Vong Giả Quy Lai

Mạc Phỉ bị đánh bay về phía bụi cỏ, khi cậu mở mắt ra, thế giới trước mặt là một màu vàng.

Cậu cúi đầu nhìn thấy Địch Hạo Tuấn không động đậy, nằm cách cậu không xa.

Sau vụ nổ, con Zombie to lớn kia vẫn chưa chết hẳn, thân dưới của nó bị nổ tung nhưng tay và đầu vẫn còn có thể hoạt động.

Từ Trung bắn liên tục vào những con Zombie xung quanh, âm thanh kinh động đến những các Zombie khác đang ẩn thân trong rừng.

Bọn nó từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.

Trên mặt của Mạc Phỉ đều là máu, cậu gọi Địch Hạo Tuấn vài tiếng, sau đó cậu vồ tới chỗ của anh, dùng tay run rẩy để bên ngực trái.

Trên tay truyền đến nhịp tim mạnh mẽ, ba hồn bảy vía như trở về với cậu, cả người co quắp ngồi dưới đất.

Đường Sĩ Miễn lái xe, hắn dùng ô tô nhiếp lên Zombie, máu bắn tung tóe, toàn bộ kính chắn đều nhiễm máu đỏ.

Hắn nhảy xuống xe nói với Mạc Phỉ: “Giúp tôi một tay, nâng Địch Hạo Tuấn lên.”

Mạc Phỉ nhìn Đường Sĩ Miễn, cảm thấy suy nghĩ của người này thật khó có thể phỏng đoán. Vừa nãy không phải là hắn đã châm lửa sao? Hiện tại lại muốn làm gì? Diễn kịch?

Mặt đường bị vỡ vụn văng khắp nơi. Lấy đường lớn bị đứt gãy làm tâm, những thứ trên đường đều bị gãy nát.

Mạc Phỉ chậm rãi khôi phục thính giác, cậu nghe được tiếng rít gào của Zombie phía đối diện.


Ngục giam bị cô lập, vốn có thể nhờ con đường lớn này liên thông với thành phố C. Dưới thao tác của Đường Sĩ Miễn, đường lớn đã bị đứt đoạn, mạnh mẽ đem con đường liên thông với thành phố C nổ tung.

Đường lớn đã thành hai đoạn, Zombie đối diện gào thét xông tới, sau lại rớt xuống bị dòng nước xiết cuốn đi.

Từ Trung dùng hỏa lực diệt những con Zombie may mắn thoát khỏi vụ nổ, lại quay lại bắn những Zombie trong rừng cây, xung quanh chiếc xe của bọn họ.

Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn nhấc Địch Hạo Tuấn lên ghế sau xe, trên trán của anh toàn là máu.

Mạc Phỉ nhìn Địch Hạo Tuấn một chút, sau đó cầm súng trên tay, đứng gần nóc xe liên tục xả súng.

Từ Trung đi đến trước mặt con Zombie to lớn kia, hắn đem lựu đạn quăng vào trong miệng nó.

Bốn người rốt cuộc cũng thoát được.

Từ Trung chạy đến trước mặt Đường Sĩ Miễn, chạy càng ngày càng nhanh, trong đôi mắt tràn ngập tức giận. Chạy đến gần Đường Sĩ Miễn, Từ Trung bỗng nhiên giơ quả đấm vào mặt của hắn.

Đường Sĩ Miễn không nói tiếng nào, gục dưới xe, ngồi trên một thi thể của Zombie.

“Đừng kích động.”- Mạc Phỉ ngăn cản Từ Trung: “Có chuyện gì về hẵng nói.”

Từ Trung nhìn về phía Địch Hạo Tuấn đang nằm hôn mê, hắn vung vẩy nắm đấm nói với Đường Sĩ Miễn: “Những việc làm của anh ngày hôm nay, tôi đều nhìn thấy. Thiệt cho chúng tôi vẫn luôn coi anh là anh em! Nếu như hôm nay anh giết chết Địch Hạo tuấn, tôi cũng sẽ không nhìn đến ba mẹ Trần mà tha thứ cho anh! Anh cẩn thận một chút cho tôi!”

“Hiểu lầm thôi.”- Đường Sĩ Miễn nhún nhún vai. Hắn cũng không muốn nói nhiều.


Mạc Phỉ không có tâm trí để ý đến hai người bọn họ, cậu ngồi ở phía sau cẩn thận kiểm tra vết thương của Địch Hạo Tuấn.

Bởi vì anh cách rất gần với nơi xảy ra vụ nổ, cánh tay trái và lưng của Địch Hạo Tuấn đều có mảnh vỡ và vết thương. Mạc Phỉ cởi áo của anh, từng chút một tỉ mỉ đem những mảnh vỡ lấy ra.

Từ Trung thì đang tràn ngập lửa giận lái xe.

Tiếng nổ vang vọng, người bên trong sân thể dục đều nghe thấy được. Khi Từ Trung lái xe đưa bọn họ trở về, bọn người Hồng tỷ đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ mở cửa lớn để xe chạy vào. Nhưng khi nhìn thấy Mạc Phỉ chăm sóc cho Địch Hạo Tuấn đang hôn mê, thần sắc mọi người đều lộ ra vẻ bàng hoàng.

“Anh ấy không có việc gì. Chỉ là bị ngất đi thôi.”- Mạc Phỉ nói với mọi người, nhờ sự giúp đỡ của mấy người Hải thiên nâng Địch Hạo Tuấn đến phòng cứu thương.

Kim Thuần rất tức giận nói với Đường Sĩ Miễn, hắn quát lên: “Anh nói chỉ cần mấy người tra xét? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tường của ngục giam bị Zombie phá vỡ, chúng tôi không thể không cho nổ tung đường lớn.”- Mạc Phỉ mệt mỏi nói: ” Đừng gây phiền phức nữa, kiểm tra cho Địch Hạo Tuấn một chút đi, anh ấy bị thương không nhẹ, vừa mới tỉnh.”

“Đinh Vĩ đang kiểm tra giúp anh ấy, Đinh Vĩ trước đây là bác sĩ thú y, tôi đến báo cho cậu một chút.”- Lăng ba ở một bên lên tiếng.

Mạc Phỉ gật gù, mệt mỏi nói: “Cảm ơn.”

Mạc Phỉ đi đến phòng cứu thương, Hồng tỷ đang đứng trước cửa. Từ Trung đang báo cáo cho mọi người biết: “Đường đến thành phố B đã bị Zombie phong tỏa, may là con đường này lúc trước quân đội đã dọn dẹp một phần, hơn nữa xung quanh đều là sông, thành phố C này giống như một cái đảo nhỏ bị tách biệt, ở nơi này còn tương đối an toàn hơn bên ngoài.”

“Nhưng đồ ăn mới là vấn đề lớn, gà vịt hoặc những thứ khác đều không thể ăn được, chúng ta chỉ có thể ăn những thứ có chất lượng như đồ trong siêu thị thôi. Coi như được giữ trong tủ lạnh thì sao, cũng không thể giữ được vĩnh viễn. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không có cái để ăn.”


“Đất ở quảng trường khá phì nhiêu, chúng ta có thể tự trồng trọt một ít. Cho đến nay, cũng chưa từng có thông tin ăn những thứ trồng được sẽ bị trúng độc. Nếu cảm thấy không thể cầm cự được, vậy cứ thử ăn những thứ mình có thể trồng trọt xem.”

“Những người sống sót bên ngoài, không ai muốn gia nhập với chúng ta, bọn họ đều muốn đi cướp đồ ăn của chúng ta.Tối qua khi tôi đi tuần tra liền phát hiện một góc tường đã bị đào thành một cái động, hiện tại còn đang sửa chữa. Tôi thấy chúng ta nên mở rộng phạm vi tuần tra, hơn nữa cũng nên cho những người xưa nay chưa từng ra khỏi sân thể dục đi ra ngoài để biết địa hình, nên mạnh mẽ huấn luyện…”

“Nhân thủ không đủ là một vấn đề lớn..”

Ngươi một lời ta một lời, Hồng tỷ vẫn đứng trước cửa như trước, qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Nhóm người Từ Trung đã lập đại công, nếu không nhờ bọn họ, chúng ta chắc sẽ bị những con Zombie ở ngục giam kia vây công. Tôi cảm thấy chúng ta nên phái một nhóm người đi giải quyết triệt để vấn đề ở gần ngục giam, đồng thời tuần tra những con đường mà Zombie có thể đi vào thành phố C này, không thể để Zombie tiến vào đây. Chúng ta phải chiêu mộ thêm người mới trong thành phố C. Còn nữa… Chúng ta nên làm một bữa tiệc khánh công.”

Ba chữ “Tiệc khánh công” làm mọi người im lại nhìn về Hồng tỷ, dù sao trong thời điểm nguy hiểm như thế này, mọi người đều đang cố gắng cầu sinh, còn ai muốn chú ý đến những hoạt động giải trí này nữa..

“Tiệc khánh công?”- Kim Thuần cân nhắc hàm nghĩa của ba chữ kia. Zombie đã bạo phát rất lâu rồi, sinh hoạt vui vẻ, thoải mái như trước càng ngày càng xa vời. Hắn cũng đã quên mất mình từng trải qua cuộc sống trước kia như thế nào.

Kim Thuần gật đầu liên tục: “Tiệc khánh công, có thể tổ chức. Trong kho của chúng ta có rất nhiều rượu, đồ ăn có thể tiết kiệm, nhưng dựa vào tình huống của chúng ta cũng không đến nổi không ăn được thứ gì.”

“Chúng ta có thể tổ chức thi đấu để giải trí, tôi nhớ trong đây còn có một cái giá để chơi bóng rổ mà!”

“Chúng ta có thể ra ngoài dán thông tin, người sống bên ngoài có thể tham gia.”

………

Từ Trung uể oải không thể tả, khi mọi người còn đang biểu quyết, hắn yên lặng lui ra ngoài.

Khi đi ngang qua Hồng tỷ, cô sáng mắt nhìn về phía hắn.

“Nghỉ ngơi thật tốt đi, sau này có rất nhiều chuyện để làm, sẽ rất bận bịu đấy.”- Từ Trung nói.


Hồng tỷ đỏ mặt, cuống quít gật đầu nói: “Tôi biết, anh đang rất bận, tôi cũng sẽ tận lực làm việc của tôi. Anh cũng phải cố gắng.”

Từ Trung nhìn Hồng tỷ một chút, liền rời đi.

Đường Sĩ Miễn biết Từ Trung khinh thường mình, thấy thái độ của Mạc Phỉ cũng lạnh nhạt, hắn căn bản không muốn tham gia buổi thảo luận kia, đã sớm quay về phòng của mình.

Trong phòng đèn sáng trưng, hắn vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết bị cào rách.

Đó là vết thương bị một con Zombie trong ngục giam cào lên.

Vết thương đã kết vảy, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Đường Sĩ Miễn nhìn vết thương đã hồi phục, không khỏi kinh ngạc lấy một chiếc bình đỏ như máu trong túi ra.

Thứ bên trong bình bị rút đi một ít, chất lỏng lắc lư theo tay của hắn, ánh đỏ bốn phía tỏa ra.

“Thần kỳ, không nghĩ tới mình có thể lấy được huyết thanh diệt virus Zombie.”- Đường Sĩ Miễn lầm bầm nói.

Trong ngăn kéo của hắn còn một cái kim tiêm. Đường Sĩ Miễn suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự lấy kim tiêm đâm vào bên trong, lấy hết chất lỏng đỏ như máu ra.

Bình nhỏ trống không bị quăng vào thùng rác.

Sau khi chất lỏng màu đỏ đi vào thân thể, Đường Sĩ Miễn không hề cảm thấy khó chịu gì, ngược lại còn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, dễ chịu hơn so với trước đây.

Vết thương đã tróc ra, xuất hiện một lớp da mới.

Từ khi ba mẹ Trần mất, hắn chỉ có một mình, không ngừng tìm kiếm kích thích, luôn tự hành động một mình. Đến hôm nay lúc nhen lửa vào thuốc nổ, đồng thời còn sống lại dưới móng vuốt của Zombie, hắn đột nhiên ý thức được tính mạng của mình trọng yếu bao nhiêu.

Cảm tạ vận mệnh, ban cho hắn một thân thể bất tử này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận