Vòng Hào Quang Chói Mắt Của Người Qua Đường

Ta trầm ngâm nhìn chằm chằm vào la bàn sắt hồi lâu, bị gió lạnh lùa tới mức bưng mặt hắt xì mấy cái.

Ngẩng đầu lên thấy sắc trời trầm đục sa sầm, tuyết rơi càng lúc càng dày hơn, ta bị cơn lạnh cắt da xéo thịt làm cho ngao ngán đành kéo ngựa quay lại thôn trấn.

Xin đấy, chỉ dựa vào cái la bàn gỉ, ngươi nói xem ta tìm được đến nơi kiểu gì?

Mạch Viễn Sơn là vùng thung lũng đan xen với núi đồi, bà đây muốn tìm được đúng ngọn núi dựng nhà chòi của sư phụ có lẽ cũng phải mất tới một ngàn lẻ tám trăm năm, liệu lúc đó bà đây còn mạng nữa hay không?

Đừng bảo hỏi người đi đường, giỏi lắm thì bọn họ chỉ được đến địa phận Mạch Viễn Sơn là cùng.

Còn nữa, ta rất con mẹ nó muốn chửi thề. Vô Lệ đuổi ta đi cũng được thôi, nhưng làm ơn phải đưa lộ phí chứ? Ta đã thoát ly bản thể là cây lê, không thể ngủ đầu đường, uống nước lã tồn tại được, phải ăn phải uống đàng hoàng mới có thể sống. Nhu cầu thiết yếu để tồn tại đó!

Có hiểu không? Không hiểu thì làm ơn hiểu đi.

Đáp lại sự phẫn nộ của ta chỉ có gió đông cuồn cuộn đập vào mặt. Lạnh tới mức con ngựa ta cưỡi cũng run lên bần bật, răng ta cầm cập đập vào nhau, thúc hai chân vào mạn sườn nó, ta để nó đi chầm chậm lại. Phóng nhanh nữa khéo ta và nó sẽ bị gió độc quật cho méo miệng mất.

Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc nãy đi cùng đám Vô Lệ, ta có thấy một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang ở mé bìa rừng. Tuy là một lựa chọn tồi nhưng với kẻ không xu dính túi như ta thì đã là quá tuyệt vời rồi, ta chỉ cần một chỗ chắn gió tuyết qua đêm nay, ngoài ra cũng chẳng dám đòi hỏi gì hơn nữa.

Canh dậu, trời đã vội vàng sập tối hẳn, ta đói đến mức hai mắt đều mờ kéo ngựa vào trong miếu. Nơi này còn tồi hơn so với tưởng tượng của ta, mái có mấy chỗ bị tốc mất ngói, cột đỡ trần mục nát xiêu vẹo tựa như giữa đêm có thể đổ sập xuống, bệ thờ bị đập nham nham nhở nhở, tượng thần sót lại cái đầu lăn lóc rơi một bên bị mạng nhện giăng mờ. Cánh cửa đã sớm bị xẻ đi làm củi đốt từ lâu, điều may mắn duy nhất là mặt tiền miếu không phải hướng gió tạt.

Haizzz, sợ là đến khất cái còn chê bai không thèm vào ở.

Ta kéo con ngựa cái của mình lại chỗ kín gió trong miếu, không ngờ lại phát hiện trong xó đó có người lù lù đang ngồi, cả ta và con ngựa cái đều bị dọa cho lùi về sau một bước.

Được rồi, miếu có hai gian, gian trong đã bị chiếm thì ta đành ra gian ngoài vậy.

Đúng lúc này người trong góc ngẩng mặt lên hé mắt nhìn ta, dưới vành nón đan thưa là làn da trắng nhợt và đôi mắt sâu đầy chết chóc sáng quắc, ánh đèn bão leo lét trong tay ta hắt bóng của hắn lên tường thành chiếc bóng khi to khi nhỏ.

Ta bủn rủn cả chân tay.

Khí thế này, khuôn mặt này… cả màu áo đỏ này…

Huhu đàn ông mặc áo đỏ mà ta biết hình như chỉ có một mà thôi.

Còn ai khác ngoài đại ma đầu Thương Tang ngày đó đọ kiếm với Vô Lệ ở đồng hoa?

Ôi mẹ ơi, trái đất thật tròn.

Ta nghe thấy tiếng kim loại lanh canh cạnh người hắn, vội vàng hô lên:

“Đừng đừng động thủ, ta, ta là lữ khách lạc đường, tuyệt đối sẽ không làm phiền tới ngươi nghỉ ngơi.”

Thương Tang cầm kiếm đứng dậy, ta nhũn cả chân, hắn bước về phía ta một trước, cả người tỏa ra mùi vị tử vong khủng khiếp, cách đúng ba trượng, ta hé mắt thấy hắn đứng lại, dùng mũi kiếm chỉ vào cạnh hông ta, giọng khản đặc hỏi:

“Vấn Tâm Phường?”

Ta cúi đầu xuống, ở hông ta treo miếng ngọc bội đen là quà của Đại Mi tặng lúc bái sư, ta lập cập ngẩng lên đối diện với ánh mắt chết chóc của Thương Tang, bộ dáng như muốn giết người của hắn làm ta cực kỳ muốn phủ nhận, nhưng lời đến đầu môi lại biến thành lời thật thà:

“Gia, gia sư Hách Xá Mi, nguyên Phường chủ Vấn Tâm phường”

Thương Tang dường như không quá bất ngờ, hắn buông lỏng kiếm trong tay

“Rất quen mắt.”

“Đúng, đúng, chúng ta từng chạm mặt ở Mạch Viễn Sơn trước đây.” Ta gật đầu như giã tỏi, mong hắn nể mặt sư phụ quyền khuynh nhân thế của ta mà tha cho ta một mạng.

“Không phải, ngươi rất quen mắt, giống một thứ ta từng thấy qua” Thương Tang phủ nhận, khuôn mặt vô cảm gần như tượng sáp, hắn bước ngang qua ta đi ra gian ngoài. Ta không đi theo mà đứng lặng ở gian trong.

Ta có chút lúng túng, từng nghe người giống người, không ngờ bây giờ còn có người giống vật nữa à?

Trước mặt có vật bay bộp một cái rơi xuống đất, tròn như quả bóng, là cái đầu tượng thần, ta ngơ ngác ngẩng lên nhìn Thương Tang, thấy hắn phủi tay tiến đến đá nhẹ cái đầu cho mặt tượng ngửa lên.

“Nhìn đi.”

“À, à… A?” Ta hồ đồ cúi xuống nhặt cái đầu tượng đá lên, sau đó không hiểu nhìn Thương Tang.

Giống chỗ nào vậy? Đồ điên.

“Tại sao lại giống tượng thần đến thế? Có thấy rất lạ không?” Hắn không thèm nhìn vẻ mặt quái dị của ta, rất vô sỉ nói như đương nhiên “Thương mỗ giúp ngươi phát hiện điều bất thường, vậy nên ngươi nợ Thương mỗ một cái ân tình.” Sau đó hắn nhìn ta với ánh mắt: Báo đáp đi.

Ta bật cười, lạnh lẽo nhướn mày “Ngươi ép mua ép bán? Ta căn bản không hề muốn biết điều này”

“Nhưng ngươi đã biết rồi.”

Ta im lặng, gió vần vũ gào thét bên ngoài miếu, giọng ta như lạc đi trong tiếng gió rít “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra, đừng làm trò vô nghĩa.”

Thương Tang cũng không quanh co, thẳng thắn nói “Thương mỗ muốn gặp mặt lệnh tôn.”

“Gia sư không phải người ai cũng có thể diện kiến.” Ta chắp tay “Luật của bản Phường xưa nay đều vậy, Thương đại hiệp đừng làm khó tiểu nữ.”

Thương Tang thở ra một hơi khói trắng, mặt hắn bợt bạt như tờ giấy, chẳng khá hơn lần đầu chúng ta gặp mặt chút nào. Giọng hắn khàn khàn “Thương mỗ đã ở đây chờ cô nương ba ngày hai đêm.”

“Làm sao ngươi biết ta sẽ dừng chân ở nơi này? Ai nói cho ngươi?”

“Thương mỗ đến quý Phường mua tin tức, nhưng không có đáp án. Hải Đường cô nương cho Thương mỗ một quẻ, bảo Thương mỗ cứ tới đây chờ, ắt sẽ có quý nhân chỉ đường tới chỗ Phường chủ.”

“Quý nhân là ta ấy à?” Ta cười khổ lắc đầu “Ta thì biết cái gì mà chỉ trỏ.” Trong lòng ta thầm suy tính, Hải Đường ngoài mặt chủ quản vạn sự của Vấn Tâm Phường, kỳ thực chỉ là truyền đạt lại ý chỉ của Hách Xá Mi đứng sau lưng, nàng ta không bao giờ tự mình chủ trương làm việc, nếu Hải Đường đã bảo thẳng Thương Tang đi tìm sư phụ ta, vậy tức là sư phụ muốn gặp mặt Thương Tang.  

Hải Đường hẳn không biết rõ chỗ ẩn cư của sư phụ ta, trong khi ta trước đây lại từng đến rồi, hẳn vì thế mà nàng ra hạ sách để Thương Tang đón đường ta, bắt ta dẫn hắn đến chỗ sư phụ ở.

Ta thật muốn khóc, bọn họ tính thật kỹ, nhưng lại không biết ta không nhớ đường, đủ thảm.

“Cô nương?”

“Ừ, những lời ta nói đều là thật, ta thậm chí còn chẳng biết đường từ đây tới Mạch Viễn Sơn tròn méo ra sao.”

“Không bằng ngươi cứ ở lại đây chờ tiếp đi, quý nhân mà Hải Đường nhắc tới chưa chắc đã là ta.”

“Không thể.” Giọng Thương Tang gần như thêm phần khẩn thiết, hắn hơi nghẹn lại như không biết tìm lời thế nào để giãi bày “ Đã không còn thời gian chờ đợi thêm nữa rồi, mong cô nương giúp đỡ, chỉ cần cô nương mang ta theo, sau này Thương Tang ta nợ cô nương.”

Chậc, ta suýt thì tặc lưỡi ra thành tiếng, lại nợ với nần. Nói một hồi hình như hắn vẫn không chịu tin là ta không biết đường thật, một mực cho là ta đang từ chối khéo hắn. Ta cúi đầu day day thái dương, lòng tự nhủ là do ngươi tự mình chuốc khổ đấy nhé, sau này đừng hòng trách ta.

“Ân tình gì đó thì thôi đi, chúng ta bèo nước gặp nhau, chắc gì sau này còn gặp lại, mà lời của Hải Đường cũng chính là mệnh lệnh của sư phụ ta, ta đây tính là ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, hoàn toàn không phải xuất phát từ tâm muốn giúp đỡ ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui