khóa kéo, tất cả mọi người đều giật mình xúm lại.

Mẹ Trần mấy ngày nay đã tỉnh dậy, nơi bị thương còn băng gạc bao quanh, bất quá tinh thần rất tốt. Bà chen vào bên cạnh Đường Sĩ Miễn, thấy Lăng Ba đem ra lạp xưởng, giật mình cười nói: “Bao lâu đã không thấy vật này rồi! Lão già, ông trước kia nói lạp xưởng có hại cho cơ thể, bây giờ tôi cho ông mấy trăm cũng phải ăn. Một lát nữa tôi sẽ làm lạp xưởng thật ngon cho mấy người A Sĩ ăn.”

“Cậu ở đâu có thể tìm được nhiều đồ ăn như thế này?” Mạc Phỉ hỏi.

Lăng Ba nhìn thấy dáng vẻ mừng như điên của đám nhỏ, cậu cũng cười cười, không để ý đến vẻ mặt hoài nghi của Mạc Phỉ. Cậu một bên lấy những thứ kia kín đáo đưa cho Từ Trung, vừa nói: “Chúng ta nên ăn những thức ăn dễ hư nhất, hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc lớn!”

Mạc Phỉ lôi cánh tay của Lăng Ba, nghiêm túc hỏi: “Những thứ này là từ đâu? Những thứ này, còn có dụng cụ hỗ trợ trên người cậu, và cả súng, mấy loại vũ khí khác sau lưng cậu nữa.”

Cái chữ ‘súng’ này đều làm mọi người dừng lại động tác, Đường Sĩ Miễn híp mắt nhìn Lăng ba, hắn chú ý đến những vũ khí sau lưng Lăng Ba.

“Ha ha…”- Lăng Ba lúng túng cười: “Là tôi thấy một chiếc xe của bọn người sân thể dục kia. Các người đừng lo lắng, tôi đã thắng hắn ta, không phải sao?”

“Quá nguy hiểm, Lăng Ba, sau này nếu gặp được bọn họ không nên mạnh mẽ phản kháng, nhất định phải trốn. Bọn nhỏ đều dựa vào mấy người chúng ta, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!”- Hồng tỷ sốt sắng nói.

Đầu Lăng Ba đều là mồ hôi, tất cả đều bị Mạc Phỉ thu vào đáy mắt. Cậu cũng không nhiều lời nữa, đem đồ ăn phân phát, một phần giao cho ba mẹ Trần, một phần mang tới nơi cất giữ.

Dùng lạp xưởng mà Lăng Ba đem về, lấy một ít rau thơm, cải bẹ, nấm, mẹ Trần liền làm một bữa tối đầy mỹ vị. Sau khi ăn xong mọi người đều ngủ, lưu lại Lăng Ba cùng Mạc Phỉ tình nguyện trực đêm.

Mạc Phỉ ngồi sát vách, cậu rút ra một điếu thuốc, đưa cho Lăng Ba: “Người là cậu giết?”

Lăng Ba nhận điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cũng đưa qua cho Mạc Phỉ, nhưng cậu lại xua tay: “Tôi không hút.”

Lăng Ba nhả ra một vòng khói, sau đó lên tiếng: “Một mình hắn ta đi phía sau, đồng bạn của hắn cách một khoảng cách khá xa. Là do hắn ta không cẩn thận. Hắn ta cũng không giãy dụa quá lớn, tôi cho hắn ta một kích sảng khoái.”

Mạc Phỉ vùi đầu vào hai tay, cậu sớm có cái cảm giác này. Lăng Ba, Đường Sĩ Miễn bọn họ đều ở trong hoàn cảnh này mà cấp tốc trưởng thành, cũng là vì muốn đội ngũ của mình mạnh mẽ hơn. Nhưng quá trình không ngừng trưởng thành này cũng là một quá trình biến hóa rất lớn. Chí ít thì trước đây một người mười sáu, mười bảy tuổi cũng sẽ không cầm đao ra đường giết người.

Lăng Ba nhìn thấy hành động của Mạc Phỉ, cậu ta thở dài một hơi: “Tôi biết mình đang làm gì. Mạc Phỉ, bọn chúng cũng không phải là người tốt, mà chúng ta lại rất cần những thứ kia. Có lúc, tôi thấy Đường Sĩ Miễn nói đúng, ở thế giới này, người không chết thì ta lìa đời. Chuyện của Hầu Tử chính là bằng chứng.”

“Thế nhưng…”

Lăng Ba đánh gãy lời nói của Mạc Phỉ, vỗ vỗ vai cậu: “Không muốn lề mề như Đinh Vĩ, tôi không thể chịu được đàn ông lề mề. Mạc Phỉ, người đàn ông kia không cao to, cũng không như người ngoại quốc, hắn ta cũng không soái, vì vậy, anh không cần lo lắng tôi giết sai người…”

Mạc Phỉ sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền hiểu được Lăng Ba đang nói tới việc gì, cậu liền vội vàng nói: “Tôi không phải ý đó…”

Lăng Ba ‘Phốc’ nở nụ cười: “Anh rõ ràng hơn so với tôi, có lúc tôi thấy anh đặc biệt đáng yêu. Đinh Vĩ đã từng nói với tôi, sau khi bước vào thế giới của những người trưởng thành kia, thí dụ như tôi, còn có những người khác sẽ dần dần nhuộm lên sự bẩn thỉu trong xã hội đó nhưng lại vô cùng sạch sẽ, anh chính là người như vậy. Địch Hạo Tuấn kia, mặc dù anh có muốn thừa nhận hay không thừa nhận, nhưng tôi có thể khẳng định anh ta trong lòng anh rất trọng yếu.”

Lăng Ba nói đến câu sau, Mạc Phỉ đã rơi vào trầm tư từ trước. Khi có âm thanh của bộ đàm vang lên, cậu suýt nữa đã không thể thoát khỏi suy nghĩ của chính mình.

Những ngày gần đây, vào mỗi đêm, Lăng Ba đều sẽ mang trên mình cái bộ đàm này. Bởi vì nơi này khá xa sân thể dục, cho nên tính hiệu không được tốt, Lăng Ba còn lo lắng cái bộ đàm này đã bị hư rồi hay không.

Nhưng giữa thời điểm hai người đang tâm sự, Lăng Ba để bộ đàm bên cạnh, đột nhiên truyền ra âm thanh ‘Sàn sạt’

“Lăng Ba, Lăng Ba, nghe được không? Anh là Đinh Vĩ, nghe được thì lên tiếng đi.”

Lăng Ba quay đầu lại, cậu cùng Mạc Phỉ đều rất kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chạy tới cầm bộ đàm, nói: “Đinh Vĩ! Đinh Vĩ! Em nghe thấy! Anh hiện tại ở nơi nào? Anh ở đó có an toàn không?”

“Sàn sạt…Tín hiệu không được tốt lắm… Sàn sạt…Này này…”

Mạc Phỉ nói với Lăng Ba: “Đứng ra ngoài đối diện đi, đừng để ngăn cản tín hiệu.”

“Lăng Ba, em nghe anh nói, hiện tại người trong sân thể dục đang khắp nơi lùng bắt nhóm của em. Lão đại làm như vậy khẳng định em sẽ sống không tốt lắm, nhóm của em bên ngoài phải cẩn thận.”

Hai mắt Lăng Ba mông lung, cậu nâng bộ đàm lên: “Em sớm biết rồi, thằng ngu như anh mới cần phải tự chăm sóc mình, nếu thật sự không sống được nữa thì tới tìm em.”

Đầu kia Đinh Vĩ nghe được giọng nói nghẹn ngào của Lăng Ba, y nhất thời cũng không biết nói gì. Sau một lúc lâu y mới nói: “Anh biết rồi, chờ anh nghĩ biện pháp dàn xếp hết tất cả, liền mang theo Trần Tứ đi tìm em, hai ngày này đừng nên tới gần sân thể dục tìm anh, không an toàn.”

Đinh Vĩ mới nói xong một nửa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Lăng Ba sợ đến run rẩy, suýt chút nữa làm rơi bộ đàm. Nhưng sau đó liền cầm lên khóc nức nở nói: “Đinh Vĩ, anh chết đi đâu rồi? Đáp lời lại nhanh lên!”

Đầu kia ‘Sàn sạt’ một tiếng, sau đó đột nhiên có giọng nói xa lạ vang lên: “Lăng Ba, tao biết mày vẫn còn liên hệ với Đinh Vĩ. Thằng đó hiện giờ ở trong tay tao, tối mai tám giờ, mang theo người của mày đến dưới lầu sân thể dục, chúng ta…. Không gặp không về…”

“Đùng.”- Lăng Ba đem bộ đàm ném xuống đất, linh kiện bên trong cũng vỡ nát.

“Lăng Ba! Lăng Ba!”- Mạc Phỉ lo lắng đánh vào mặt Lăng Ba, cậu đột nhiên thấy Zombie hướng đến hai người xông tới, cũng không kịp chăm sóc Lăng Ba, lấy đao nhỏ xông tới giết con Zombie kia.

Lăng Ba hồn bay phách lạc ngồi dưới đất, những việc vừa phát sinh cứ như trong mộng.

Mạc Phỉ đem Lăng Ba tới gần đỉnh nắp, Zombie bốn phía nhìn thấy bóng dáng của hai người họ. Bọn nó gào thét xông tới nơi của hai người. Mạc Phỉ sốt ruột hô to: “Lăng Ba! Lăng Ba! Cậu tỉnh lại đi! Từ Trung! Đường Sĩ Miễn! Hai người còn thức không?! Mau đến giúp tôi!!”

Cậu dùng đao nhỏ liều mạng chống cự vài con Zombie rải rác. Mà đỉnh nắp rốt cuộc cũng mở ra, động tĩnh bên ngoài kinh động đến Đường Sĩ Miễn. Hắn không nói một tiếng liền vọt đến phía sau Mạc Phỉ, một đao đâm vào sọ của Zombie.

Từ Trung ở bên cạnh bảo vệ Lăng Ba, hắn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của Lăng Ba, sốt ruột hỏi: “Mạc Phỉ, đã xảy ra chuyện gì? Hai người không phải là đang trực đêm sao? Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Tôi…Một lời khó nói hết, mau giúp tôi giải quyết Zombie nơi này đi!”- Mạc Phỉ nói.

Chờ đến khi bọn họ vào trong, bọn nhỏ đã vì tiếng ồn ào mà thức dậy. Mấy người bọn họ đều rúc lại một chỗ run rẩy, bọn họ chỉ lo Mạc Phỉ gặp chuyện gì bất ngờ, Hồng tỷ đang đứng ở cửa thang gác bảo vệ mấy đứa trẻ cùng lão nhân.

Mấy người khác đi xuống đỉnh nắp đem Lăng Ba để dưới đất, sau đó kể những chuyện đã xảy ra cho mọi người. Nghe xong những lời này Từ Trung sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn về phía Lăng Ba cực kỳ đồng tình với cậu ta.

Hồng tỷ ôm mấy đứa nhỏ bị kinh hoảng, Kiệt ca đang đổi thuốc cho mình và mẹ Trần.

Đừng Sĩ Miễn đứng lên, hắn nhìn mọi người đã mất đi ý chí chiến đấu, cuối cùng, hắn nhìn Mạc Phỉ nói: “Người là vì đao thớt, ta là vì hiếp đáp. Cậu muốn dẫn chúng ta đi trên con đường diệt vong sao? Bọn họ đã hạ chiến thư, coi như không muốn, nhưng chúng ta cũng phải cầm vũ khí lên chiến đấu với bọn họ! Nghe đi, tôi hiểu rõ vị lão đại kia, hắn ta không thể dung thế lực thứ hai nhờn quanh mắt hắn đâu, vì vậy hắn muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt, chúng ta nhất định phải vì sinh tồn mà chiến đấu!”

Mạc Phỉ nhìn Đường Sĩ Miễn, sau đó nhìn tất cả mọi người. Ở trong mắt những người này, cậu có thể nhìn thấy khát vọng sống, nhìn thấy bọn họ không sợ hãi tương lai, nhưng cậu không thể thấy bọn họ muốn lùi bước. Sống trong hoàn cảnh này đã lâu, bọn họ cũng đã học được cách đấu tranh sinh tồn, mặc kệ xảy ra tình huống gì, tuyệt không cúi đầu.

Mạc Phỉ chậm rãi đứng lên, sắp xếp lại những dòng suy nghĩ lộn xộn, sau đó nói: “Đinh Vĩ tuy không ở nơi này, thế nhưng anh ta là bạn của Lăng Ba, cũng là một phần trong chúng ta. Hơn nữa bên trong sân thể dục còn có Trần Tứ, còn có những người khác. Tôi không dám chắc mình có thể làm được gì, thế nhưng tôi sẽ không ngồi yên không để ý đến, như vậy quá có lỗi với lương tâm của mình.”

“Tôi theo anh.”- Lăng Ba xoa xoa nước mắt, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Tôi nữa chứ.”- Từ Trung đứng lên dùng bàn tay mạnh mẽ vỗ vỗ vai Mạc Phỉ.

Đường Sĩ Miễn nhìn bọn họ, cuối cùng, khóe miệng của hắn vung lên một độ cong. Đó mới là người thuộc tổ đội của hắn, tràn ngập nụ cười chiến đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui