Vong Giả Quy Lai

Thời điểm tất cả mọi người đang chiến đấu kịch liệt, Lăng Ba lê chân tàn phế của mình, từ từ đi ra ngoài. Lửa đạn kịch liệt đến thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng bình tĩnh.

Càng đến gần, cậu càng có thể cảm giác được bóng dáng quen thuộc của Đinh Vĩ.

Zombie bên cạnh dường như có vẻ sợ Lăng Ba, chúng chủ động tránh cậu, vòng ra sau cậu, đi về hướng đại viện.

Địch Hạo Tuấn thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây của vài con Zombie ở gần đó, thành công nắm được cánh tay của Mạc Phỉ. Sau khi nỗ lực kéo cánh tay của cậu, rốt cuộc cũng leo lên được tường cao.

Chỗ tường bị sụp xuống không thể nào ngăn chặn được Zombie, mọi người liên tục tự mở đường lui cho mình.

“Anh, cái đồ ngốc này!” Mạc Phỉ trừng Địch Hạo Tuấn, lại nhanh chóng nắm chặt tay anh. Giờ phút này, cậu cảm thấy có thể sống cùng nhau, thật sự là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.

“Lăng Ba đi rồi.” Kim Thuần nói với Mạc Phỉ.

“Tôi biết rồi.” Mạc Phỉ hơi gật đầu, “Tất cả mọi người theo tôi lên chỗ cao đi.”

Mọi người cùng nhau đi lên, nhanh chóng phá hết cầu thang dẫn đến lầu.

Ở tầng lầu cao nhất này, mọi người có thể nhìn rõ được toàn bộ cục diện.

Bên cạnh đó còn có Lăng Ba, Mạc Phỉ cúi đầu liếc mắt nhìn, những người khác cũng nhìn theo, trong một bầy Zombie, quả thật cậu ấy quá nhỏ bé.

Lăng Ba đứng giữa thi triều, bên tai không ngừng vang lên tiếng gào thét của Zombie, trong lòng cậu không thể không có sự sợ sệt. Thế nhưng cậu không thể nào nhầm lẫn được sự ôn nhu của ánh mắt kia. Đó chính là sự ôn nhu mà Đinh Vĩ dành cho cậu.

Trương Khánh nhìn thấy tường vây đã sụp còn chưa kịp cao hứng đã trông thấy một thằng nhóc chừng mười sáu, mười bảy tuổi chạy tới.

Dưới sự kinh hãi, hắn quay đầu lại hỏi Đinh Vĩ: “Đây là đồng bọn của mày sao? Cũng là biến dị cấp ba giống như mày hả?”

Đinh Vĩ mắt cũng không chớp, cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm Lăng ba.

“Đinh Vĩ…” Cuống họng Lăng Ba căng cứng, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Đinh Vĩ, những lời nói trước kia không cách nào có thể thốt ra được, suýt chút khóc lên, nói: “Đinh Vĩ, em nhớ anh.”

Sau khi Lăng Ba nói ra câu này, Zombie chung quanh bắt đầu bạo động.

Trương Khánh kinh sợ phát hiện toàn bộ Zombie đang quay đầu lại phía hắn.

Trên mặt Đinh Vĩ không có cảm tình gì, nhưng bên trong đôi mắt, nước mắt đã lăn dài.

“Mẹ nó! Mày không phải Zombie! Sao mày có thể đến đây? Tao muốn giết mày! Mày đến hủy đi sủng vật của tao! Tao nhất định phải giết mày!” Trương Khánh như phát rồ mà hét lên.

Khóe miệng Trương Khánh nứt ra, hắn phát hiện Lăng Ba đi đứng bất tiện, hơn nữa lại còn là một thiếu niên, khẳng định khí lực sẽ nhỏ. Hắn móc súng ra, ngắm thẳng vào người Lăng Ba.

Lăng Ba nhắm mắt lại.

Nhưng cùng lúc ấy, cậu nghe được tiếng gào thét kinh khủng của Trương Khánh, cậu mở mắt ra, phát hiện Đinh Vĩ đang đứng phía sau Trương Khánh, cánh tay trực tiếp xuyên thủng qua thân thể của hắn. Bàn tay có móng vuốt kia tựa như viên đạn đâm xuyên vào người, Trương Khánh nhìn xuống, Đinh Vĩ trực tiếp bóp nát trái tim hắn.

Máu tươi phun lên mặt Lăng Ba, cậu nhắm mắt lại. Máu tanh xung quanh khiến cậu run sợ.

Đinh Vĩ tiến gần một chút, trên mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì. Bất quá, rất nhanh, thi triều lại hoạt động, chúng nó bắt đầu dừng bước, thậm chí có mấy con lùi lại.

Thi thể Trương Khánh ngã trên mặt đất, chỉ là không bao lâu, người mất đi trái tim như hắn lại đứng lên. Hắn giống với những đồng bọn xung quanh, hai mắt vô thần, đứng xung quanh Đinh Vĩ, như đang chờ đợi chỉ thị của y.

Lăng Na vừa khóc, vừa cười: “Bây giờ anh thành lãnh đạo rồi!”

“…”

“Làm lãnh đạo rồi, nên làm cho tốt. Đừng nhớ đến em.”

“…”

“Em nhớ anh.”

“…”

Zombie xung quanh dần lui lại, Đinh Vĩ mặt không đổi sắc liếc nhìn Lăng Ba một cái, cũng bắt đầu lui lại. Thân thể của y cứng ngắc, từ từ, biến mất trong đàn Zombie.

Bên trong trạm tránh nạn số 56, một mực chờ đợi tin tức, rốt cuộc cũng nhận được tin từ tiền tuyến của Ngụy Bân. Sau khi biết được thi triều đang chuyển hướng, hắn liền ngồi phịch xuống.

“Thi triều đã lui, không hướng đến đây nữa.” Ngụy Bân nói.

Người xung quanh đều nhảy cẫng hoan hô. Hai nhóm thi triều lần trước đã khiến nơi này bị tổn thất nặng nề, rất nhiều người đã hy sinh. Bất đắc dĩ, bọn họ mới đến lánh nạn tại nơi dưới lòng đất này, rất nhiều người bên trong đã lâu không thấy được ánh sáng mặt trời.

“Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đến tiếp báo, đã có được vị trí của Lang giáo sư. Cầu chỉ thị.”

Ngụy Bân cười nói: “Chuyện tốt liên tục. Chờ bắt được Lang giáo sư, chúng ta sẽ không còn sợ ông ta lấy thứ đó ra uy hiếp nữa. Phái tinh nhuệ đi làm việc, không nên kinh động đối phương.”

“Vâng.”

Trong chiến dịch này, đội ngũ của Ngụy Bân không thể trực tiếp tham gia, trước khi bọn họ canh gác nơi này, đã từng chiến đấu qua. Hắn cũng biết, bên trong thành phố B vẫn còn một phần quân đội chưa được thu về, tại trận này đã lập nên chiến công đầy rẫy. Bằng sức của chính mình, không pháo súng máy bay phụ trợ đánh hạ thi triều, quả thực chính là thành tựu khó mà tin nổi.

Ngụy Bân lên tiếng: “Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn, nghe danh đã lâu. Đợi sau khi bắt được Lang giáo sư, tôi sẽ đích thân đến gặp đội của họ. Đúng rồi, ở trong trạm tránh nạn chẳng phải còn hai người quen của bọn họ sao?”

“Bên trong trạm tránh nạn rất phức tạp, để tôi thăm dò tình huống rồi sẽ báo cáo Ngụy lão đại sau.” Một người thủ hạ nói.

Thi triều lui, Lăng Ba cũng không quay trở về. Sau trận đại chiến kia, Mạc Phỉ không nhận được tin tức gì của Lăng ba.

Vài ngày sau, có đoàn xe đến gần tuyến phòng thủ của bọn họ. Sau khi tiếp xúc, mới biết đó đều là những người đến từ trạm tránh nạn số 56.

“Cảm tạ các cậu, nhờ các cậu mà chúng tôi mới có thể đánh tan được sự tập kích của Zombie.” Đối phương vừa lên tiếng liền ngay lập tức nói lời cảm tạ với Mạc Phỉ.

Mấy ngày qua, trong đại viện cũng xảy ra vài chuyện tốt.

Con gái của Diệp Tiểu Vân đã ra đời, vì kỷ niệm chuyện của Lăng Ba và Đinh Vĩ, sau khi Diệp Tiểu Vân trưng cầu ý kiến của mọi người liền đặt tên con gái là “Kỳ Tích”.

Mấy người chuyển đến đại viện, sau khi thăm hỏi xong, Mạc Phỉ tìm được em gái của mình, Mạc Ly.

Qua một hồi thân thiết ôm Mạc Ly một cái, Mạc Phỉ khó nén lúng túng, giới thiệu với Địch Hạo Tuấn: “Đây là em gái của tôi.”

“Ừm.” Địch Hạo Tuấn đi đến trước mặt Mạc Ly.

Mạc Ly lau khô nước mắt, tò mò nhìn nam nhân anh tuấn cao to trước mặt. Cô cảm thấy hình tượng của anh với Mạc Phỉ có vẻ rất khác biệt, cũng không đoán được quan hệ của người nam nhân ngoại quốc này với anh mình là thế nào.

Địch Hạo Tuấn bắt tay với Mạc Ly, sau đó nói: “Xin chào, em vợ.”

“Phốc!” Mạc Phỉ cùng Mạc Ly cùng lúc phun nước bọt lên mặt của đối phương.

Khuôn mặt Mạc Phỉ ngay lập tức đỏ bừng, cậu bực bội đẩy Địch Hạo Tuấn đến gần Thích Tâm: “Đi đi đi! Tôi còn chưa đồng ý với anh đâu!”

Thích Tâm đưa cho Mạc Phỉ một cái hộp sắt: “Bên trong là chứng minh thư của mấy người Cố Lam. Còn có của cậu, người già trước tuổi à.  Đợi mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ đến nơi mà Cố Lam đã qua đời, chỉ hy vọng, người thân quen sau này có thể đến thăm.”

Mạc Phỉ trịnh trọng nhận lấy cái hộp trong tay Thích Tâm, cậu gật đầu nói: “Tôi nhớ cha của cô ấy tên là Kiến Quốc, mẹ là Lý Nguyệt. Tôi sẽ nghĩ cách đưa những vật này cho người thân của các cô ấy.”

“Cậu còn một trận chiến nữa, nhất định phải bảo trọng. Còn nữa, tuy rằng Phật môn không chấp nhận chuyện của cậu, nhưng tôi thật tâm hy vọng cậu và Địch Hạo Tuấn có thể hạnh phúc.”

Mạc Phỉ rời đi, trên người là một bộ quân phục, Địch Hạo Tuấn cũng đồng dạng như vậy, cùng nhau đi đến đội ngũ.

Zombie bên ngoài vẫn chưa được diệt hết, nhưng bên trong trạm tránh nạn, sau khi nhận được huyết thanh đã bắt đầu nghiên cứu, điều chế ra một loại thuốc mới.

Loại thuốc này có thể thông qua đường không khí, ảnh hưởng đến thân thể của Zombie, chúng sẽ nhanh chóng già yếu, vì lão hóa mà từ từ mục nát. Những người trong tầng hầm kia có thể trở về với quê hương của mình, tiến hành cuộc trùng kiến tái lập quê nhà.

Địch Hạo Tuấn nắm tay Mạc Phỉ, dưới ánh mắt mọi người đi vào cabin. Bắt đầu lữ trình mới….

【 HOÀN 】*******

Lời kết của editor:

Cuối cùng cũng đến được chữ HOÀN òi *tung hoa* *tung hoa*.

Đây là bộ hoàn thứ 4 trong nhà đó. Tuy không nhiều nhưng tụi tui cũng cảm thấy vô cùng tự hào với chính mình.

Kết thúc của VONG GIẢ QUY LAI mang theo một màu xanh tươi mới. Mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn ở tương lai. Tui nghĩ đây là một GE đối với một bộ có đề tài là Mạt thế.

Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, cùng sống cùng chiến đấu cùng vào sinh ra tử bên cạnh nhau đến cuối đời. Thật đẹp đúng không????!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui