Khi ra khỏi cổng cung điện, Rishe lao mình vào chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, hét lên yêu cầu người lái xe chạy thật nhanh.
Cô yêu cầu dừng lại cách trang viên vài trăm mét và chào tạm biệt anh.
"Tôi đi đây! Cảm ơn vì đã luôn là một người lái xe an toàn và tuyệt vời như vậy, Daniel!”
Cơn mưa buổi sáng làm con đường dẫn đến trang viên lầy lội sình lầy.
Cô đã biết từ kiếp thứ hai rồi, và xe ngựa sẽ gặp khó khăn nếu cố tình đi tiếp, dẫn đến mất đi thời gian quý báu của cô.
Tốt hơn là cô tự mình chạy thật nhanh.
“Hừmm.” kiếp trước thể trạng cô rất tốt, nhưng lúc này, cơ thể cô thật yếu đuối và không có mấy sức chịu đựng.
Cô tự nhủ kiếp này cần phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn.
Rishe đi đến cuối con đường, trái tim cô lập tức chùng xuống.
"Ôi không."
Cửa trước trang viên chật kín người, tất cả đều vây quanh một chiếc xe ngựa mang gia huy lộng lẫy.
Mình cần phải ra khỏi đây nhanh...
Trong khi cô còn do dự, một trong những hiệp sĩ đang trấn áp đám đông hét lên, “Điện hạ! Tôi đã nhìn thấy quý cô Rishe!”
"Tránh ra!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Để ta qua! Rishe, sao cô dám bắt ta đợi lâu thế?” Vị hôn phu cũ của Rishe, Thái tử Dietrich, bước nhanh về phía trước.
“Ta biết rằng nghe lời luận tội của mình từ miệng người đàn ông cô yêu say đắm chắc hẳn sẽ khiến cô đau lòng, nhưng với tư cách là hoàng đế tương lai, ta có nhiệm vụ phải trừng trị một kẻ độc ác như cô!”
“Mình chọn sai lúc rồi,” Rishe lẩm bẩm.
“lại còn là thời điểm tồi tệ nhất.
Mình chẳng thà bị cấm vào nhà, còn hơn nhìn thấy cái bản mặt này"
“Hửm? Cô đang càu nhàu về điều gì?” Dietrich nhìn Rishe từ trên xuống dưới.
"Ta biết, cô cố tỏ ra không có gì, nhưng ta có thể cảm nhận được cô rất đau khổ..."
“Xin lỗi?”
"Trái tim cô!" Thái tử lặp lại.
"Trái tim cô! Nó nhất định đã tan nát ! Vì ta đã hủy bỏ hôn ước của chúng ta!”
Rishe không chắc mình hiểu có đúng không? Anh ta lấy đâu ra sự tự tin lố bịch như vậy.
“Ta khẳng định cô đã đi lang thang không mục đích và hoàn toàn quẫn trí,” Thái tử tiếp tục.
"Nhìn cô xem.
Chiếc váy dính đầy bùn, giày hỏng, mặt và cánh tay đầy vết thương.
Còn nguyên nhân nào khác ngoài sự đau lòng tột độ?”
Rishe nheo mắt lại.
“Ngài hay nói linh tinh mà không suy nghĩ như thế à?”
"Hả???"
Cách giải thích sự việc của Ngài như truyện khoa học viễn tưởng vậy “Đau lòng không làm bẩn váy với hỏng giày đâu, tôi không cảm thấy buồn bã gì cả"
Ngài hơi chậm hiểu, thế để tôi nói cho rõ : Tôi không hề có chút tình cảm nào với Điện hạ, hay có chút luyến tiếc gì với cuộc hôn nhân của chúng ta"
"Cái gì?!" Thái tử sửng sốt...!Cô nói gì???
Đám đông xung quanh bắt đầu xuất hiện những tiếng cười khúc khích.
“Đó không phải là Thái tử hủy hôn sao? sao trông như tiểu thư Rishe vừa đá anh ta vậy?”
"Đợi đã, nhưng không phải là anh ta đang cố gắng bỏ rơi cô ấy sao?"
“Không thể được! Nhìn cô ấy kìa! Cô ấy còn chả hề tỏ vẻ quan tâm chút nào!”
“Sao các ngươi dám chế nhạo ta đám dân thường kia?” Dietrich rít lên.
"Ta là Thái tử của các ngươi!"
Bỏ tính nóng nảy sang một bên, Dietrich là một người đàn ông đẹp trai.
Đôi mắt xanh, mái tóc vàng - đúng kiểu hình mẫu một hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Với ngoại hình và địa vị của anh ta, đồng nghĩa xung quanh sẽ có vô số phụ nữ sẵn sàng lao vào tranh giành.
Là một thái tử được cưng chiều, muốn gì được nấy.
Anh ta luôn khoa trương và quá tự tin vào bản thân mình.
Rishe đã từng nhắc nhở anh về thái độ này trước đây, nhưng anh ta vốn dĩ chưa bao giờ để ý tới lời cô nói.
"Thật may mắn là mình không phải kết hôn với người này"
Cô ước mình có thể quay lại lúc đó và nói với cô gái đang bị hoang mang, sợ hãi ở kiếp đầu tiên rằng đừng lo lắng về hôn ước bị hủy bỏ của mình.
Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể nói tất cả ở đây và bây giờ, với sự chứng kiến của tất cả các hiệp sĩ và dân chúng tại đây.
“Thái tử, ngài tồn tại là để yêu thương và bảo vệ người dân của mình.
Thật không xứng đáng khi nói về họ theo cách này.”
“Cô mới là người không xứng đáng!” Thái tử cáu kỉnh.
“Cầu xin ta tha thứ trước khi ta đổi ý!”
“Không bao giờ.
Hôn ước của chúng ta bị hủy bỏ là điều tuyệt vời nhất, và tôi rất biết ơn quyết định này của Ngài"
Bây giờ, vai các hiệp sĩ cũng đang run lên vì những tiếng cười bị kiềm nén lại.
Mặt Dietrich đang dần chuyển sang màu đỏ.
“Câm miệng, không được cười!”
“Quý cô Rishe,” một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Cô không thấy xấu hổ về bản thân mình sao?”
Từ trong đám đông, một cô gái duyên dáng, xinh xắn bước ra.
Đôi mắt to đẫm lệ, cô ấy đến ngồi cạnh Dietrich.
“Tôi không cho phép những người tôi quan tâm yêu thương lại bị đối xử tệ bạc như vậy!”