Vong Giả Quy Lai

Đi một vòng lớn trong đại viện, Địch Hạo Tuấn mới phát hiện tung tích của Đường Sĩ Miễn, gần cửa lớn.

Trong miệng Địch Hạo Tuấn ngậm một cây tăm, tay để trên súng: “Đường đường là một đại boss, sao lại phải làm việc chân tay thế này?”

Đường Sĩ Miễn cầm một cái xẻng nhỏ, đang làm việc chăm chỉ. Hắn ngồi chồm hổm trên đất, nghiêng đầu nói: “Cậu dám để Mạc Phỉ chạy ra ngoài một mình. Cậu không sợ cậu ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Tôi không muốn để cậu ấy nguy hiểm trong này, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, anh còn đáng sợ hơn Zombie bên ngoài.”

Nghe Địch Hạo Tuấn nói, Đường Sĩ Miễn cười cười, tiếp tục làm việc của mình. Mặt tường bị phá hủy, đã được Đường Sĩ Miễn sửa lại một nửa, một nửa kia còn chưa sửa xong. Lỗ hổng chưa sửa đó nhét được một người.

Đường Sĩ Miễn sờ sờ mặt Lưu Tông Minh: “Trời đang lạnh hơn đấy, để tôi đắp chăn cho anh.”

Mặt của Lưu Tông Minh cứng ngắt trắng bệch, trên mặt đã xuất hiện màu xanh ngắt. Bên ngoài rất lạnh, nhưng thật sự thì hắn ta đã chết mấy tiếng trước đây rồi.

“Biến thái.”- Địch Hạo Tuấn phun cây tăm trong miệng ra, anh giơ súng chỉ vào Đường Sĩ Miễn: “Anh đã trộm huyết thanh của chúng tôi, sử dụng nó cho riêng mình. Vậy chắc anh cũng chẳng để lại một chút gì. Nhưng huyết thanh rất hữu dụng với tôi, tôi hy vọng anh phối hợp, để tôi lấy một ít máu của anh.”

Đường Sĩ Miễn chậc chậc lưỡi: “Tôi nhìn thấy ánh mắt của cậu khi nhìn Mạc Phỉ, thật là khiến người ta bất ngờ, một đại nam nhân như cậu vậy mà tồn tại loại tình cảm đó. Nhưng tôi biết rõ năng lực của cậu, người như cậu, không nên để mai một. Tôi hy vọng cậu có thể hợp tác với tôi.”


Địch Hạo Tuấn ghì chặt súng, không nói gì thêm. Anh đứng trước mặt Đường Sĩ Miễn, cầm súng chỉ vào hắn: “Người như anh nên chết sớm thì tốt hơn.”

Địch Hạo Tuần ghìm chặt súng, thoáng dừng lại một chút, hai mắt nhìn Đường Sĩ Miễn, đồng thời bóp cò.

Đạn từ nòng súng bắn ra rất nhanh, hướng thẳng đến Đường Sĩ Miễn.

Một khắc đó, khi viên đạn đến gần hắn, như gặp một tấm lá chắn vững chắc, từ giữa không trung rơi xuống.

Đạn rơi xuống đât, cũng thành một khối thiếc bình thường.

Đường Sĩ Miễn bị phản lực lùi lại phía sau vài bước, ôi một tiếng: “Sức lực không nhỏ a.”

Địch Hạo Tuấn nhìn trừng trừng, kinh ngạc nhìn dấu màu đỏ trên trán của Đường Sĩ Miễn, hơn nữa một phát đạn ban nãy, cũng không thương tổn đến Đường Sĩ Miễn.

Địch Hạo Tuấn lập tức bắn liên tiếp ba phát. Trong chớp mắt, anh phát hiện xung quanh Đường Sĩ Miễn xuất hiện một bình phong màu lam, thứ kia chặn hết công kích từ bên ngoài.


Đường Sĩ Miễn sờ sờ cái trán, hắn nói với Địch Hạo Tuấn: “Quên nói với cậu, sau khi bị Lưu Tông Minh thả Zombie cắn tôi, tôi đã có cảm giác thân thể mình khác rất nhiều so với trước đây. Tôi còn tưởng chỉ là ảo giác của tôi, nhưng hiện tại, cậu đã chứng thực cho cảm giác đó của tôi. Trước kia, tôi chỉ không sợ Zombie cắn, mà bây giờ, tôi không còn sợ bất cứ vật gì nữa.”

Địch Hạo Tuấn nghi ngờ ném súng xuống, lấy chủy thủ bên hông ra đâm Đường Sĩ Miễn, khi chùy thủ chạm vào da thịt, đột nhiên nghe được một tiếng ‘cheng’, như đâm phải thứ gì đó rất cứng cáp, xẹt ra tia lửa, Địch Hạo Tuấn bị chấn động rất đau đớn.

Đường Sĩ Miễn cứ đứng nhìn, không động đậy, từ mặt đến gáy từ từ lan xuống lộ ra từng khối đá cứng rắn. Thứ kia như đá cẩm thạch, Địch Hạo Tuấn trợn mắt há mồm, anh dừng động tác công kích của mình lại, nhìn chằm chằm Đường Miễn Sĩ đang “Biến hình” dưới ánh trăng.

“Tôi nói rồi, tôi rất yêu quý cậu, nhưng không có nghĩa tôi sẽ dung túng tất cả hành vi cậu làm.”- Đường Sĩ Miễn đặt tay lên vai Địch Hạo Tuấn.

Phản xạ nhanh như Địch Hạo Tuấn, chắc chắn sẽ né ra được. Nhưng, tay của Đường Sĩ Miễn như dài ra, tạo thành một độ cong rất kỳ quái, đặt trên vai của Địch hạo Tuấn.

Địch Hạo Tuấn cảm giác như mình đang vác đá ngàn cân, hai chân từ từ khụy xuống, cuối cùng quỳ trên mặt đất, liều mạng dùng tay chống lại sức nặng của tay Đường Sĩ Miễn.

Trên mặt đất vì chịu sức ép lớn mà dần xuất hiện những vết nứt nhỏ, trên mặt trên lưng Địch Hạo Tuấn ướt đẫm mồ hôi.

Đường Sĩ Miễn nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng vung tay trái. Cú đấm kia giáng lên người Địch hạo Tuấn, thời gian như ngừng trôi.


Một lúc sau, thân thể của Địch Hạo Tuấn bị văng ra xa, nặng nề đập vào tường. Đau đớn truyền đến, máu trào ra từ khóe miệng, dùng ống tay áo lau khô, chậm rãi đứng dậy.

Đường Sĩ Miễn có vẻ sung sướng, hắn nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao cậu để Mạc Phỉ đi rồi. Khẳng định là cậu thấy hai chúng ta đơn độc chơi vui hơn, không muốn để cho cậu ta tham dự vào. Không sao đâu, tôi hiểu tâm tình của cậu, tôi cho cậu ra tay trước, sau đó tôi mới ra tay, thế nào?”

Địch Hạo Tuấn chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, nhìn thân thể thần kỳ của Đường Sĩ Miễn, Địch Hạo Tuấn vẫn không để mất đi ý chí chiến đấu của mình. Trong lòng anh rất rõ, nếu như không thể đánh lại Đường Sĩ Miễn, anh sẽ không thể gặp lại Mạc Phỉ được, nghĩ như vậy, Địch Hạo Tuấn nâng tinh thần lên một lần nữa.

Nói đến Mạc Phỉ, sau khi đi khỏi đại viện, cậu lái xe thẳng đến hoàng cung. Cậu muốn tận lực rút ngắn cuộc hành trình, tranh thủ trở về bên cạnh Địch Hạo Tuấn.

Nghĩ đến Địch Hạo Tuấn, khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười. Cậu càng ngày càng thấy anh ta không phải là loại người cao cao tại thượng không thể với tới. Trong thời tận thế này, bên cạnh có một người vừa là đối thủ, vừa là bằng hữu bên cạnh, mỗi ngày đều cảm thấy phi thường phong phú, tràn ngập hy vọng.

“Mạc Phỉ, tôi nghe Đông Phương Độ nói, ngoại trừ đại viện kia hình như còn vài nhóm người khác nữa. Nhưng hắn ta cũng chỉ nghe Lưu Tông Minh nói qua mà thôi, chưa từng tiếp xúc cũng chưa từng thấy. Bọn học đều phân chia lãnh thổ, nước sông không phạm nước giếng.”- Cận Phi Ngữ ngồi ghế sau cập nhập thông tin cho Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ lái xe, chậm rãi thu lại mỉm cười. Cậu biết mình đang sống trong thế giới cầu sinh tồn, bất cứ khi nào thả lỏng, có thể gây ra đại họa. Mạc Phỉ nói với Cận Phi Ngữ: “Trước tiên chúng ta đi đến hoàng cung đã. Lưu Tông Minh làm nháo lên như vậy, nếu như gần khu vực đó có nhóm khác, nhất định sẽ gây chú ý. Gần đến đấy, chúng ta sẽ xuống xe, tận lực tránh phiền phức. Tôi tin rằng bọn họ sẽ để lại tung tích gì đó cho chúng ta.”

“Cậu nói có lý.”- Cận Phi Ngữ nhìn nhìn Mạc Phỉ, bỗng nhiên nói: “Lần đầu tôi thấy cậu, cảm giác rất kỳ diệu. Tuổi của cậu, còn có Địch Hạo Tuấn cũng chỉ tương đương với chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi đang rất rối loạn, hai người các cậu có thể bình tĩnh như thế, chỉ huy mọi người, vì vậy khi bầu cử, chúng tôi cũng không kiêng kỵ thân phận của các cậu, đề cử các cậu làm người chỉ huy. Thế nhưng…”

Nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Cận Phi Ngữ, Mạc Phỉ dừng xe ở một nơi kính đáo, cậu tắt đèn xe, hỏi: “Thế nhưng cái gì?”

“Thế nhưng không phải ai cũng chịu phục các cậu. Tôi biết Kim Thuần có khả năng nhiều hơn, sau khi có kết quả, anh ta là người đầu tiên khó chịu nhất. Còn có Đường Sĩ Miễn, tôi thấy ánh mắt của anh ta nhìn cậu, thật giống như người trang điểm như tôi khi nhìn một cỗ thi thể.”


Mạc Phỉ rùng mình một cái, cậu khom lưng, lấy trang bị trong xe ra, nói với Cận Phi Ngữ: “Thôi đừng nhắc nữa. Đạn của chúng ta có hạn, để tránh lãng phí, nên cận chiến tốt hơn. Tôi sẽ yểm hộ cậu.”

“Tôi tin tưởng cậu.”

Ngoài cửa ngọ môn, thấy một chiếc xe ven đường, Mạc Phỉ nhìn một chút, nói với Cận Phi Ngữ: “Chiếc xe này được đem ra, nhưng lại không kịp sử dụng, nhóm bọn họ đi rất vội vàng.”

“Trên đất đều là máu, từ bên trong cho đến đây. Là máu của ai?”- Cận Phi Ngữ lộ vẻ kinh hoảng.

Mạc Phỉ nhìn vết bánh xe, phán đoán: “Trên bánh xe cũng có vết máu, một nhỏ một lớn, hẳn là đi về hướng này. Từ phương hướng đó, chắc rằng Kim Thuần về lại con đường trước đây chúng ta đến. Tôi nhớ ở đó có một trấn nhỏ, khu vực đó cũng rất an toàn.”

“Vậy chúng ta nhanh đi đi, cũng không xa lắm.”

“Chờ đã.”- Mạc Phỉ cản Cận Phi Ngữ lại, sau đó nhìn nhìn bốn phía, tìm một thùng sơn bên trong cửa hàng sửa chữa kia: “Đi xa một chút, đừng giẫm lên sơn, chúng ta phải che lại dấu vết, mắc công những người khác lại đi theo.”

Đêm khuya, bên ngoài rất mát mẻ. Tương truyền, ở cổ đại, một vị hoàng đế đã đánh chết một đại thần ở chỗ này. Bất quá, Mạc Phỉ cảm thấy, toàn bộ trong thâm cung, chỗ nào mà không có người chết? ‘Ngọ môn trảm thủ’ Bất quá chỉ là do dân tình đồn đãi mà thôi.

Khi Mạc Phỉ chuẩn bị rời đi. Đột nhiên nghe thấy tiếng vang của động cơ. Mạc Phỉ phản ứng nhanh nhẹn lập tức lôi Cận Phi Ngữ chạy trốn, nhưng rất nhanh, bị đoàn xe xung quanh đuổi theo.

Vài chiếc xe từ từ vây hai người vào giữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận