Vong Giả Quy Lai

Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn lái xe song song với nhau dẫn đầu đoàn.

Mạc Phỉ cầm radio mình đã sửa ra. Cái radio này là đồ bên trong sân thể dục, sau đó thu thập thêm vài linh kiện rồi sửa chữa, từ đó tới giờ vẫn chưa từng nhận được thông tin gì hữu dụng. Vì nghĩ đến người trong thành phố B có thể còn sống, còn có thể hoạt động được việc thu nhận thông tin nên cậu mới thử vận may.

Trong xe của Đường Sĩ Miễn có rất nhiều vũ khí, vì vậy hắn không muốn cách xa xe của mình. Hơn nữa muốn tạo một đội riêng cho mình thì hắn phải tranh thủ một ít.

Xe cách thành phố B khoảng 1km liền bắt đầu đi chậm lại, radio vang lên tiếng ‘sàn sạt’, sau khi điều chỉnh đủ thứ, Mạc Phỉ mới có thể nghe được tiếng người.

“Xe ở bên ngoài hãy rời xa thành phố B, lặp lại, thành phố B rất nguy hiểm, hãy rời đi.”

“..”- Địch Hạo Tuấn và Mạc Phỉ hai mặt nhìn nhau.

Địch Hạo Tuấn đã tỉnh, anh nói với Mạc Phỉ: “Nhắm mắt lại cũng có thể nghe được giọng chuẩn của người ở thành phố B, hiện giờ thành phố B sẽ không có nhiều phát thanh viên như vậy.”

Mạc Phỉ lái xe chậm lại, dừng xe ở giữa đường, cầm vũ khí đi xuống xe.

Địch Hạo Tuấn cũng rời khỏi với Mạc Phỉ, chỉ có Đường Sĩ Miễn ở lại.

Mấy người Kim Thuần cũng lục tục xuống xe, Kim Thuần đi đầu hỏi: “Mạc Phỉ, tình huống như thế nào? Tại sao lại dừng xe?”

“Tôi đã nhận được tín hiệu từ thành phố B, vật tư trong xe của chúng ta có quá nhiều, tôi nghĩ mấy người các anh nên đi tìm một chỗ bí mật để canh giữ, còn lại theo tôi vào thành phố.”

Đi đến một nơi mới mẻ như thế, không ai biết đã xảy ra những chuyện gì. Thế đạo hiện giờ không giống trước kia, có thể bên trong thành phố B cũng tràn ngập những ‘người’ điên.

Qua một hồi thảo luận, mấy người bọn họ chia thành hai nhóm, một nhóm sẽ vào thành phố kiểm tra tình hình, một nhóm sẽ ở lại bảo vệ vật tư.


Bất quá, Mạc Phỉ không ngờ nhóm của bọn họ lại xuất hiện đội thứ ba, do Đường Sĩ Miễn dẫn đầu.

Trong xe chính là bảo bối của Đường Sĩ Miễn, hắn có thể mạo hiểm tính mạng, nhưng không thể mang những thứ tốt này đi theo.

Đường Sĩ Miễn đem xe giấu vào một nơi kín đáo, sau đó tự mình đi bộ vào thành phố B.

Thành phố B là một nơi rất lớn, rất khác với thành phố C. Khi những việc này xảy ra, số lượng người trong thành phố B rất lớn, họ an cư lạc nghiệp ở thành phố B, kinh doanh bất động sản…Nhưng bây giờ, người đi nhà trống, xung quanh là một mảng tiêu điều.

Đứng bên ngoài, Đường Sĩ Miễn thấy rất nhiều Zombie, chúng nó tụ tập ở ga tàu điện gầm, cùng nhau gậm nhấm một thi thể đẫm máu.

Mùi người sống xuất hiện, chúng nó dồn dập xoay người về phía Đường Sĩ Miễn, gầm gừ rít gào với hắn.

Đường Sĩ Miễn lạnh nhạt, hắn lấy đao ra, chà sát trên quần.

Mạc Phỉ lái xe, rất nhanh đã đi vào nội thành, nơi này không giống với tưởng tượng của bọn họ. Mạc Phỉ tưởng rằng ở nơi này sẽ có quân đội đóng quân, nhưng tiếc rằng lại không thấy màu xanh tượng trưng khiến người khác mừng rỡ kia đâu.

Địch Hạo Tuấn cho cửa xe hạ xuống, đâm chết một con Zombie, anh chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với Mạc Phỉ: “Xem! Nơi này là kiến trúc nổi tiếng của thành phố B! Chúng ta có thể không tốn tiền vé để đi tham quan nơi này.”

