Vọng Môn Nam Quả


Trong phòng một mảng yên tĩnh, chỉ có màu đen phun trào như gió bão.

Vưu Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Dư An, nhưng Giang Dư An không nhìn đến cậu, người này quá xa lạ, rõ ràng là Giang Dư An, rõ ràng là thân thể cậu quen thuộc, bàn tay cậu từng nắm qua, thắt lưng cậu từng ôm lấy, bờ vai cậu từng tựa vào, mỗi ngày da thịt hai người đều cận kề, cậu biết nhiệt độ làn da anh.
Quen thuộc như hai người là một.
Thế nhưng hiện tại, Vưu Minh lại đột nhiên có một cảm giác xa lạ không cách nào đè xuống.
Tựa như người này không phải là người cùng cậu vui thì cười giận thì mắng.
Giống như chưa từng gặp qua, tràn ngập sát khí, âm trầm đến mức khiến cậu sợ hãi.
Ai trong phòng cũng nhận ra phần sát khí ngập trời này, vẻ mặt lão đầu căng thẳng, tiếng tim đập càng lúc càng lớn.

Dương Vinh Bảo thở hổn hển, xoa xoa mặt, hắn vừa chảy huyết lệ, xoa xong cả mặt đầy là máu.
Dương Vinh Bảo lẩm bẩm: “Anh… Sao bạn trai anh không ngăn bọn họ lại? Bây giờ chúng ta là đang chờ âm binh nhập vào người gã sao?”
Vưu Minh cũng không biết, chỉ có thể nói: “Anh ấy tự có suy nghĩ riêng.”
Chu Viễn ho khan, ho ra một ngụm máu, khàn giọng nói: “Kết minh hôn cùng ác quỷ, lá gan cậu thật lớn.”
Người kết minh hôn không ít, nhưng phần lớn là sau khi người đều chết, hai bên cha mẹ tự quyết định thay bọn họ.

Loại tập tục cổ hủ xa xưa này từng hại không biết bao nhiêu người bị kẻ xấu giết hại, sau đó bán thi thể kết minh hôn.
Cho nên thiên sư đều ghét cay ghét đắng tập tục này.
Người sống kết minh khôn cùng người chết càng hiếm thấy, thứ nhất là không may mắn, không nói đến có hại hay không, đại đa số người tâm lý đều không chấp nhận được.
Thứ hai chính là vận may không tốt, đối tượng kết hôn là ác quỷ, vậy chính là xui xẻo.
Cả đời xui xẻo đã coi như vận khí tốt, chỉ sợ ác quỷ cho rằng hai bên trở thành vợ chồng thật, ngày đêm theo bên người, người kia muốn sống cũng không sống lâu được.
Vưu Minh không đáp lời Chu Viễn, cậu như cũ nhìn người đang đứng giữa không trung, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, Giang Dư An chưa từng quay đầu nhìn cậu.

Đây chính là Giang Dư An của ban ngày, tràn ngập âm sát khí, ác ý trùng thiên, tựa như vô vàn ác niệm nhập thể, không có nửa điểm ấm áp.
Quá xa lạ.
Vưu Minh dời tầm mắt, nhìn về phía lão đầu cùng Vật Tắc Mạch.
Sắc mặt Vật Tắc Mạch tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, cả người run rẩy, gân tay gân chân nổi đầy, hoa văn màu đen che kín mặt gã.

Sau khi âm binh cuối cùng chui vào cơ thể, Vật Tắc Mạch mở mắt ra.
Gã vừa mở mắt, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng gào khóc chói tai.

Dương Vinh Bảo dùng tay che kín hai tai, Vưu Minh cũng bị tiếng động chấn đến mức ngã ngồi xuống, chỉ có Chu Viễn còn tốt, hắn nhíu mày nhìn Giang Dư An.
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, lại nhìn Giang Dư An.
Đối với hắn, lão đầu và Vật Tắc Mạch đã không còn là uy hiếp lớn nhất nữa, mà chính là Giang Dư An.
Sau khi âm binh nhập thể, Vật Tắc Mạch như biến thành người khác, hai mắt gã biến thành màu xanh lục, như thú hoang ẩn nấp trong bóng tối, ngón tay trở nên gầy gò, đầu móng tay tuy ngắn, nhưng rất nhọn, cánh tay và chân bành trướng một cách quái dị, cơ thể thì khô héo, mặt gã bị hoa văn màu đen che kín, không còn giống con người.
Gã há miệng, rít gào với Giang Dư An.
Thay vì nói rít gào, không bằng nói là tiếng thét chói tai, cực kỳ chói tai.

Vưu Minh không nhịn được phải dùng tay che hai tai lại.
Lão đầu trái lại rất bình tĩnh, lão nham hiểm nhìn Giang Dư An, cười lạnh: “Quỷ vương? Quỷ vương thì sao chứ?”
“Chỉ là Quỷ vương chưa trưởng thành mà thôi.” Lão ra lệnh: “Vật Tắc Mạch, nuốt hắn!”
Vật Tắc Mạch vọt tới tựa như một viên đạn, vừa lao đi đã không còn thấy bóng dáng, chỉ có bóng mờ lưu lại chỗ cũ, gã nhảy lên, lực bật kinh người, hai chân bành trướng đá về phía Giang Dư An.
Nhìn cảnh tượng này, tim Vưu Minh như muốn vọt ra ngoài.
Bây giờ Vật Tắc Mạch không phải người, bất kỳ công kích nào của gã cũng sẽ tạo thành thương tổn đến Giang Dư An.
Giang Dư An lại không né tránh.

Hắn duỗi tay ra, Vưu Minh ngừng thở.
Giang Dư An bắt được cổ chân của Vật Tắc Mạch, sau đó nhẹ nhàng vung một cái, Vật Tắc Mạnh như diều đứt dây bị ném lên vách tường.
Vách tường bị Vật Tắc Mạch đập lõm vào, vết nứt lan ra như mạng nhện.
Vật Tắc Mạch lại như không cảm thấy đau, trong nháy mắt gã đã đạp hai chân lên tường, mượn lực tiếp tục lao về phía Giang Dư An.
Sau đó… Vưu Minh không nhìn rõ, cậu chỉ thấy cái bóng mờ của Vận Tắc Mạch, Giang Dư An như cũ không nhúc nhích, ngẫu nhiên vươn tay, Vật Tắc Mạch cứ thế bị ném lên vách tường, hoặc bị ném ra đất.
Nếu nhất định phải hình dung, thì chính Giang Dư An là người khổng lồ, Vật Tắc Mạch là cái đứa nhỏ, sức mạnh chênh lệch quá rõ ràng, căn bản không có cách nào so sánh.
Thế nhưng Giang Dư An vẫn không cho Vật Tắc Mạch đòn kết thúc.
Vật Tắc Mạch vẫn tiếp tục công kích Giang Dư An.
Dương Vinh Bảo nhìn đến choáng váng: “… Hắn đang đùa Vật Tắc Mạch à?”
Vưu Minh: “… Hình như thế.”
Ai cũng nhìn ra, Vật Tắc Mạch không phải đối thủ của Giang Dư An, cho dù không kích như thế nào, tấn công từ phía nào, dường như Giang Dư An cũng có thể biết trước, vô luận tốc độ của Vật Tắc Mạch nhanh bao nhiêu, Giang Dư An cũng có thể dễ dàng tóm lấy gã.
Đây là nghiền ép, không thể tính là chiến đấu.
“Quá cường đại…” DươngVinh Bảo nuốt nước miếng.
Vưu Minh nhìn động tác của Giang Dư An, chau mày.
—— người này, thật sự là Giang Dư An sao?
Lão đầu đã vô pháp ra hiệu lệnh, lão ôm ngực, bắt đầu không ngừng thở gấp.
Dương Vinh Bảo hô lên với lão: “Này, đây là đại chiêu của ông hả? Thoạt nhìn cũng chả ra sao mà!”
Lão đầu dùng tay chống đầu gối, qua vài giây mới thò tay tìm gậy chống, lão trợn mắt hung dữ nhìn Dương Vinh Bảo: “Chưa tới phút cuối, ai cũng không biết thắng bại ra sao.”
Dường như Giang Dư An đã không còn kiên nhẫn, ngay lần công kích tiếp theo của Vật Tắc Mạnh, gã vừa xuất hiện trước mặt bọn Vưu Minh, đã bị Giang Dư An tóm lấy cần cổ.
Vật Tắc Mạch không ngừng giãy dụa, dùng cả tay lẫn chân quơ quào về phía Giang Dư An, trong miệng phát ra tiếng ùng ục, ánh mắt tràn đầy cừu hận, gã há miệng muốn cắn Giang Dư An.
Tay Giang Dư An nổi gân xanh.

Vật Tắc Mạch giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Lão đầu trừng lớn hai mắt, hô to: “Vật Tắc Mạnh! Trở lại đây!”
Vật Tắc Mạch cũng muốn trốn, nhưng gã không thể trốn được.
Vưu Minh nhìn âm binh rời khỏi thân thể Vật Tắc Mạnh, âm binh cũng muốn trốn, tuy chúng không có thần trí, nhưng bản năng vẫn còn.
Nếu ở lại trong thân thể Vật Tắc Mạch, chiếm cứ thân thể gã, mà bị Giang Dư An hấp thu, thì chúng không khác bị hồn phi phách tán là bao.
Thế nhưng chúng nó không trốn được.
Đám âm binh hóa thành sợi khí màu xanh thẫm, từng sợi thuận theo cánh tay Giang Dư An tiến vào cơ thể hắn.
Chu Viễn hô to: “Ngăn hắn lại! Nhất định phải ngăn hắn lại! Dương Vinh Bảo, cậu hộ pháp cho tôi!”
Dương Vinh Bảo sờ mũi: “Thôi đi, anh động còn chả động được, còn muốn hộ pháp, che chim à?”
Lão đầu: “Chúng binh nghe lệnh! Trở lại!”
Không một âm binh nào hưởng ứng, nói đúng hơn là chúng không có cách nào hưởng ứng.
Cổ họng lão đầu bỗng ngạnh lên, phun ra một búng máu, hai mắt tuyệt vọng nhìn về phía Giang Dư An.
Này hơn vạn âm binh, là tâm huyết cả đời lão, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với pháp thuật lão liền từng cái từng cái bồi dưỡng ra.
Lão tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, là thành tựu cùng ý nghĩa sống duy nhất của đời lão.
Lão tình nguyện hy sinh cháu nội của mình cũng phải bảo toàn đám âm binh này.
Nhưng bây giờ, lão không giữ lại được.
Âm hồn cuối cùng bị Giang Dư An hấp thu, Vật Tắc Mạnh khôi phục dáng vẻ như trước, thế nhưng cả người co rút lợi hại, từ nam nhân trẻ tuổi biến thành lão già, đầu tóc hoa râm, trên mặt chi chít vết nhăn, hai tay hai chân nhỏ như sào tre.
Lão đầu khóc lên: “Âm binh của ta! Âm binh của ta!”
Lão tiến về phía trước được hai bước thì ngã nhào xuống đất, hai đầu gối đập xuống sàn nhà.
Âm binh đã bị Giang Dư An hấp thu hết, nhưng hắn cũng không buông Vật Tắc Mạch ra.
Vưu Minh đột nhiên hiểu được Giang Dư An muốn làm gì.
“Giang Dư An!” Vưu Minh hô to: “Buông gã xuống!”
Giang Dư An muốn giết Vật Tắc Mạch!
Vưu Minh vội la lên: “Giang Dư An!”
Chắc là giọng Vưu Minh quá lớn, hoặc Giang Dư An phản ứng với tên của mình, hắn quay đầu nhìn xuống Vưu Minh đang ngửa đầu nhìn lên.

Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Buông gã xuống đi.”
Nếu như Giang Dư An thật sự giết Vật Tắc Mạch, mở sát giới, liền không thể dừng lại được.
Diệt quỷ cùng giết người là hai chuyện khác nhau.
Thế nhưng Giang Dư An lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn Vưu Minh, rất lạnh lùng, rất âm trầm, hai mắt u tối như đàm, không chút gợn sóng.
Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Hắn thật sự là chồng anh? Không giống nha, hình như hắn không nhận ra anh.”
Vưu Minh mới vừa muốn mở miệng, Giang Dư An đã ném Vật Tắc Mạch xuống đất, động tác tùy ý như vứt rác thải.
Sau đó Vưu Minh trơ mắt nhìn Giang Dư An từ không trung đi xuống, đứng ở trước mặt mình.
Hắn thấy Vưu Minh, rốt cục có biểu tình, Giang Dư An khẽ nhíu mày, tựa như đang muốn nhớ xem Vưu Minh là ai.
Vưu Minh đứng tại chỗ, chờ Giang Dư An nhớ ra.
Vài giây trôi qua, Vưu Minh đang muốn lên tiếng, lại thấy Giang Dư An nở nụ cười.
Nụ cười này khiến Vưu Minh không rét mà run, tràn đầy ác ý cùng sát khí.
Vưu Minh vừa muốn lùi về sau, đã bị Giang Dư An ôm lấy eo.
Lưng cậu dựa vào ngực Giang Dư An, hai cánh tay hắn tựa như sắt thép, Vưu Minh không thể thoát ra được.
Dương Vinh Bảo: “… Nhanh như vậy đã ôm ôm ấp ấp, tốt xấu gì cũng giải quyết lão già kia xong rồi mới nói tiếp chứ!”
Ngay lúc Dương Vinh Bảo đang phỉ nhổ Vưu Minh tú ân tú ái, Giang Dư An lại chôn đầu vào cần cổ Vưu Minh, ngửi mùi vị trên người cậu.
Dương Vinh Bảo lấy tay che mặt: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Chu Viễn: “…”
Giang Dư An ngửi một hồi, đột ngột ngẩng đầu, làm Dương Vinh Bảo run lên một cái.
Hắn hé miệng, đầu lưỡi vuốt ve gò má Vưu Minh, ác ý trong mắt đã đạt đến đỉnh điểm.
Da đầu Vưu Minh tê rần, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, hô to với Chu Viễn và Dương Vinh Bảo: “Chạy mau!”
Dương Vinh Bảo không để ý lắm: “Anh nói gì đó, lão già kia còn đứng dậy không nổi, lần này chúng ta…”
Hắn còn chưa nói xong, cổ họng đột nhiên không thể phát ra âm thanh, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Dương Vinh Bảo khó khăn quay đầu, Chu Viễn giống như hắn.
Giang Dư An… Muốn giết bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận