Cẩu Tử
Nằm trên cùng một cái giường, Vưu Minh có chút sốt sắng, cậu chưa chung chăn gối với người khác bao giờ.
Tuy rằng lúc trước có cùng Giang Dư An ngủ chung, nhưng khi đó Giang Dư An chưa có thực thể, không có cảm giác ngột ngạt như lúc này.
Vưu Minh nhắm mắt, một chút cũng không buồn ngủ, tận đến khi có một cánh tay vòng qua eo cậu.
Giang Dư An ôm lấy cậu, kéo vào trong lòng, cằm đặt lên vai cậu, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Không ngủ được?”
Vưu Minh trong nháy mắt nổi da gà, Giang Dư An tựa như máy tiết hormone, từ vóc người, gương mặt, giọng nói, không chỗ nào không hoàn mỹ.
Lúc nói chuyện với Giang Dư An, Vưu Minh mới hiểu được, bị thanh âm mê hoặc là như thế nào.
“Ngủ đi, tôi nhìn em.” Giang Dư An hôn lên bên tai Vưu Minh: “Chờ em ngủ tôi lại đi.”
Vưu Minh bị kéo dựa vào trong ngực Giang Dư An, cảm nhân được lồng ngực săn chắc, điều này làm Vưu Minh rất không thoải mái.
Vưu Minh không biết cậu ngủ thiếp đi từ lúc nào, cậu vẫn luôn cứng ngắc nằm trong lòng Giang Dư An, tay chân cũng không dám động, thậm chí còn cho rằng bản thân một đêm không ngủ.
Nhưng đến hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng, Vưu Minh tỉnh lại, mới biết rằng hôm qua cậu ngủ từ lúc nào không hay.
Giang Dư An cũng không còn trong phòng.
Vưu Minh nhìn về phía bệ cửa sổ, nơi đó bày một bó hoa, không phải là hoa trong tiệm thường bán, mà là hoa dại ven đường, tuy rằng không đáng giá, thế nhưng sức sống bừng bừng, có loại mỹ cảm thô sơ.
Bữa sáng có sữa đậu nành và bánh bao, mẹ Vưu tự tay làm, ba Vưu ăn sáng xong tiếp tục ra ngoài tìm việc làm.
Chuyện cần thiết nhất lúc này là kiếm kế sinh nhai.
“Hôm nay con muốn đi ra ngoài dạo một vòng.” Vưu Minh nói trong bàn cơm.
Ba mẹ Vưu lập tức cự tuyệt: “Không được, con mới khỏe lại, ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.”
Vưu Minh: “… Vậy con theo mẹ đi dạo một vòng?”
Chỉ cần có người đi chung, mà không phải một mình đi ra ngoài, mẹ Vưu vẫn thỏa hiệp.
Bà tìm quần áo giữ ấm mặc lên cho Vưu Minh, dùng bình giữ nhiệt mang theo trà thuốc, võ trang đầy đủ mới mang Vưu Minh đi ra ngoài.
Ba Vưu thì ngồi xe buýt đi vào thành phố, thử xem có thể tìm được việc làm hay không.
Nơi này của Giang Dư An cách nội thành không xa, không tới nửa tiếng đã đến quảng trường, có siêu thị, có cửa hàng lớn, mặc dù chỗ này không có nhiều dân cư, nhưng đồ vật thì không thiếu gì cả.
Trước đây mẹ Vưu thích nhất là đi dạo siêu thị, bà có thể ở bên trong đi dạo cả ngày, mua một đống lớn những thứ đồ không thực dụng.
Nhưng bây giờ trong túi eo hẹp, mẹ Vưu nhìn vào bên trong siêu thị, nói với Vưu Minh: “Chúng ta đến hoa viên đi dạo một lát được không, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, trở về mẹ làm cho con ăn.”
Vưu Minh nhìn thấy quầy bán vé số.
Cậu nhớ đến lời Giang Dư An nói, bất kể là cậu mua loại vé số nào, đều có thể trúng giải nhất.
Khóe miệng Vưu Minh không tự chủ cong lên.
Nếu như cậu nghe theo Giang Dư An, mua vé số, chính là đi đường tắt.
Theo lý thì cậu nên từ chối lời đề nghị của Giang dư An, sau đó dựa vào năng lực của bản thân, tự mình kiếm tiền.
Trong đầu Vưu Minh, ác quỷ đang đánh nhau với tiểu thiên sứ.
Ác quỷ cắn bàn chân nhỏ của tiểu thiên sức, bắt nạt tiểu thiên sứ đến phát khóc.
“Mẹ, đi mua vé số đi.” Vưu Minh nói: “Con chưa từng mua bao giờ.”
Mẹ Vưu sợ hết hồn: “Tiểu Minh, tiền là phải kiếm bằng cách chân chính, hàng năm có nhiều người mua vé số như vậy, còn có người bán cả nhà cửa đi mua, nhưng có mấy ai từng trúng qua?”
“Nghe mẹ, chúng ta không động vào thứ đồ chơi kia.” Mẹ Vưu nghiêm túc nói.
Vưu Minh cười cười: “Mẹ, thân thể con mới khá lên, nói không chừng có số may thì sao? Chỉ mua một lần này, sau này con tuyệt đối không mua.”
Mẹ Vưu Nhìn gương mặt tươi cười của con trai, nói không ra lời cự tuyệt.
“Vậy nói rồi đó, chỉ mua một lần này.” Mẹ Vưu kéo tay con trai đến quầy bán vé số.
Vưu Minh chưa từng mua vé số, cũng không hiểu cái này, cậu chọn bóng hai màu, còn số thì để mẹ Vưu chọn.
Cậu mua một tấm hai trăm đồng, cùng một tờ năm mươi sáu đồng phục thức.
Loại này do nhân viên bán vé số đề cử.
Nói nếu như trúng, thì sẽ được càng nhiều tiền hơn, đây cũng coi như một loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ.
Mẹ Vưu vẫn còn lo lắng, sợ Vưu Minh nhiễm máu thắng thua, mặc dù mua vé số là hợp pháp, nhưng một khi đã nghiện, rất khó có thể bỏ được.
Đêm đến, bà bàn bạc với chồng: “Có phải là do Tiểu Minh quá buồn chán? Hay là tìm chút chuyện cho nó làm?”
Ba Vưu trái lại không cảm thấy có gì ghê gớm: “Mua vé số thì có làm sao? Trước đây tôi cũng thường mua hai, ba tấm cho vui đó thôi, chỉ cần không chơi đánh bài, cá độ, thì không có chuyện gì lớn.”
Mẹ Vưu khắc chế ý nghĩ muốn đập chết chồng của bản thân: “Tiểu Minh còn trẻ, dễ lâm vào con đường sai trái!”
Ba Vưu mím môi: “Có thể là Tiểu Minh biết tình huống trong nhà bây giờ, con nó chỉ muốn giúp đỡ.
Ngày mai tôi nói chuyện với nó, khuyên nó một chút.”
Mẹ Vưu: “Ông đừng có quên đó!”
Ba Vưu chui vào trong chăn: “Chắc chắn không quên, mau ngủ đi, sáng mai tôi còn phải dậy sớm.”
Hai mắt mẹ Vưu tỏa sáng: “Tìm được việc làm?”
Ba Vưu gật đầu: “Đến công trường sửa cơ khí.”
Ánh mắt mẹ Vưu ảm đạm đi: “Rất nguy hiểm a.”
Ba Vưu nhắm mắt lại, nói: “Hết cách rồi, nếu muốn lương cao, hoặc là có bản lĩnh, hoặc là liều mạng, bản lãnh tôi chỉ có như vậy, chỉ còn cách liều mạng.
Mẹ Vưu nói: “Chờ qua một thời gian ngắn nữa, tôi cũng ra ngoài tìm việc.”
Ba Vưu: “Được, đến lúc đó người một nhà chúng ta cùng nhau kiếm tiền trả nợ, nhất định có thể trả hết.”
Hai người bọn họ không dám nói tiếp, trả hết nợ là một việc, có trả hết nợ bọn họ cũng không mua nổi nhà như trước, không thuê được người giúp việc, cho dù có trả hết nợ, cũng không thể trở lại cuộc sống như trước kia.
Ba Vưu nhắm mắt: “Ngủ đi, chuyện này ngày mai lại nói.”
Mười hai giờ hàng đêm Giang dư An sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt Vưu Minh, sáng sớm rời đi sẽ để lại lễ vật, có đôi khi là hoa dại, có đôi khi là vòng tay điêu khắc thô ráp, mỗi ngày đều không giống nhau.
Vưu Minh cảm giác như Giang Dư An đang theo đuổi cậu.
Đây là một loại cảm giác rất mới mẻ, theo lý thì hai người không cần gian đoạn theo đuổi này.
Dù sao cũng là Vưu Minh nhờ đến Giang Dư An, nếu không có Giang Dư An, cậu đã sớm chết đi, cho nên, vô luận là Giang Dư An muốn gì ở cậu, cậu đều sẽ không từ chối.
Giang dư An giống như thân sĩ, nhìn bề ngoài thì nguy hiểm mê người, hành vi cử chỉ lại tiến thối có mức độ.
Anh biết hiện tại Vưu gia quẫn bách, chỉ nói cho bọn họ mượn tạm đình viện, mỗi tháng mẹ Vưu có thể trả tiền thuê nhà_ giúp Vưu gia bảo toàn tự tôn.
Anh muốn cho Vưu Minh tiền, nhưng không trực tiếp đưa một tấm thẻ, mà muốn Vưu Minh tự đi mua vé số, giống như bước qua một lần trung chuyển, không khiến Vưu Minh phải mâu thuẫn.
Anh cơ hồ nghĩ đến mọi phương diện.
Vưu Minh cho rằng, nếu Giang Dư An còn sống, nam nữ theo đuổi anh nhất định phải xếp dài cả con đường, mà cậu và anh, sẽ chẳng có nửa điểm giao nhau.
Đêm nào Vưu Minh và Giang Dư An cũng sẽ ngủ chung một giường, đắp chung một cái chăn.
Lúc đầu Vưu Minh còn căng thẳng khó ngủ, lâu dần tập mãi thành quen, nhiều khi nửa đêm thức giấc, phát hiện bản thân đã lui vào trong lòng Giang Dư An, một chân còn gác lên đùi anh.
Mỗi lần như thế, Giang Dư An sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dùng ngữ khí ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Vưu Minh dựa vào giường, sau lưng có kê gối, mở đèn giường đọc sách.
Cậu phát hiện ra trí nhớ của cậu tốt hơn trước đây rất nhiều.
Lúc trước xem [Phương thuật], phải vừa xem vừa dịch, rồi ghi vào notebook, hiện tại lại không cần, chủ cần xem qua, dịch nghĩa ra, cậu tự nhiên ghi nhớ trong đầu.
Tốc độ học tập tự nhiên tăng nhanh như gió.
Giang Dư An hỏi cậu: “Nhớ được nhiều hay ít?”
Vưu Minh: “Gần một nửa.”
Giang Dư An: “Không tệ.”
“Không nên gấp, từ từ đi.” Giang Dư An nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Vưu Minh: “Tôi xem xong chỗ này liền ngủ, anh nằm trước đi.”
Tình huống hiện tại của hai người, thật giống như vợ chồng già.
Trong đầu Vưu Minh toát lên câu này, trên mặt hiện lên ý cười.
Giang Dư An không biết Vưu Minh đang suy nghĩ gì, nhưng anh cũng có suy nghĩ của mình.
—— là thời điểm tăng nhiệt độ cơ thể.
Bằng không mỗi lần giúp Vưu Minh làm ấm giường, giường lại càng lạnh hơn.
Thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
Vé số mở thưởng cùng ngày, người Vưu gia đều không coi là chuyện gì lớn.
Mẹ Vưu căn bản không tin cái này, bà cảm thấy mua vé số không khác gì đánh bạc.
Ba Vưu thì không tin nhà mình có thể may mắn như thế, hàng năm có biết bao nhiêu người mua vé số? Lại có mấy ai trúng thưởng?
Thậm chí ba Vưu từng nghĩ, ai trúng thưởng là do sắp xếp từ trước, chứ không phải là quay ngẫu nhiên.
Vì thế, lúc cả nhà ngồi ăn cơm tối, vẫn là Vưu Minh chuyển kênh truyền hình sang kênh quay số trúng thưởng.
Ba Vưu: “Con đem tấm vé số kia ra, ba giúp con thổi một hơi tiên khí, nói không chừng có thể trúng đó.”
Vưu Minh lấy vé số ra, ba Vưu nói tiếp: “Không cần biết lần này có trúng hay không, sau này không thể mua nữa, biết không?”
Vưu Minh đảm bảo: “Chắc chắn không mua nữa.”
Vưu Minh xưa nay chưa từng nói dối, ba Vưu hiểu rõ tính cách con ông, cho nên không dài dòng thêm.
Thời điểm từng trái banh lăn xuống, hai mắt ba Vưu đã mở to hết cỡ.
“Toàn bộ… Toàn bộ đều khớp!” Ba Vưu che ngực: “Năm… Năm… Năm trăm triệu…”
Vưu Minh vội vàng vỗ lên lưng ông, mẹ Vưu cũng ngốc lăng, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Vưu Minh đi rót cho mỗi người một ly nước ấm: “Ba, mẹ, uống nước trước, đừng quá kích động.”
Mẹ Vưu: “… Năm trăm triệu, dù có phải nộp 20% thuế, cũng còn dư lại bốn trăm triệu…”
Đây là số tiền cả đời này hai người chưa từng thấy qua.
Ba Vưu thở gấp không ngừng, nếu không phải tim ông khỏe mạnh, sợ rằng lúc này đã ngất đi.
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc!” Ba Vưu dùng sức vỗ vai Vưu Minh, cười đến mức mắt với miệng sắp dính vào một chỗ: “Vẫn là con trai ba số đỏ, con trai ba lợi hại!”
Mẹ Vưu: “Đúng! Còn có tôi đưa nó đi mua vé số!”
Ba Vưu: “Vận may này của nó là giống tôi, lúc trước đi mua nước, cứ mua một chai lại trúng được một chai!”
Mẹ Vưu: “Trước đây đi dự hội thảo, tôi rút thăm trúng thưởng tệ nhất cũng được giải nhì!”
“Giống tôi!”
“Khẳng định giống tôi!”.