“Anh nếu như đồng ý, vậy chúng ta có thể ở lại nơi này, nhưng nghe nói trong đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.”- Mạc Phỉ nói với Địch Hạo Tuấn, cậu liếc mắt nhìn bản đồ, sau đó nói: “Không xa chính là nơi đã phát tín hiệu radio, nếu như còn người sống, vậy bọn họ sẽ còn giữ radio đó.”

“Trời sắp tối, chúng ta nên ở lại nơi này. Tôi thấy nơi này là lựa chọn không tồi, thâm cung đại viện, chúng ta chỉ cần đóng cửa lại, phái người bảo vệ tường, người bên trong sẽ vô cùng an toàn.”- Địch Hạo Tuấn nhìn ra ngoài cửa xe.

Mạc Phỉ lại không được nhẹ nhõm như vậy. Điện thoại của cậu luôn có pin, cậu chỉ mong có một ngày điện thoại thu được tín hiệu, để biết được tin tức của em gái và những người khác.


Xe đột nhiên thắng gấp, bọn họ đang gặp phải tình huống khẩn cấp.

Địch Hạo Tuấn nhìn ra cửa xe, khoảng chừng có ba mươi, bốn mươi con Zombie đang tụ tập trước cửa chính của đài truyền hình.

“Cửa kính sắp vỡ!”- Mạc Phỉ cầm lấy vũ khí, cùng Địch Hạo Tuấn liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng xuống xe.

Zombie ào về phía người sống, Mạc Phỉ dùng súng, Địch Hạo Tuấn thì dùng đao bên người mình, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ Zombie trước cửa, sau đó đi đến cửa lớn của đài truyền hình.

‘Đài truyền hình thành phố B’. Những chữ cái vàng rực đập vào mắt, Mạc Phỉ nhìn vài lần, sau đó mới mở cửa.

Cửa lớn bị người dùng đồ chắn lại, Địch Hạo Tuấn mất một khoảng thời gian mới có thể mở ra. Hai người tiến vào trong, quả nhiên nơi này cũng không có điện.

Mạc Phỉ đang tính lấy đèn pin ra, đột nhiên Địch Hạo Tuấn rống lên một tiếng nhào về phía cậu, đẩy cậu ngã nhào xuống đất.

Phía sau truyền đến tiếng súng, vang vọng cả một tòa nhà.

Trong tai Mạc Phỉ như bị bịt kín bởi những âm thanh kim loại, cậu sợ hãi không thôi nhìn Địch Hạo Tuấn, sau đó mới yên lặng tránh khỏi vòng tay của anh.

Tay trái của Địch Hạo Tuấn bị đạn sượt qua, còn đang chảy máu, Mạc Phỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài, xé áo trên người băng bó cho anh.

“Đừng nổ súng, chúng tôi là người sống.”- Mạc Phỉ trốn ở một nơi tương đối an toàn, lên tiếng.

Đối phương không xuất hiện, cũng không lên tiếng trả lời.


Địch Hạo Tuấn che miệng Mạc Phỉ, anh lên nòng súng.

Nhìn hành động của Địch Hạo Tuấn, Mạc Phỉ rất nhanh liền hiểu được ý của anh. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cùng một người sống phát sinh xung đột, đây là điều mà Mạc Phỉ không muốn thấy nhất. Nhưng cậu nhất định phải bảo vệ mình, bảo vệ người trọng yếu của mình, vì vậy cậu áp chế sợ hãi trong lòng, cầm súng lên.

Địch Hạo Tuấn mang Mạc Phỉ lặng lẽ di chuyển, anh chỉ lo trong tay của người kia có lựu đạn, một khi biết nơi ẩn thân của bọn họ, có thể trực tiếp nổ bọn họ lên trời cao.

Qua một lúc lâu, từ một nơi bí mật, đột nhiên truyền ra tiếng người. Người kia hỏi hai người: “Các người ở đại viện nào? Tới đây làm gì?”

Từ ‘đại viện’ khiến Mạc Phỉ cảm thấy xa lạ. Địch Hạo Tuấn ra hiệu Mạc Phỉ không cần nói chuyện, anh nhìn một cái, sau đó tách ra, bám tường đi từng bước, vừa đi vừa nói: “Chúng tôi là người chạy nạn đến từ thành phố C, muốn đến thành phố này tìm nơi bảo vệ. Quân đội nơi này đã đi đâu? Tại sao các người muốn nổ súng với chúng tôi?”

“Chạy nạn?”- Âm thanh của người kia xuất hiện ý cười, hắn nói: “Các người không nghe thấy những gì đã phát trong radio sao? Không phải đã nói bên trong thành phố B không an toàn hay sao?”

‘Đoành’, bên chân Địch Hạo Tuấn xuất hiện tia lửa, có thể vì tiếng súng kia đã trực tiếp bại lộ vị trí của xạ thủ.

Địch Hạo Tuấn như con báo đen khoan thai đi ra từ bóng tối, lao đến vị trí của đối phương.

Súng không ngừng bắn. Trong bóng tối Mạc Phỉ không thể nhận ra ai là Địch Hạo Tuấn, vì vậy cậu không thể không trốn về phía sau, tránh bị lạc đạn.

Tiếng súng rốt cuộc cũng ngừng lại, Địch Hạo Tuấn thở hồng hộc, dùng tay chân kẹp chặt người kia, sau đó dùng tay mở đèn pin.

Mạc Phỉ dùng súng chỉ vào hắn, hỏi: “Các người là người nơi nào? Có bao nhiêu người ở trong này?”

“Hai nhà quê, muốn đến thành phố B tìm chết.”- Người kia khinh bỉ nói với hai người: “Các người sao không gặp phải thi triều, bọn họ nói có một đợt thi triều đi ra ngoài thành phố B. Đừng dùng súng chỉ vào tôi, newbie (*).”

(*) Newbie: Chỉ người mới, thành viên mới, chưa có kinh nghiệm trong hoạt động hay nghề nghiệp.

“Quỳ xuống, thành thật một chút.”- Địch Hạo Tuấn lục lọi trên người hắn, tìm được một khẩu súng cùng một ít đạn.

Mạc Phỉ nói với hắn: “Chúng tôi gặp phải thi triều, bên trong đó còn có một con Zombie biến dị có thể phát ra điện. Xung quanh nó có một màn chắn bằng ánh sáng, chúng tôi bắn không được. Nó làm hư hỏng hết thảy các thiết bị điện, xung quanh còn rất nhiều Zombie, chúng tôi đã trốn thoát được.”


“Zombie biến dị cấp hai?”- Người kia nghe vậy nhíu nhíu mày, “Các người có thể sống thoát, vận khí không tệ. Các người có bao nhiêu người? Đại viện của chúng tôi còn có chút chỗ trống. Nếu như các người có vũ khí, vậy chúng tôi sẽ thu nhận, nhưng nữ không nhận.”

Địch Hạo Tuấn nheo mắt, một cước đá lên chân của người kia, hùng hùng hổ hổ đá hắn.

Mạc Phỉ thu lại vũ khí, nói với người kia: “Anh nói đại viện là có ý gì? Quân đội đâu?”

“Ha ha.”- Người kia hời hợt cười: “Các người là người bên ngoài, hẳn là không biết nội tình trong thành phố B. Sau khi bạo phát cảm hóa với quy mô lớn, quân đội đã bảo vệ phần lớn người rời đi. Những người còn lại thì ở trong phân khu đại viện, chờ cứu viện. Bất quá, đã qua nhiều ngày, quân đội cứu viện cũng không thấy xuất hiện, chắc đã bị thi triều nuốt rồi.”

“Chúng tôi đã gặp thi triều, khoảng hơn một vạn.”- Mạc Phỉ thu hồi súng.

“Các người còn sống, chứng minh các người có rất nhiều người.”- Người kia ngạc nhiên nói, đưa tay ra với Mạc Phỉ: “Tôi tên Lại Quang.”

“Lại Quang?”- Địch Hạo Tuấn cười cười: “Cái tên này, tôi có thể không thích lắm.”

“Xin chào, xác thực là chúng tôi có một nhóm, bất quá phải xác nhận người của anh an toàn, nếu không tôi sẽ không cho đội ngũ của tôi tiếp xúc với các anh.”- Mạc Phỉ lên tiếng.

“Cậu thật thất sách. Hiện tại trong thành phố B này, nếu muốn sống sót, phải nương nhờ vào đại viện. Tôi thấy trong tay các cậu có rất nhiều thứ tốt, chúng tôi có thể giao dịch cùng các cậu. Chúng tôi có thể nhận tất cả những thực phẩm an toàn.”

Mạc Phỉ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Người của chúng tôi cũng cần có thức ăn, ngoại trừ những thứ này, các anh còn muốn trao đổi gì không?”

“Có thể là xe, xăng, nếu các người có, vũ khí là được hoan nghênh nhất. Những sản phẩm điện tử chúng tôi có thể nhận một ít.”- Lại Quang nói với Mạc Phỉ.

Địch Hạo Tuấn sờ sờ cánh tay bị thương.

Lại Quang lúng túng cười cười, nói: “Ha ha, là hiểu lầm. Vậy tôi đi trước, sau này còn gặp lại.”

Địch Hạo Tuấn thấy người này có lai lịch không rõ, muốn ngăn cản, vết thương trên tay khiến lòng anh đặc biệt khó chịu. Nhưng Mạc Phỉ lại cản anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận