Vọng Môn Nam Quả


Lúc Sở Toàn gọi điện tới Vưu Minh đang tắm.
Bồn tắm mới to hơn, ngâm thoải mái hơn cái lúc trước.

Hơi nóng tràn ngập cả phòng, mặt của cậu cũng bị xông đỏ.
Lần này Sở Toàn gọi đến vẫn là giới thiệu mối làm ăn cho Vưu Minh, hắn nhân duyên tốt, giao thiệp rộng, cộng thêm không ngừng tuyên truyền giúp Vưu Minh, cho nên không ít người tìm đến hắn hỗ trợ.
Không phải ai Sở Toàn cũng sẽ giới thiệu cho Vưu Minh, hắn đủ khả năng nhận biết việc nào là có vấn đề thật, việc nào chỉ là ảo giác.
“Bọn họ nói từ sau khi dọn nhà, trong nhà luôn có tiếng động lạ.” Sở Toàn ở đầu dây bên kia nói rõ ngọn nguồn mối làm ăn mới: “Mới đầu là tiếng động di chuyển đồ vật, nhưng nhà bọn họ là biệt thự riêng, hàng xóm bên cạnh có chuyển đồ dùng vật dụng cũng không thể nghe thấy.”
“Tiếp đó là tiếng cãi nhau của nam nữ, cụ thể cãi chuyện gì thì nghe không rõ, ngoài ra còn có tiếng đập đồ.”
“Sau đó bọn họ còn nghe thấy tiếng đánh nhau.”
“Mỗi đêm đều là như vậy, hiện tại bọn họ không dám ở đó nữa, chỉ có thể trở lại phòng cũ lúc trước ở tạm.” Sở Toàn nói tiếp: “Biệt thự kia giá hơn mười triệu, bây giờ không ở được, bán thì lỗ vốn, hơn nữa nếu người mua phát hiện vấn đề, nhất định sẽ tìm họ gây sự, vốn lưu động của công ty bọn họ cũng xảy ra vấn đề, không thể mua nhà mới.”
Sở Toàn nói: “Bọn họ ra thù lao một triệu, cháu có hứng thú không?”
Vưu Minh nhắm mắt lại: “Có mối khác không?”
Sở Toàn vội vàng nói: “Có, còn có một cái, bất quá chú cảm thấy không phải bị trúng tà, năm ngoái con trai ông ấy bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, chú cho rằng chuyện này chả có liên quan gì đến trúng tà cả.”
“Nhưng ông ấy ra giá cao, nói chỉ cần làm con trai ông ấy tỉnh lại ông ấy liền trả mười triệu.

Đó là con trai độc nhất của ông ấy, nhà ông ấy có công ty võng lạc, trong tay có mấy nghệ nhân nổi tiếng, không thiếu tiền.”
Vưu Minh: “Đến nhà đầu tiên xem trước đi, bọn họ là mua nhà mới?”
Sở Toàn đáp: “Chú đã hỏi qua, là nhà mới, sau khi nhận phòng mới trang trí, dự tính hai năm sau vào ở.”
Vưu Minh cầm khăn lau mặt, đứng dậy nói: “Được, tám giờ sáng mai đi.”
Sở Toàn: “Được.”
Mỗi lần thế này Sở Toàn cũng kiếm được chỗ tốt, chỗ tốt này không nhất định là tiền.
Cho nên hắn mới nhiệt tình giúp Vưu Minh tuyên truyền, giới thiệu mối làm ăn như vậy.
Vưu Minh đứng trong phòng tắm sấy khô tóc, treo khăn tắm lên móc sau đó đi ra.

Gần đây cậu chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ, áo cũng không mặc.

Trước đây cậu chưa bao giờ sợ nóng, bây giờ thì khác, hơi nóng một tý đã đổ mồ hôi.
Chờ Vưu Minh trở về phòng, vừa đúng thời điểm Giang Dư An xuất hiện, Vưu Minh leo lên giường, chui vào chăn mỏng.
Giang Dư An đi tới ôm lấy vai cậu.
Mùa đông, cơ thể Giang Dư An rất lạnh, mỗi lần Vưu Minh tứ chi tiếp xúc với anh đều cảm thấy lạnh, hiện tại không giống, cậu sẽ chủ động ôm lấy Giang Dư An, ôm Giang Dư An còn thoải mái hơn bật máy điều hòa.
Vì thế gần đây trong phòng Vưu Minh không bật điều hòa.
Giang Dư An cũng rất hài lòng, người yêu mỗi ngày đều tự động chui vào lòng ngực anh, mặc dù không làm gì được, nhưng anh vẫn rất thỏa mãn.
“Văn phòng đang sửa chữa.” Vưu Minh tựa đầu vào vai Giang Dư An: “Công ty chưa chính thức đi vào hoạt động đã nhận được đơn đặt hàng.”
Trên mặt Vưu Minh mang theo ý cười, cậu lấy điện thoại di động ra, mở video lễ trao giải trên weibo, mở phần bình luận.
Sở thích mới gần đây của cậu chính là xem bình luận, tuy rằng trước đây cậu có weibo, nhưng vì không có theo dõi ai, cũng không có ai theo dõi cậu, nên cả tháng cậu cũng chả vào weibo được một lần.
Từ sau khi có đam mê xem bình luận, mỗi ngày cậu phải vào hai, ba lần.
[Tôi vì chị Tuyết điên cuồng đánh call! Ảnh hậu danh xứng với thực! Chị Tuyết xông lên!! Chị Tuyết xinh đẹp như hoa!!]
[Tôi cũng là lần đầu phát hiện ra Trần Tuyết đẹp như vậy, trước đây luôn cảm thấy thật bình thường, tại sao vậy nhỉ??]
[Váy a! Các chị em! Váy đó! Đây là đặt mua ở đâu! Đẹp! Mỗi khi làn váy lay động tôi như thấy được tiên nữ!]
[Trước đây nhìn Trần Tuyết có hơi già, một chút cũng không nhìn ra có điểm nào thời thượng, lần này lại hiện ra vẻ trẻ tuổi cao nhã như tranh, người thật ngoài đời cũng xinh đẹp không khác trên màn ảnh, phải biết diễn viên bước ra khỏi màn ảnh tựa như gặp phải kính chiếu yêu á! Trên màn ảnh xinh đẹp như hoa, ngoài đời tựa như ma!]
[Tôi chỉ muốn biết váy này của nhãn hiệu nào, tôi đã tìm hiểu tất cả các nhãn hiệu Trần Tuyết từng hợp tác nhưng không thấy cái váy này, tôi cũng muốn mua nhaa!!!]
[Khẳng định không rẻ đi? Loại váy này động vào là mấy chục vạn, dân đen chúng ta mua không nổi.]
[Mua không nổi thì tôi không thể liếm sao? Tự mình đặt ra mục tiêu, nói không chừng mười năm sau sẽ mua được.]

[Lầu trên, mười năm sau cái này nói không chừng đã hết thời, lạc quẻ rồi, muốn mua thì hiện tại nên xuống tay ngay đi, đất ngày hôm nay chính là cơm của ngày mai!!]
Mỗi lần nhìn thấy bình luận như vậy, Vưu Minh sẽ ở dưới @weibo nhãn hiệu của công ty mà ba Vưu mới lập.
Có cảm giác đặc biệt thành tựu.
Bất quá weibo của cậu là weibo mới, chỉ là một dãy số, lại không có hình đại diện, nhìn thế nào cũng thấy là acc clone.
Thế mà cũng có người điểm vào.
Bài đăng đầu tiên của Official weibo chính là chuyển phát lễ đoạt giải của Trần Tuyết, còn cảm ơn Trần Tuyết đã mặc trang phục của bên mình đến xinh đẹp như vậy, sau đó còn nói sẽ mở bán.

Bên dưới bài có hơn bảy ngàn bình luận.
Mặc dù phần lớn bình luận đều khen chiếc váy rất đẹp, đơn đạt hàng lại không có bao nhiêu.
Một chiếc váy có giá hơn một triệu khác với chiếc váy mấy trăm.
Rất ít người có thể mua được, những người mua được lại không chỉ mua một cái.
Kỳ thực chủ yếu vẫn là do Trần Tuyết kéo danh tiếng chiếc váy lên.
Đổi một tiểu minh tinh khác lấy được giải ảnh hậu, váy có đẹp hơn nữa cũng không hấp dẫn lực chú ý đến mức này, giá cả lại càng không cao như vậy.
Có sinh ý, gần đây trên mặt ba Vưu luôn xuất hiện nụ cười, Vưu Minh cũng đưa nhóm công nhân thực tập của cậu đến chỗ ba Vưu, chỉ cuối tuần mới trở lại học tiếp.
Tiền lương của bọn họ cũng được định ra, lương căn bản hơn một vạn, sau đó còn trích hoa hồng.
Chỉ cần không có gì xảy ra, mức lương sẽ tăng dần lên.
Nhóm công nhân rất vui mừng, vừa tốt nghiệp không bao lâu đã được nhận chính thức, tuy khổ cực một chút, nhưng tương lai có tiền đồ.

Đôi khi bọn họ sẽ cảm thấy bản thân chó ngáp phải ruồi, đồng học còn đang đi làm thực tập sinh lương tháng mấy ngàn, bọn họ đã bước lên con đường thênh thang tiền đồ rộng mở.
“Chúng ta quả nhiên là thiên tuyển chi tử!”
Bọn họ đều cảm thấy như vậy.
Nhóm lão sư cũng rất cao hứng, vì mỗi ngày đều có cống phẩm, ai dạy ra học sinh tốt còn có thưởng thêm.
Cho nên bọn chúng liền điên cuồng nghiền ép học sinh, hận không thể đem tay nghề cả đời mình dạy lại, như vậy chẳng sợ sau này không còn học sinh nữa, cống phẩm vẫn sẽ cuồn cuộn không ngừng, bọn chúng vẫn sẽ thoải mái, còn có thể khoe khoang trước mặt đám bạn quỷ.
Thoải mái bao nhiêu a.
Thấy Vưu Minh vui vẻ, Giang Dư An cũng không đánh gãy.
Nói xong, Vưu Minh mới nhận ra mình vừa quá kích động, không để ý đến cảm xúc của Giang Dư An.

Nhớ lần trước Giang Dư An nói cậu lãnh đạm với anh, Vưu Minh lại cảm thấy áy náy, vội ôm lấy eo Giang Dư An, hôn lên khóe môi anh.
Giang Dư An cười nhìn cậu: “Sao không nói tiếp?”
Vưu Minh chân tâm thực lòng nói: “Vừa rồi em quá vênh váo đắc ý.”
Giang Dư An xoa đầu cậu, động tác sủng nịch như mọi khi: “Tôi thích nhìn em vênh váo đắc ý.”
Vưu Minh hoài nghi nhìn anh.
Tay Giang Dư An khẽ di chuyển, đặt lên một chỗ, nắm chặt.
Hô hấp Vưu Minh cứng lại, liếc mắt nhìn Giang Dư An, mặt từ từ đỏ lên.
Rõ ràng Giang Dư An không có nhiệt độ, nhưng cậu lại cảm thấy nhiệt độ dần tăng cao.
Giang Dư An đến gần: “Muốn tôi động sao?”
Vưu Minh thành thực gật đầu: “Muốn.”
Giang Dư An khẽ cắn vành tai Vưu Minh: “Thực ngoan.”
Vưu Minh không ngừng thở dốc, cậu cảm giác bản thân như một con thuyền, Giang Dư An chính là người chèo thuyền duy nhất, tất cả cảm thụ của cậu đều ký thác trên đôi tay Giang Dư An, có đôi khi là biển xanh không sóng gió cùng bầu trời trong trẻo, có lúc lại là sấm vang chớp giật cũng cuồng phong mưa bão.
Tận đến khi tất cả dừng lại, Vưu Minh vẫn chưa hoàn hồn.
Hai mắt cậu trống rỗng nhìn trần nhà, không muốn động đậy.
Qua mấy phút sau, Vưu Minh mới đứng dậy đi tắm.
Sau lưng cậu toàn là mồ hôi, không tắm sẽ cảm thấy dính nị.
Tắm xong, Vưu Minh ôm Giang Dư An tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau lúc đang ăn bữa sáng, mẹ Vưu bỗng nói: “Tiểu Minh, sao dạo gần đây tối nào con cũng tắm hai lần?”
Ngụm cháo vừa húp vào miệng của Vưu Minh xém chút phun ra ngoài.
Vưu Minh lấy cớ: “Thời tiết quá nóng.”
Mẹ Vưu cau mày: “Con không mở máy điều hòa?”
Vưu Minh: “Mở máy điều hòa thì lại có chút lạnh.”
Ba Vưu ngồi bên cạnh thở dài: “Tôi thấy Tiểu Minh chính là giống bà.”
Mẹ Vưu: “…”
Được thôi, cái nồi này bà cõng.
Cũng may không ai nhắc lại, Vưu Minh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ba Vưu nói: “Khoảng thời gian này tôi rất bận, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, gửi tin nhắn tôi không đọc được.”
Mẹ Vưu tức giận nói: “Biết, người bận rộn!”
“Đúng rồi, bên cục cảnh sát đưa tin đến, hôm nay tôi đưa Lý Thanh đến đó.” Mẹ Vưu đột nhiên nói.
Lý Thanh ngồi bên cạnh há miệng ăn cơm, nó cúi thấp đầu không lên tiếng.
Nó thích ngôi nhà này, mẹ Vưu tựa như mẹ của nó, tuy nó không biết mẹ nó dáng vẻ ra sao, nhưng nó rất thích mẹ Vưu, cũng thích ba Vưu.

Lý Thanh âm thầm liếc nhìn Vưu Minh, ân, nó cũng thích người anh này.
Đáng tiếc nơi này không phải là nhà của nó.
Vưu Minh nói với mẹ Vưu: “Vậy cực khổ mẹ rồi.”
Mẹ Vưu nhìn Lý Thanh, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Sau này Lý Thanh sẽ sống thật tốt.”
Sau khi ăn sáng xong Vưu Minh liền đi ra ngoài.
Cậu và Sở Toàn hẹn nhau ở cổng tiểu khu.
Tiểu khu này rất xinh đẹp, mặc dù cách thành phố hơi xa, nhưng bên ngoài có trung tâm thương mại, là cùng một bộ với tiểu khu, bên trong tiểu khu còn có nhà trẻ em và trường tiểu học, có quán cơm các thứ, không bước ra khỏi tiểu khu vẫn có thể sống, tiểu khu giống như một thành phố thu nhỏ.
Tất nhiên giá phòng cũng rất cao.
Cây xanh rất đẹp.
Sở Toàn cười nói: “Nơi xanh hóa này của tiểu khu là kỹ sư Lâm Viên thiết kế, tốn không ít tiền bất quá chú nghĩ số tiền này bỏ ra không uổng phí.
Ngày hôm nay Sở Toàn mặc tùy ý, khí trời quá nóng, hắn chỉ mặc cái áo ba lỗ trắng ra ngoài, thêm bụng bia cùng quần đùi, nếu như cầm thêm cái quạt cói thì càng có cảm giác mùa hè.
“Khi nào bọn họ đến?” Vưu Minh sắp nóng đến không chịu nổi.
Sở Toàn lau mồ hôi trên trán: “Hôm nay nghe nói nhiệt độ là 36 độ.”
Vưu Minh: “… Sao cháu lại cảm thấy phải đến 40 độ nhỉ?”
Cặp vợ chồng kia đến muộn, Vưu Minh và Sở Toàn đợi hơn nửa tiếng bọn họ mới đến, thế nhưng nhìn sắc mặt bọn họ, Vưu Minh và Sở Toàn cũng không tiện nói gì.

Vành mắt hai vợ chồng nhà này đều đen thùi lùi, bọng mắt của ông chồng vừa to vừa đen, tựa như muốn rơi xuống, nhìn qua cả người cực kỳ âm trầm, không dễ để lại ấn tượng tốt.
Nói chính xác hơn chính là, loại hình như hắn mà đi trên đường mọi người đều phải né tránh.
Bà vợ thì đỡ hơn một chút, thế nhưng cũng chẳng đỡ hơn là bao, hai vợ chồng này tuổi tác không lớn, chưa vượt quá ba mươi, vốn đang tuổi thanh xuân, hiện tại lại lộ ra vẻ già nua lẩm cẩm, không một tia sức sống.
“Thật ngại quá, dậy trễ.” Ông chồng liên tục tỏ vẻ áy náy: “Đã lâu chúng tôi không được ngủ ngon giấc, cho dù dọn đi rồi, tối đến vẫn có cảm giác có tiếng động.”
Bọn họ đã sinh ra ảo giác, đến mốc thời gian nhất định, cho dù trong phòng yên tĩnh như thế nào, đều cảm thấy hình như bản thân nghe thấy gì đó.
Bốn người cùng đi vào trong tiểu khu, ông chồng họ Tôn, Vưu Minh liền gọi là Tôn tiên sinh cùng Tôn phu nhân.
Trong nhà Tôn tiên sinh và vợ đều có tiền, hai bên cha mẹ giúp đỡ mua nhà mở công ty, vợ chồng son bắt đầu nói chuyện yêu đương từ thời cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, hai bên gia đình đều rất ủng hộ, nhìn sao cũng là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Chúng tôi cũng không biết tại sao.” Tôn tiên sinh mở cửa biệt thự: “Cũng không phải mua nhà cũ a, trước đó không có người ở, càng không có người chết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết là tại sao.”
Vưu Minh vừa bước vào biệt thự, đã cảm nhận được một luồng âm khí phả vào mặt.
Biệt thự có một quãng thời gian không có người ở, nhưng vì cửa sổ trên mái không đóng, trong phòng tích đầy bụi, tất cả rèm cửa sổ đều kéo lại, ánh nắng không lọt vào được trong phòng, rõ ràng bên ngoài oi bức đòi mạng, trong nhà lại rất mát mẻ, vừa đi vào đã nổi da gà đầy người.

Vưu Minh: “Có phiền nếu tôi đi xung quanh nhìn thử không?”
Tôn tiên sinh vội vàng nói: “Không phiền không phiền, mời.”
Vưu Minh bắt đầu đi vòng xung quanh nhà.
Cậu đến phòng ngủ cùng WC trước tiên.
Phòng ngủ ngược lại không có gì, nhiệt độ cũng cao hơn một chút.
Sau khi vào phòng ngủ chính là đến nhà vệ sinh, Vưu Minh vừa mở cửa, một mùi tanh xộc thẳng vào mũi, mùi tanh không phải mùi của máu, mà như mùi tanh của thủy sản, giống như ở đây có con cá chết, kèm theo cỗ vị ươn thối, Vưu Minh xém chút chịu không nổi muốn đi ra ngoài.
Cậu bấm ngón tay, lại không nhìn thấy bất kỳ thứ bẩn thỉu nào.
Phòng vệ sinh rất sạch sẽ, trên kệ trong góc còn huân hương, nhưng huân hương không phát huy được một chút tác dụng nào, trái lại càng làm phòng vệ sinh càng thêm khó ngửi.
Hương thơm cùng mùi thối trộn lẫn vào nhau, làm Vưu Minh muốn nghẹt thở.
Cậu rời phòng ngủ chính, đến những phòng ngủ khác nhìn thử, đều không phát hiện được gì.
Mở cửa phòng để quần áo, mở đèn___
Một gương mặt trắng bệch đập vào mắt, gương mặt này như bị ngâm trong nước một thời gian dài, trương phồng trắng xanh, nước không ngừng chảy xuống, đôi mắt chỉ còn lại hai khe hở nhỏ, không cách nào mở ra, đôi môi sưng phồng, tựa như xác chết trôi.
Cho dù là Vưu Minh cũng bị dọa lùi về sau một bước.
Con quỷ đứng trước gương, dùng đôi mắt chỉ còn lại khe hở nhỏ nhìn Vưu Minh.
Vưu Minh chỉ có thể từ quần áo của nó nhận ra nó là nữ.
Là bikini, nhưng đã biến dạng.
Vưu Minh không biết có thể cùng nó giao lưu hay không, cậu không nhìn vào mặt nữ quỷ, nói: “Xin chào?”
Nữ quỷ không đáp lại cậu, cả người nó lay động trái phải, tựa hồ không phát hiện Vưu Minh có thể nhìn thấy nó, nó duỗi cánh tay, muốn lấy quần áo trên móc treo, nhưng làm cách nào cũng không lấy được.
Vưu Minh nhắc nhở: “Ngươi đã là quỷ.”
Lúc này nữ quỷ mới có phản ứng, nó nổi giận, rõ ràng vừa rồi không có cách nào lấy được quần áo, lúc nổi giận lại có thể làm phòng để quần áo trở nên hỗn loạn, quần áo của Tôn phu nhân bị nó ném hết xuống đất, nó hung ác xé rách tất cả.
Chờ nó phát hỏa xong, mới nhìn đến Vưu Minh.
“Quỷ…” Nữ quỷ há miệng nói, nước từ trong miệng nó trào ra.
Mùi tanh nặng hơn.
Vưu Minh không tự giác nín thở.
Nữ quỷ nhào về phía Vưu Minh, nó duỗi dài cánh tay, mười ngón tay sắc bén, muốn đâm vào cổ họng cậu.
Tận lúc này Vưu Minh mới nhận ra, nó không phải là quỷ, mà là sát.
Vưu Minh vội vàng bấm thủ quyết, nữ quỷ bị chặn lại, nó duy trì một động tác, gương mặt dữ tợn, hàm răng như răng cá mập, căn bản không còn là răng người.
Thủ quyết hiển nhiên không có cách nào ngăn nó lâu được, chỉ qua vài giây, nữ quỷ đã một lần nữa đập tới Vưu Minh.
Sức lực của nó lớn vô cùng, Vưu Minh bị nó đập một cái liền ngã ra đất, chỉ có thể tiện tay cầm điện thoại di động nhét vào miệng nó.
Nữ quỷ phát ra tiếng gầm gừ, thanh âm vừa tiêm vừa cao, Vưu Minh nghe tiếng rít của nó đầu óc trở nên trống rỗng.
Nó đè trên người Vưu Minh, hai tay bị Vưu Minh khống chế, cánh tay Vưu Minh cũng bị móng tay nó cào ra vô số vết máu, móng tay của nó cứng rắn như sắt thép, sắc bén như dao, rạch sâu vào da thịt cậu.
Mùi máu tanh trộn lẫn cùng mùi tanh của thủy sản, thứ mùi vị khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Vưu Minh chỉ có thể cắn chóp lưỡi, phun một ngụm máu về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ phát ra tiếng rít gào thê thảm, lui về chỗ cũ.

Vưu Minh ngồi dưới đất, cánh tay bị móng tay ma nữ rạch trúng không ngừng chảy máu.
Vưu Minh căng thẳng nặn ra thủ quyết.
Cậu chưa từng chân chính đối chiến cùng ác sát, nếu là quỷ phổ thông thì quá đơn giản.
Nhưng cậu không ngờ tới vậy mà lại là ác sát.
Mà đã là ác sát, hai vợ chồng Tôn tiên sinh không thể nào còn sống.
Sống sót?
Vưu Minh mở to mắt.
Bọn họ còn sống không?
Sở Toàn còn ở bên ngoài!
Vưu Minh đứng lên, cậu nhìn về phía ma nữ, hai chân lại lùi về sau, thủ quyết để trước ngực, trong miệng ngậm máu.
Hiện tại cậu chưa đủ năng lực cùng ác sát đối kháng, trước tiên chỉ có thể rút lui sau đó nghĩ cách.
Biệt thự này căn bản không phải chỗ ở tạm thời của ác sát, mà là ổ của nó.
Hai vợ chồng Tôn tiên sinh chính là mồi nhử.
Vưu Minh rời khỏi phòng để quần áo, không dám nới lỏng thủ quyết, cậu chạy về hướng phòng khách.
Rèm cửa vốn dĩ đã được kéo ra bây giờ lại đóng lại, trong phòng ẩm ướt âm u, không bật đèn, cửa sổ trên mái cũng không biết bị đóng lại từ bao giờ, căn biệt thự bỗng chốc trở nên giống một nhà giam lớn.

Mỗi cánh cửa sổ đều bị chặt chẽ đóng lại.
Vì trong miệng ngậm máu, Vưu Minh không thể lớn tiếng gọi Sở Toàn.
Cậu chỉ có thể dựa vào hai mắt tìm kiếm.
Hai vợ chồng họ Tôn đã không còn ở trong phòng khách, Vưu Minh một mình đứng giữa phòng khách, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp.
Cậu không biết Sở Toàn bị mang đi đâu.
Hiện tại cậu rất hối hận.
Cậu cho rằng chỉ có người mới có thể đi dưới ánh mặt trời, lại không nhớ tới còn có hoại tử nhân tồn tại.
Hoại tử nhân có thể cùng ác quỷ cùng ác sát đạt thành thỏa thuận.
Kỳ thực bọn chúng đã chết, nhưng ác quỷ hoặc ác sát có thể dùng cách của minh trói buộc bọn chúng ở lại trong thân thể, nhưng thời gian duy trì rất ngắn.

Để có thể tiếp tục sống, bọn chúng sẽ phục tùng mệnh lệnh của ác quỷ hoặc ác sát.
Ghi chép liên quan đến hoại tử nhân rất ít, bọn chúng không giống cương thi.
Trong thân thể cương thi không có linh hồn, chỉ có tà khí.
Thế nhưng hoại tử nhân mặc dù bị gọi là xác chết, nhưng cho dù chết rồi, bọn chúng vẫn giống như con người.
Vưu Minh không thể bỏ mặc Sở Toàn lại.
Sở Toàn không giống cậu, hắn không có bất kỳ khả năng tự vệ nào, nếu bây giờ Vưu Minh rời đi, hắn chắc chắn phải chết.
Vưu Minh dùng tay vuốt mặt.
Cậu thả nhẹ bước chân, men theo vách tường mà đi.
Mùi tanh càng lúc càng nồng, đầu óc Vưu Minh lại từ từ thanh tỉnh.
Ác sát nuốt chửng quỷ hồn, nó không có thần trí, chỉ hành động theo bản năng.
Ác sát có thần trí rất hiếm.
Biết tìm sào huyệt cho mình, lại còn biết dùng hoại tử nhân nô dịch cho mình lại càng hiếm gặp hơn.
Nhưng điều này không có nghĩa là nó mạnh hơn những ác sát khác.
Có lúc mở thần trí cũng dựa vào vận may.
Cho nên cậu vẫn có cơ hội mang theo Sở Toàn rời khỏi căn biệt thự này.
Vưu Minh nắm thủ quyết, tay như muốn rút gân.
Cậu không biết Sở Toàn ở đâu, lúc này cũng không có thời gian bấm ngón tay tính, cho dù có bấm ngón tay, dựa vào năng lực của cậu, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính ra Sở Toàn đang ở trong căn biệt thự này.
Máu ngậm trong miệng nhả ra cũng không được mà nuốt cũng chẳng xong.
Lầu một không tìm được người, Vưu Minh chỉ có thể lên tiếp tục lên lầu hai.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, bất quá tầng thứ ba dùng để tập thể hình, không có phòng, tầm nhìn trống trải, không giấu được người.
Sở Toàn chỉ có thể ở lầu hai.
Vưu Minh hít sâu một hơi, tự nói với mình không nên hốt hoảng.
Phải bình tĩnh, cậu nhất định phải mang theo Sở Toàn an toàn rời khỏi đây, sau đó sẽ nghĩ cách khác.
Vưu Minh như trước dựa sát vào tường mà đi.
Cậu không có đủ tự tin có thể đối phó một ác sát cùng hai hoại tử nhân, cho nên phải tận lực không để lộ sơ hở.
May là cửa phòng ngủ chính không đóng, Vưu Minh thò đầu nhìn vào trong.
Sở Toàn đang nằm ở trên giường, hai tay hắn để ở trước ngực, không hay biết gì.

Hai hoại tử nhân canh giữ bên giường không nhúc nhích, tựa như con rối, chỉ có ác sát bay lơ lửng trong không trung, nó đối mặt với Sở Toàn, đúng là đang hút sinh khí của hắn.
Vưu Minh cắn răng, hiện tại cho dù là đầm rồng hang hổ thì cậu cũng phải xông vào.
Cậu bật đèn phòng lên, nhân lúc chúng nó chưa kịp phản ứng liền vọt vào, sau đó phun máu trong miệng về phía Sở Toàn.
Máu không nhiều, nhưng đủ làm ác sát lui về sau.
Trong miệng không còn máu, Vưu Minh chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Đời này cậu chưa từng chạy nhanh như vậy, bằng tốc độ vừa rồi của cậu, nói không chừng có thể tham gia thi đấu chạy cự li ngắn.
Ánh nắng rọi vào trong phòng, may mắn hôm nay trời nắng, khí trời vừa khéo, nếu là trời âm u, cậu thật sự chỉ có thể tự mình chạy trước.
Ác sát phát ra một tiếng tiếng rít, hóa thành bóng đen, từ trong phòng chạy trốn ra ngoài.
Hoại tử nhân lại không sợ ánh nắng.
Vưu Minh xoay người.
Tôn tiên sinh cùng Tôn phu nhân âm khí nặng nề nhìn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận