Vọng Môn Nam Quả


Cẩu Tử
Đầu óc Vưu Minh trống rỗng, cậu nhắm măt, giao quyền chủ động vào tay Giang Dư An, giống như con thuyền nhỏ trên biển rộng, không thể làm chủ bản thân, cậu chỉ có thể nghe đến tiếng môi lưỡi giao triền, cảm giác lạ lẫm, lưỡi cũng có chút đau.
Không biết giằng co bao lâu, đến khi Giang Dư An vùng cậu tách ra, Vưu Minh hận không thể lập tức nhảy xuống dưới.
Cánh môi cậu sưng lên, bóng bẩy.

Vưu Minh vừa định mím môi, Giang Dư An đã đưa tay ra, ngón tay lau qua khóe miệng cậu, anh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Vưu Minh dời tầm mắt: “Không đau, chúng ta có nhảy hay không?”
Giang Dư An cũng ngồi lên lan can, đặt tay lên vai Vưu Minh, ôm Vưu Minh cùng nhau ngửa ra đằng sau rơi xuống.
Vưu Minh: “…”
Vưu Minh thậm chí không thể kêu ra tiếng, quá trình rơi xuống rất nhanh, cổ họng như bị ai bóp chặt, sức lực toàn thân như thoát ra, cả người rơi vào bên trong cảm giác sợ hãi tột độ.
Tận đến khi hai chân chạm đất, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Nhảy bungee… Cậu thề sẽ không bao giờ nhảy bungee và nhảy lầu nữa.
Loại vận động này không thích hợp với cậu.
Vưu Minh cùng Giang Dư An rời khỏi công trường, nửa đêm, Vưu Minh chỉ có thể gọi xe.
Giang Dư An lên xe, nhiệt độ trong xe giảm xuống rõ ràng, rõ ràng đế mức ai cũng nhận ra.
Tài xế phỏng chừng cũng biết, không ngừng nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Tài xế tự lẩm bẩm: “Sao lại đột nhiên lạnh…”
Vưu Minh không lên tiếng, tài xế cứ mãi nhìn về phía sau, không nhịn được, hỏi: “Người anh em, nhiệt độ bên ngoài đang hạ à?”
Vưu Minh: “Chắc là thế.”
Tài xế không hỏi tiếp, đạp chân ga phóng đi.
Mãi đến lúc đến nơi, Vưu Minh cùng Giang Dư An xuống xe, tài xế chỉ kịp nói: “Xin đánh giá 5 sao.” liền nhanh chóng lái xe rời đi.

Chạy đi liền gọi điện thoại cho bạn.
“Đêm nay tao chở hai người khách, lúc này đã quá nửa đêm, rất quỷ dị, bọn họ vừa vào trong xe, nhiệt độ liền giảm xuống, vừa ra khỏi xe, nhiệt độ lại tăng lên, mày nói xem, có phải là tao trúng tà?”
“Lớn lên rất đẹp… Đúng đó, quá đẹp, khẳng định không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, nhất định có vấn đề.”
“Tao có nên đi xin phù bình an? Sau này tao không chạy đêm nữa, thế này ai mà chịu nổi?”
Vưu Minh nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng ngủ, tận đến khi đóng cửa phòng ngủ, bên ngoài vẫn im lặng như tờ, Vưu Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sợ ba mẹ phát hiện cậu đi ra ngoài, lại phải trấn an bọn họ một phen, cậu cũng không muốn hai người lo lắng.
Cậu vừa quay đầu, nhìn thấy Giang dư An đang cởi quần áo.
Vưu Minh: “…”
Quỷ cần thiết cởi quần áo sao? Quần áo là thực hay là do biến hóa ra?
Huống chi Giang Dư An cởi rất chậm, giống như đang chờ Vưu Minh thưởng thức.

Vòm ngực anh rắn chắc, xương vai đẹp như người mẫu, xương quai xanh rõ rệt kéo dài, phần hông hơi hướng về phía trước, gợi cảm không thể tưởng tượng.
Vưu Minh không nỡ dời tầm mắt.
Cậu thưởng thức cái đẹp, vẻ đẹp của nam nhân hay nữ nhân, cậu đều rất thưởng thức.
Giang Dư An đặt tay bên hông, khẽ cười hỏi: “Đẹp mắt không?”
Vưu Minh mơ mơ màng màng nói: “Rất đẹp.”
Nói xong cậu liền phát hiện không đúng, ánh mắt lập tức thanh minh, nghiêm túc nói: “Tuy rằng chúng ta kết hôn rồi, nhưng xét thấy chúng ta không có tiếp xúc cùng tình cảm, tôi cho rằng chúng ta cần phải chậm rãi.”
Quá qua loa không phải quan niệm yêu đương của Vưu Minh.
Giang Dư An hỏi cậu: “Không muốn nhìn?”
Vưu Minh thành thực nói: “Muốn nhìn.”
Giang Dư An câu môi: “Vậy tiếp tục nhìn là tốt rồi, nơi này chỉ có hai chúng ta, không ai phát hiện.”

Vưu Minh lời lẽ chính đáng: “Anh không cần nói nữa, tôi đi tắm, ra ngoài lâu như vậy, tôi cảm thấy hơi mệt.”
Giang Dư An chỉ có thể nhìn Vưu Minh quần áo sạch sẽ bước vào phòng tắm.
Anh đứng tại chỗ, không tiếng động thở dài, quần cũng không cởi, nháy mắt đã thay xong áo ngủ.
Vưu Minh tắm xong đi ra, trên người đều là mùi sữa tắm, mặc áo ngủ rộng lớn, lỏng lẻo treo trên người, mang theo một cảm giác lười biếng chính cậu cũng không nhận ra.

Cậu dùng khăn lau tóc, đang muốn đi lấy máy sấy trong tủ, đã bị Giang Dư An ôm lấy từ phía sau.
Tay Giang dư An luồn vào toac Vưu Minh, tròn chớp mắt, tóc Vưu Minh đã khô ráo.
Máy sấy tóc hình người.
Vưu Minh: “Cảm ơn.”
Giang Dư An xoa nhẹ đầu tóc Vưu Minh: “Không cần khách khí.”
Vưu Minh bò lên giường, đầu vừa dính lên gối, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Giang Dư An ngủ không được, ngồi bên cạnh nhìn cậu.
Giang Dư An đưa tay ra, muốn chạm đến gương mặt Vưu Minh, chỉ còn một đoạn nhỏ là chạm đến, anh lại thu tay về, tay anh quá lạnh, sợ làm Vưu Minh thức giấc, ánh mắt ôn nhu đảo qua mặt Vưu Minh, giống như đang âu yếm cậu.
Anh là quỷ, khó có thể đi dưới ánh mặt trời, nếu như không trở nên cường đại hơn, thì vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt người khác, không thể quanh minh chính đại nắm lấy tay Vưu Minh
Ánh mắt Giang Dư An dần âm trầm
Vừa tưởng tượng ra có một ngày, Vưu Minh nhận ra không thể cùng quỷ dây dưa cả đời, cùng nam nhân hoặc nữ nhân khác trải qua, dù chỉ là tưởng tượng, cũng đã làm cho anh đố kỵ đỏ cả mắt.
Ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Giang Dư An cúi đầu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán Vưu Minh.
Anh sẽ không cho phép ngày đó đến.
Nếu kẻ nào dám đụng đến người của anh, anh không chắc mình sẽ làm ra những chuyện gì.
Anh duy trì ý thức cùng nhân tính, không có nghĩa anh vẫn còn là con người.

Hừng đông, tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Giang Dư An biến mất, trước khi rời đi, anh không quên để lại chút quà nhỏ cho Vưu Minh.
Vưu Minh đi chân đất dẫm lên sàn nhà, kéo màn cửa sổ ra, nhìn quanh một vòng, nhìn thấy món quà Giang Dư An để trên bàn.
Là một khối ngọc, khắc hình người nhỏ xíu, Vưu Minh ghé sát vào nhìn kỹ, phát hiện con người nhỏ xíu kia chính là cậu.
Đến đầu tóc cũng khắc sống dộng như thật.
Bất quá dáng vẻ không tốt lắm
Người nhỏ nhắm mắt, môi sưng đỏ.
Trong nháy mắt Vưu Minh liền nhớ đến nụ hôn tối hôm qua.
Không hiểu vì sao, vốn dĩ đang quẫn bách, khóe miệng Vưu Minh lại không khống chế được cong lên.
“Tiểu Minh! Ăn cơm!” Giọng nói của mẹ Vưu từ bên ngoài truyền vào.
Vưu Minh theo bản năng bỏ người nhỏ vào trong túi áo, nắm chặt tay.
“Con ra liền.” Vưu Minh đáp.
Trên bàn cơm, ba Vưu nói với Vưu Minh: “Ba mua lại nhà xưởng bên cạnh xưởng cũ của chúng ta, cần phải mua thêm máy móc, giá cả không quá cao “
Ba Vưu vẫn là không muốn ăn thiệt của người đã từng quen biết: “Ba không mua lại nhà xưởng trước của chúng ta, cho hắn tức chết! Mặc kệ hắn làm gì kệ hắn!”
“Ba còn gọi các chú của con trở lại, cũng gọi công nhân cũ trở về.”
Sắc mặt ba Vưu hồng hào, tinh thần phấn chấn: “Lần này chúng ta thành lập thương hiệu riêng, còn có bộ phận marketing, ba thấy hàng thương hiệu đều có bộ phận quảng bá!”
Nói đến sự nghiệp của mình, ba Vưu có một đống lớn muốn nói, nói cả ngày cũng không hết.
Vẫn là mẹ Vưu mới có thể làm ông dừng lại: “Cơm nước xong lại nói, đừng phun nước miếng khắp nơi!”
Ba Vưu: “Tôi nào có phun nước miếng? Tôi chưa bao giờ phun!”
Mẹ Vưu vẻ mặt ghét bỏ: “Lần sau tôi quay hình lại cho ông xem.”
Ba Vưu: “Bà nửa đêm hay ngáy ngủ kìa? Tôi có nói gì bà sao?”
Mẹ Vưu: “Ông đừng vu khống người khác, ông thì ngủ luôn nghiến răng, bao nhiêu năm trời tôi có thèm nói sao.”
Vưu Minh ngồi bên cạnh yên lặng húp cháo.
Cậu vẫn không nên nhắc nhở ba mẹ, kỳ thật hai người nửa đêm đều ngáy ngủ, nghiến răng, hai tầng âm thanh rất lớn, đứng ở ngoài cũng có thể nghe thấy.
Ăn xong điểm tâm, ba Vưu tự tin tràn đầy đi ra ngoài, ông cần đi xem máy móc, máy trong xưởng đều đã cũ, cần phải đi mua máy móc mới.
Mẹ Vưu thì dẫn Vưu Minh đi xem nhà ở.

“Cũng không thể luôn ở nhà bạn con.” Mẹ Vưu nhỏ giọng nói chuyện với Vưu Minh: “Tuy nói mỗi tháng đều trả tiền thuê nhà, nhưng số tiền thuê này… Vào trong thành phố cũng chỉ đủ thuê căn phòng cấp 2, chưa nói đến trong trung tâm thành phố, bạn con là người tốt, nhưng chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người ta.”
“Chờ dọn sang nhà mới, nên mời bạn con ăn cơm, rồi gửi cho người ta cái phong bì.”
“Lễ nghĩa chu toàn, cũng không làm cậu ấy ngại ngùng.” Mẹ Vưu: “Việc này con nghe mẹ, đầu óc ba con không nghĩ đến những việc này.”
Vưu Minh: “Đều nghe mẹ.”
Trên mặt mẹ Vưu mang theo ý cười: “Kỳ thực sau lần này cũng có cái lợi, ba con rốt cuộc không còn để ý đến bên bác trai con.

Lúc con sinh bệnh, ông nội còn gọi điện không ngừng, muốn ba con cho tiền, lúc đó con đang bị đưa tới phòng cấp cứu, không thấy được bộ dáng ba con lúc đó… Đó là lần đầu tiên ông ấy rống ông nội con như vậy.”
“Coi như là trong họa có phúc đi.” Mẹ Vưu thở dài: “Không cần quản giun dế châu chấu nữa, sau này gia đình chúng ta phải trải qua ngày tháng tốt đẹp, cứu cấp không cứu nghèo, đấu mễ ấn, thăng mễ thù.”
Vưu Minh cùng mẹ Vưu đi cả buổi, xem qua vài căn biệt thự, bất quá không phải ở tiểu khu khi trước.

Mẹ Vưu muốn mua tiểu khu ngay cạnh Giang gia, giá cá cao gấp đôi chỗ cũ của bọn họ.
Năm đó mua căn biệt thự kia, lương cơ bản đầu người không đến một ngàn, biệt thự đó bán đã tám ngàn một mét vuông.
Biệt thự Giang gia đang ở là mới mua hai năm trước, một mét vuông năm vạn.
Biệt thự cũ của họ là hai tầng, bên này là biệt thự ba tầng, một tầng một trăm sáu mươi mét vuông, còn có tầng ngầm cùng tầng trệt, tính gộp lại là hơn hai trăm mét vuông.”
Mua tốn hơn 30 triệu.
Mẹ Vưu: “Con trai..

Hay chúng đi nhìn chỗ khác thử xem.”
Vưu Minh nói: “Chỉ cần dọn dẹp qua là có thể vào ở, bây giờ chúng ta mua như vậy thích hợp nhất.”
Vưu Minh hiểu rõ mẹ Vưu, mẹ Vưu thích nhà lớn, bà có chấp niệm với căn nhà lớn.
Cho dù một mình ở tại căn nhà mấy trăm mét vuông, mẹ Vưu cũng không cảm thấy cô đơn quạnh quẽ.
“Thời điểm mua nhà năm đó, bởi vì thiếu tiền mới mua căn kia ” Mẹ Vưu nói: “Mẹ vẫn muốn ở căn lớn chút.”
Vưu Minh cười nói: “Vậy mua bên này không phải thích hợp sao, vừa vặn có thể làm hàng xóm của bác Giang bọn họ, hơn nữa trong tiểu khu còn có hoa viên và sân golf.”
Mẹ Vưu đã sớm động lòng, lúc này lại tỏ vẻ ‘thật ra mẹ không đồng ý, mà mẹ nghe theo con trai’, nói: “Là con mua vé số, do con quyết định, mẹ ủng hộ con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận