Vọng Môn Nam Quả


Dương Vinh Bảo đang giãy dụa, nhưng hắn đã sớm không còn khí lực, giãy dụa đều hiện ra vô lực, chỉ là tay chân giật giật.

So sánh với hắn, Chu Viễn một động tác cũng không có, hai mắt nhắm chặt, như đang chờ chết.

Vưu Minh bị Giang Dư An ôm chặt, hắn dùng lực rất lớn, Vưu Minh cảm thấy xương sườn cũng sắp bị siết đứt.

Hai tay cậu nắm chặt lấy cánh tay đang ôm eo cậu của Giang Dư An, la lớn: “Đừng giết người, Giang Dư An!”
Giang Dư An như không nghe thấy, cánh tay còn lại của hắn cũng vòng lên eo Vưu Minh, gắt gao ôm cậu vào ngực, động tác không ôn nhu như trước đây, mà là cường thế đến cực điểm.

Từ lúc xuất hiện đấy bây giờ, hắn chưa nói ra một câu nào.

Vưu Minh không thể trơ mắt nhìn Giang Dư An giết chết Dương Vinh Bảo và Chu Viễn, thế nhưng Giang Dư An bây giờ căn bản không nghe lọt tai lời cậu.

Cậu cảm thấy giờ phút này Giang Dư An tựa như thú hoang, còn cậu chính là con mồi.

Thú hoang sẽ không lắng nghe con mồi nói gì.

Vưu Minh hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡi.

Cậu biết máu của mình không tổn thương được Giang Dư An, nhưng chỉ cần làm Giang Dư An thanh tỉnh trong giây lát là đủ.

Vưu Minh phun ra một ngụm máu.

Trong nháy mắt máu phun ra, Dương Vinh Bảo và Chu Viễn liền văng ra ngoài, hai người không ngừng ho khan.

Giang Dư An nắm lấy cằm Vưu Minh, dùng ngón tay cạy mở hàm răng cậu, lần mò khắp khoang miệng cậu một lượt.

Động tác của hắn rất gấp gáp.

Vưu Minh không phản kháng, tùy ý hắn sờ soạng.

Chờ Giang Dư An sờ soạng xong, cậu cũng xác định, hắn nổi giận rồi.

Vưu Minh có thể cảm giác được lửa giận của Giang Dư An, hắn nhấc cánh tay, Vưu Minh nhắm mắt lại.

Kết quả Giang Dư An giơ rất cao, lại chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, đánh vào mông Vưu Minh, tựa như đang giáo huấn đứa nhỏ không nghe lời, nhưng vì không nỡ, nên không dám dùng sức.

Dường như đang nói [ em không ngoan].

Vưu Minh quay người ôm lấy Giang Dư An, hai má dán vào lồng ngực của hắn.

Mặt cậu hướng về phía Chu Viễn và Dương Vinh Bảo, làm ra khẩu hình: “Chạy mau.



Dương Vinh Bảo sợ chết hơn Chu Viễn, hắn vội vàng đứng lên, đứng trước bước ngoặt sinh tử, bỗng nhiên lại có khí lực, chạy ra ngoài hai bước, nhận ra Chu Viễn vẫn ngồi tại chỗ, hắn liền quay ngược trở lại, khoác cánh tay Chu Viễn qua vai mình, nửa khiêng nửa tha đưa người ra ngoài.

Về phần lão đầu cùng Vật Tắc Mạch đang hôn mê bất tỉnh, Dương Vinh Bảo thật sự quản không được.

Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Tự cầu phúc đi thôi.


Dương Vinh Bảo cùng Chu Viễn đi rồi, tiếng gào khóc của lão đầu càng trở nên rõ ràng.

Giang Dư An nhíu nhíu mày, tựa hồ ngại ồn, hắn duỗi tay, dùng ngón trở chỉ về phía lão đầu, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lão đầu không thể tiếp tục phát ra thanh âm.

Lão đầu không khóc nổi, lại cần thiết phát tiết, lão cầm gậy đánh lên đầu mình, phút chốc đã tự mình đánh chảy cả máu đầu.

Không qua bao lâu, cả người lão mềm nhũn, co quắp ngã ra đất.

Từ đầu đến cuối, lão đều không quay đầu liếc nhìn tôn tử lấy một cái, chỉ thống khổ vì mất đi âm binh.

“Chúng ta về nhà đi.

” Vưu Minh duy trì động tác ôm Giang Dư An, nhẹ giọng dụ dỗ: “Về nhà, ở trong phòng em, chỉ có hai chúng ta, không có người khác.


Giang Dư An không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn Vưu Minh, đồng tử của hắn rất đen, còn to hơn so với bình thường, tựa như mắt mèo.

Hắn không nói một lời, cũng không tỏ thái độ, Vưu Minh bị hắn nhìn đến trong lòng nặng trĩu, có chút thở không được.

Vưu Minh dùng thanh âm ôn nhu nhất đời mình, nói: “Trở về đi có được không? Về rồi tất cả em đều nghe theo anh.


Đôi mắt Giang Dư An trở nên tối tăm, nhưng hắn vẫ ôm lấy Vưu Minh.

Vưu Minh cũng không biết xảy ra chuyện gì, cậu vừa trợn mắt một cái đã về tới phòng mình, cậu còn duy trì động tác ôm ấp cùng Giang Dư An.

Giang Dư An tựa hồ ôm nghiện, làm sao cũng không muốn buông ra, nơi này không có người khác, Vưu Minh muốn gỡ cánh tay Giang Dư An ra lại không cách nào gỡ ra được.

Vưu Minh thở hồng hộc nói: “Em đi kéo rèm cửa sổ, anh gặp ánh nắng không tốt.


Giang Dư An vẫn không buông tay, hai người như trẻ sinh đôi dính cùng một chỗ dịch đến bên giường kéo rèm cửa sổ.

Lúc này nhiệt độ cơ thể Giang Dư An lạnh hơn so với buổi tối.

Hắn không nói chuyện với Vưu Minh, Vưu Minh cũng không biết hắn đã khôi phục lý trí hay chưa.


Cậu chỉ biết hiện tại tuyệt đối không thể để Giang Dư An ra ngoài, nếu không cũng không biết Giang Dư An sẽ làm ra chuyện gì.

Rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng trở nên tối đen, Vưu Minh muốn đi bật đèn, lại đột nhiên bị người đè xuống giường.

Xương cổ vừa nặng vừa cứng, Vưu Minh xém chút bị đè đến nội thương.

Lần trước đến Tôn gia đã cắn đầu lưỡi, thật vất vả mới tốt lên, hôm nay lại cắn tiếp.

Đầu lưỡi bị tổn thương, mỗi lần nói chuyện đều cảm thấy tê dại.

Vẫn là học nghệ không tinh.

Cậu thật sự không muốn mỗi lần xảy ra chuyện lại cắn đầu lưỡi, nếu cứ như vậy sẽ có ngày cắn đứt luôn.

Vưu Minh thân thủ vỗ vỗ lưng Giang Dư An, tựa như dỗ đứa nhỏ: “Chúng ta cùng nhau ngủ một lát, nhé?”
Đến tối có lẽ Giang Dư An sẽ khôi phục bình thường.

Hiện tại việc cậu cần phải làm chính là làm gì đó giết thời gian.

Giang Dư An hiển nhiên không đồng ý với đề nghị của Vưu Minh, tay hắn nắm lấy cằm Vưu Minh, một tay chống ngay bên tai cậu, như thú hoang đang suy nghĩ nên hạ miệng xuống chỗ nào của con mồi.

Ban ngày Giang Dư An hiển nhiên không có thần trí, dựa cả vào bản năng.

Vưu Minh nhắm mắt suy nghĩ.

Cho nên trước đây Giang Dư An nhất định đã chọn một nơi ở lại, không ra ngoài thì sẽ không giết người.

Ban đêm âm khí nặng, anh khôi phục thần trí mới đến tìm cậu.

Vưu Minh mím chặt môi.

Cậu mở mắt, rèm cửa sổ không thể che ánh nắng hoàn toàn, tuy trong phòng tối tăm, cũng không đến mức cái gì cũng không nhìn thấy.

Vưu Minh đưa tay sờ má Giang Dư An.

Hình như Giang Dư An rất vui, hắn thả lỏng tay nắm cằm Vưu Minh, bao trùm lên tay cậu.

Vưu Minh đến gần, hôn hôn lên cằm hắn, Giang Dư An là quỷ, trên cằm không có râu, hôn lên cũng không khó chịu.

Vưu Minh thất thần nghĩ, cậu nhớ đến khí còn bé, ba Vưu thích nhất dùng cằm cọ vào má cậu, khi đó cậu cảm thấy rất không thoải mái, ba Vưu lại thấy chơi rất vui.


Người lớn có đôi khi sẽ giống như đứa nhỏ, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

Hiện tại Giang Dư An, cũng giống như một đứa bé.

Nhưng là một đứa bé bạo ngược, một lời không hợp… Không đúng, thậm chí đối phương còn chưa lên tiếng, hắn đã muốn lấy mạng đối phương.

Không biết Chu Viễn và Dương Vinh Bảo thế nào rồi, chờ Giang Dư An trở lại bình thường, cậu phải gọi điện thoại cho họ mới được.

Còn muốn nhờ Chu Viễn không nên nói việc của Giang Dư An với Chu gia.

Vưu Minh không muốn Giang Dư An bị vây quét.

Phát hiện ra Vưu Minh thất thần, Giang Dư An rất tức giận.

Vưu Minh bị Giang Dư An lật lại đánh đòn.

Vưu Minh: “…”
Thôi, ngược lại Giang Dư An cũng không dùng lực, xem như xoa bóp cho cậu vậy.

Vưu Minh nhắm mắt, chờ Giang Dư An nguôi giận.

Thế nhưng cậu quá mệt mỏi, ngủ quên từ khi nào cũng không biết.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Giang Dư An đã không còn trong phòng.

Vưu Minh nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng.

Vưu Minh gọi khẽ: “Giang Dư An?”
Không ai đáp lại, cậu gọi thêm mấy lần cũng không ai trả lời.

Vưu Minh lo lắng.

Rõ ràng trước khi ngủ Giang Dư An còn ở đây, hiện tại là rạng sáng, tại sao Giang Dư An lại không có mặt?
Rạng sáng âm khí thịnh, Giang Dư An có thể khôi phục lý trí.

Vưu Minh xoa huyệt thái dương, đầu óc của cậu căng đau, tìm điện thoại di động, có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Dương Vinh Bảo gọi tới.

Bụng của cậu cũng đang kêu ùng ục, bận rộn cả ngày, cậu chưa có thứ gì bỏ bụng.

Vưu Minh vừa gọi điện cho Dương Vinh Bảo, vừa đi xuống bếp tìm xem có gì ăn hay không.

Bánh quy hôm qua dì Trịnh làm đã bị ăn hết, trong tủ lạnh có cải xanh và thịt, nhưng Vưu Minh sẽ không nấu, cậu tìm được mì sợi trong tủ, quyết định nấu nước sôi ăn mì.

Cậu nấu ăn không ngon, may là hàng ngày không phải tự minh nấu, Vưu Minh tìm trong tủ lạnh ít thịt vụn, làm mì trộn ăn.

Nước còn chưa sôi, Dương Vinh Bảo đã bắt máy, giọng nói mơ hồ, vừa nghe đã biết đang ngủ.

“Ai?” Dương Vinh Bảo hỏi, hiển nhiên không nhìn tên người gọi đến.

Vưu Minh vừa uống nước vừa trả lời: “Là tôi, Vưu Minh.



Dương Vinh Bảo ngáp một cái: “Anh không sao chứ?”
Vưu Minh: “Không sao, các cậu thì sao?”
Dương Vinh Bảo hấp hấp mũi: “Tôi có thể có chuyện gì? Tôi đến khách sạn đặt phòng, mẹ nó, anh không biết chứ, lúc tôi đỡ Chu Viễn đến thuê phòng em gái tiếp tân nhìn tôi như thế nào đâu, làm như tôi muốn mê gian anh ta vậy.


Vưu Minh: “Chu Viễn không sao chứ?”
Dương Vinh Bảo liếc nhìn người đang nằm bên cạnh, một chân còn gác lên bụng mình, khóe miệng run rẩy: “Vẫn ổn, tư thế ngủ hiếm thấy trên đời, không khác nhảy phi thiên vũ là bao, một buổi tối mà biến hóa đủ loại tư thế, mới vừa đổi sang tư thế chữ mã.

Tôi thực sự phục luôn, tôi quả thật xui tám đời mới ngủ chung giường với anh ta.


Vưu Minh kỳ quái nói: “Không có phòng đơn?”
Dương Vinh Bảo: “Không còn, ông trời cũng muốn đối nghịch với tôi mà.

Chờ đến mai anh ta tỉnh dậy, tôi nhất định phải bắt anh ta bồi thường tổn thất tinh thần.


“Đúng rồi.

” Vưu Minh bỏ mì vào trong nồi nước sôi, dùng đũa khuấy khuấy: “Chờ Chu Viễn tỉnh lại, cậu giúp tôi nói với anh ta, việc người yêu của tôi tôi sẽ phụ trách, hy vọng anh ta không nói cho người của Chu gia cũng đừng nói cho hội thiên sư biết.


Dương Vinh Bảo: “Há, tôi xém chút đã quên chuyện này, không có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ nói lại với anh ta.


“Bất quá anh cũng đừng lo lắng, nếu bọn họ thực sự muốn đối phó với người yêu anh, cũng sẽ không thể thành công.

” Dương Vinh Bảo lại ngáp một cái: “Không nói nữa, tôi ngủ tiếp.


Vưu Minh: “Cậu ngủ đi.


Cúp điện thoại, Vưu Minh rửa rau, ném vào trong nồi nấu cùng.

Bưng tô mì đặt lên bàn ăn, Vưu Minh vừa gắp một đũa, thổi thổi hai hơi, đèn phòng bếp đang sáng đột nhiên tối thui.

Đứt cầu dao ?
Vưu Minh đang muốn đứng lên đi cầu dao tổng nhìn thử, phòng bếp lại sáng lên.

Trên bàn đốt hai chi nến đỏ, sáp chảy xuống mặt bàn.

Còn có một người ngồi đối diện.

Người này hai mắt chuyên chú nhìn cậu.

Vưu Minh nhìn hai cây nén đỏ thẫm to như cánh tay người.

Đây là cái gì?
Bữa tối dưới ánh nến à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận