Vòng Lặp Thứ 7


Trong các cuộc chiến, chưa ai có cơ hội chống lại Arnold.

Cuộc chiến thực tế đã thất bại ngày cả trước khi nó bắt đầu.
Sự xuất sắc của Arnold không nằm ở kiếm thuật mà ở kỹ năng chiến thuật của anh ấy.

Anh ta đặt các quốc gia trong tầm ngắm và lần lượt chinh phạt, phá hủy, nuốt chửng từng quốc gia một.

Cô biết anh ta, nhưng anh ta không biết cô.

Đời này họ chưa từng gặp nhau.

Cô cần nghĩ ra một cái cớ, Rishe chậm rãi cúi đầu:
“Tên tôi là Rishe Irmgard Weitzner.

Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, nhưng tôi đã nghe nói rất nhiều về Điện hạ.”

Arnold nở một nụ cười thích thú.

“Tư thế của cô, nhìn như một người đã từng tập kiếm, trọng tâm cơ thể rất hoàn hảo.”

“Điện hạ nói quá rồi,” Rishe nhẹ nhàng từ chối.

“Đó chỉ đơn giản là một tư thế cúi chào một vị khách quý mà thôi.”

“Chắc là ta nghe nhầm, nhưng ta nghe vừa nãy cô gọi ta là ‘hoàng đế’.”

Rishe bất thình lình đông cứng.


“Phụ hoàng ta vẫn tại vị,” Arnold nói.

“Ta mới chỉ là thái tử.

Tại sao cô lại gọi ta như vậy?

“Uhmmm” Rishe bối rối tìm câu trả lời.

Cô đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy.

Ánh mắt của Arnold xuyên thẳng vào cô.

Có cảm giác như anh ấy có thể nhìn thấu bất kỳ lời nói dối nào vậy.

Kí ức từ chiến trường quay lại – chỉ ánh nhìn, sự chú ý của anh ta cũng làm cô nhớ tới nhát kiếm đâm xuyên tim vào đêm đó.

Nhưng tại sao cô lại phải nói dối? Họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, vậy ai cần quan tâm anh ta nghĩ gì về cô?
Hiển nhiên, nghĩ tới cảnh giết chóc, cô ấy sẽ khó chịu, nhưng chẳng ích gì khi phàn nàn về điều đó với Arnold này.

Gọi anh ta là hoàng đế thì đúng thật là thô lỗ, nhưng Rishe lại đang là một người chịu án lưu đày.

Cần gì phải giữ hình tượng làm gì.
Cô hít một hơi thật sâu và cúi thấp người.

Đây không phải là kiểu cúi chào của một tiểu thư quý phái mà là của một người hầu đang cúi đầu cầu xin chủ nhân của mình.

“Gửi tới ngài lời xin lỗi chân thành nhất của tôi, thưa Điện hạ.

Tôi đang vội.

Đây đúng là một sự nhầm lẫn lỗ mãng.” Cô ngẩng đầu lên.

“Nhưng tôi vừa bị hủy bỏ hôn ước, vì vậy tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ.

Nếu được, xin Điện hạ thứ lỗi cho tôi.”

“Thái tử hủy bỏ hôn ước của cô?”

Lúc đó, Rishe quay người bỏ chạy.
Cuộc chạm trán bất ngờ với Arnold đã làm mất đi rất nhiều thời gian của cô.

Cô mở cửa ban công và kéo váy lên, cởi giày và nhắm vào cái cây bên dưới để nhảy xuống.

Cô nhận ra mặt đất gần hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.

Xuất sắc! Khoảng cách không quá xa.


Mình có thể nhảy được!

Arnold, người cho đến giờ vẫn không nói nên lời, quay mình nhìn lại khi Rishe trèo qua lan can và nói "Chào!"

Chiếc váy màu ánh trăng của Rishe bồng bềnh quanh người khi cô nhảy khỏi ban công.

Bãi cỏ tuy mềm mại, nhưng cú ngã vẫn có thể làm cô bị thương.

Điều chỉnh trọng lượng phân bố đều ở lòng bàn chân, cô lăn tròn để truyền bớt lực tác động lên cẳng chân và đùi, sau đó lên hông và lưng.

Cô tiếp đất an toàn, nhanh nhẹn cuộn tròn trong chiếc váy rồi bật dậy.

Tóc cô rối bù và dính đầy la cây.

Mình cần phải nhanh lên! - Rishe tự nhủ

Dựa vào một tảng đá gần đó, cô lấy sức để đánh gãy gót giày, giày thấp sẽ giúp cô chạy dễ dàng hơn một chút.

Hài lòng, cô đeo chúng lại và chạy vội về hướng nhà mình.

***

Từ phía trên, Thái tử Arnold của Galkhein theo dõi cảnh tượng diễn ra từ đầu đến cuối.

Anh nhìn cô gái có mái tóc màu san hô đó.

Cô ấy chỉ là một cô gái quý tộc, nhưng cô ấy di chuyển lanh lẹ như một hiệp sĩ được đào tạo bài bản.

Cô ấy nhảy từ ban công và tiếp đất một cách khéo léo, không hề tỏ ra lo lắng trước chiếc váy rách nát hay mái tóc rối bù của mình.

Thay vào đó, cô ấy đập gãy gót giày và chạy đi.

Mà cô ấy, còn gọi anh là hoàng đế.


Nghĩ lại chuyện đó trong đầu, Arnold bật ra một niềm thích thú hiếm thấy.

Khi đôi vai của anh ấy đang run lên vì cười, người hầu cận của anh ấy đã tiến tới phía sau.

“Đây rồi, thưa Điện hạ.

Ngài đang làm gì ngoài này vậy? Tôi biết ngài không có ý định tìm vợ, nhưng cũng nên bắt đầu tìm kiếm đi thôi… Ơ, thưa Điện hạ?” Đôi mắt của người hầu cận mở to.

Điện hạ lúc nào cũng khó chịu và cau có của anh đang cười.

“Có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Oliver, chuẩn bị xe ngựa.

Đợi đã, không.

Xe ngựa thì mất thời gian quá, Lấy cho ta một con ngựa nhanh lên.”

“Sẽ có ngay lập tức, thưa Điện hạ.

Nhưng tôi có thể hỏi có đã có chuyện gì không?”

Arnold không trả lời—anh ta chỉ cười, như một con sói đói đã nhắm được con mồi của mình vào tầm mắt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận