Vọng Môn Nam Quả


Ánh nến chập chờn, lại không có bất kỳ cảm giác lãng mạn nào, trái lại càng cảm thấy quái dị.
Đôi đũa trên tay Vưu Minh còn đang kẹp mì sợi, bình thường mì sợi dính rất nhanh, chốc lát không đảo đã liền dính cục lại, trong không khí còn phiêu tán mùi thịt vụn, Vưu Minh lại chẳng còn cảm thấy muốn ăn.
Nguyên nhân chính là cách ăn mặc của Giang Dư An lúc này quá kỳ ba.
Hắn không biết từ chỗ nào lấy tới một bộ hỉ phục đỏ thẫm, nhìn qua không giống thời triều Thanh, không có trường bào, cũng không phải triều Đường hay triều Hán, quy chế đặc biệt kỳ quái, còn phối hợp với một đầu tóc ngắn, Tây chả ra Tây, ta chả ra ta, dù cho khuôn mặt hắn xuất chúng, cũng không át được vẻ quỷ dị.
Vưu Minh bỏ đũa xuống, cậu ăn không vào.
“Giang Dư An?” Vưu Minh nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa mới đi đâu vậy?”
Giang Dư An không lên tiếng, hắn chỉ nhìn Vưu Minh, vẻ mặt rất lạnh lùng, hai mắt đen kịt, qua vài giây, khóe miệng mới chậm rãi phác hoạ ra một nụ cười.
Sau đó Giang Dư An liền tiêu thất, biến mất trước mặt Vưu Minh.
Hai cây nến đỏ cũng không còn thấy bóng dáng.
Vưu Minh không tìm được manh mối, không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ngay lúc cậu chuẩn bị đi về phòng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống, không biết âm thanh phát ra từ đâu, lại làm cậu cảm thấy như từ bốn phương tám hướng vây tới.
Vưu Minh mím môi cầm tô để vào bồn rửa chén, sau đó nhanh chóng trở lại phòng mình.
Vưu Minh đứng trong phòng, đang muốn gọi điện thoại, trong phòng bỗng nhiên nổi âm phong.
Rèm cửa sổ bị gió thổi bay phần phật, ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Ánh trăng tựa như cũng mờ đi.
Một gương mắt trắng bệch xuất hiện trước mặt Vưu Minh.
Vưu Minh không phòng bị, bị dọa lui về sau một bước.
Chờ lui về sau rồi, cậu mới nhận ra trước mặt chính là Tiểu Phượng.
Thế nhưng đêm nay Tiểu Phượng không giống mọi khi, một đầu tóc dài rối như tơ vò ngày thường hôm nay lại được dùng trâm cài lên, ả không có môi, không biết đã dùng thứ gì để tô đỏ hàm răng, còn vẽ lông mày, mặc một thân trang phục cổ đại, không phải màu đỏ, mà là màu đen.
Vưu Minh nhìn quanh bốn phía, hơn mười quỷ hồn chưa từng gặp từ cửa sổ bay vào.
Bên ngoài còn đặt một cỗ kiệu, có tám quỷ hồn khiêng kiệu lên.
Vưu Minh run lập cập.
Cậu biết Giang Dư An biến mất mấy tiếng là đi đâu rồi.
—— chuẩn bị tổ chức lễ cưới đi.
Vưu Minh nhìn Tiểu Phượng, Tiểu Phượng cũng nhìn Vưu Minh, hàm răng màu đỏ của ả va vào nhau phát ra âm thanh kỳ quái: “Ta đến chải đầu cho ngài.”
Ân… Tiểu Phượng đóng vai bà mối.
Tiểu Phượng cầm ra một cái lược ngọc màu đen, trên thân lược còn có vết rạn nứt màu đỏ, tựa như bị huyết nhuộm mà thành.
Sau đó, Tiểu Phượng bắt đầu chải tóc cho Vưu Minh, tóc Vưu Minh rất mềm mại, không dài, ít nhất không dài đến mức có thể dùng lược chải từ đầu đến đuôi, Tiểu Phượng không biết làm sao, đành dùng lược chải từ trên trán xuống đến sau gáy.
“Có chút đau.” Vưu Minh nói.
Tiểu Phượng thả nhẹ lực.
Vưu Minh ngồi trên ghế, Tiểu Phượng chăm chú chải tóc cho cậu.
Vưu Minh hỏi: “Giang Dư An làm sao vậy.”
Tiểu Phượng không lên tiếng, Vưu Minh nhạy cảm nhận ra Tiểu Phượng đang sợ hãi.
“Anh ấy không cho các người nói chuyện với tôi?” Vưu Minh suy đoán.
Tay cầm lược của Tiểu Phượng run lên, nói đúng hơn là cả người ả đều run lên, run lên cầm cập.
Quỷ hồn khác đứng bên cửa sổ, động tác chỉnh tề, đều khom người, tựa như người già không thể đứng thẳng lưng.
Vưu Minh biết có hỏi thế nào Tiểu Phượng cũng sẽ không trả lời, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi hỏi cô vài câu, đúng thì chớp mắt, không đúng thì không chớp mắt.”
Tiểu Phượng vốn dĩ không cần nháy mắt, nên không chớp mắt đối với ả rất đơn giản.
Vưu Minh: “Nếu cô đồng ý thì chớp mắt.”
Vưu Minh đưa lưng về phía Tiểu Phượng, nhưng cậu có thể nhìn Tiểu Phượng thông qua gương.
Tiểu Phượng chớp mắt.
Vưu Minh mím môi hỏi: “Giang Dư An xảy ra vấn đề rồi, tính tình đại biến, đúng hay không?”
Tiểu Phượng chớp mắt.
Vưu Minh lại hỏi: “Các người là tới đón tôi đi kết hôn với anh ấy, có đúng không?”
Tiểu Phượng tiếp tục chớp mắt.
Vưu Minh: “Cô có biết làm cách nào để anh ấy khôi phục như trước không? Biết thì chớp mắt.”
Tiểu Phượng trừng mắt, không chớp.
Đi vào ngõ cụt, Vưu Minh rũ mắt.
Cậu biết có trách thì nên trách chính cậu, nếu không phải cậu chiêu quỷ, cũng sẽ không đưa Giang Dư An tới.
Giang Dư An không xuất hiện vào ban ngày, thì sẽ không sao, cũng sẽ không đột nhiên trở nên cuồng bạo.
Nghĩ thế nào cũng là trách nhiệm của cậu, đều là lỗi của cậu, nếu đã làm sai, thì phải gánh vác trách nhiệm.
Giang Dư An chính là trách nhiệm của cậu, cho dù anh muốn làm gì thì cậu phải cùng anh.
Ngoại trừ không thể hại người giết người, việc gì cậu cũng sẽ không từ chối.
Chải tóc xong, có hai quỷ hồn từ phía sau bay tới, chúng cầm đến một bộ hỉ phục đỏ thẫm, may mắn không phải dùng lụa đỏ che đầu.
Bọn chúng giúp Vưu Minh mặc hỉ phục vào, vóc người Vưu Minh gầy gò, hỉ phục vậy mà lại rất vừa vặn, thắt lưng buộc vào lộ ra phần eo nhỏ nhắn.
Vưu Minh thiếu chút nữa bị thắt lưng ghìm đến không thở nổi.

Vưu Minh đứng trước gương, bỗng hỏi: “Có tóc giả không?”
Kiểu tóc hiện đại phối hợp với hỉ phục cổ đại, ngoại trừ kỳ quái ra cũng không thấy chỗ nào đẹp mắt.
Tiểu Phượng động, Vưu Minh quay đầu, phát hiện Tiểu Phượng cầm trong tay một cây kéo, chuẩn bị cắt tóc.
Đây là… Tính dùng tóc của chính mình làm tóc giả cho cậu đội.
Vưu Minh vội vàng nói: “Không có thì thôi, tôi chỉ muốn mang tóc giả nhân tạo thôi.”
Tiểu Phượng thả kéo xuống, cúi đầu nhìn mái tóc dài của bản thân, dường như có chút tiếc nuối vì sao chúng không phải là do con người chế tạo ra.
Tuy rằng bình thường là mặc hỉ phục trước rồi mới chải tóc sau, nhưng bây giờ cũng chẳng có người hay quỷ nào chú ý vấn đề này.
Tiểu Phượng đưa cho Vưu Minh một mặt dây chuyền huyết ngọc, mặt trên khắc long phụng trình tường, cũng không viết là do ai khắc, thân thể long phượng quấn quanh, triền miên không dứt.
Một mặt khác thì treo túi thơm.
Các quỷ hồn chỉ chuẩn bị hỉ phục, không chuẩn bị giày, vì thế dưới chân Vưu Minh vẫn là đôi dép lê.
Trước khi bị mang đi, Vưu Minh còn nghĩ bỏ dép lê ra.
Cho dù không có dày, cũng còn tốt hơn là mang dép lê.
Tự Vưu Minh trèo lên lan can cửa sổ, ngồi vào trong kiệu, bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống.
Vưu Minh không biết mình bị mang đi đâu.
Nhưng khẳng định không phải dương thế, mà là cõi âm.
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ đột nhiên biến thấp, bên tai vang lên tiếng ong ong kỳ quái, bên ngoài mành xuất hiện hồng quang.
Vưu Minh biết đã đến nơi.
Màn kiệu bị Tiểu Phượng vén lên, Vưu Minh bước ra khỏi kiệu.
Cậu không đội khăn voan, cũng không có đầu quan, hỉ phục cũng là kiểu của nam.

Lúc này cậu đang đứng trong sân trước cửa, bốn phía vắng tanh, trước cửa lớn có hai tượng thú kỳ lạ được điêu khắc bằng đá, không phải sư tử, cũng không phải bất luận loại thú nào mà cậu biết, tượng đá giơ nanh múa vuốt, mở to đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Vưu Minh.
Quỷ hồn khiêng kiệu đứng tại chỗ, chỉ có Tiểu Phượng đỡ lấy cánh tay Vưu Minh, muốn đưa Vưu Minh đi vào.
Vưu Minh không từ chối, bị Tiểu Phượng đưa vào trong.
Tiểu Phượng đưa cậu vào một căn phòng.
Đây chính là phòng cưới.
Trên cửa chính cùng cửa sổ đều có dán chữ hỉ, rèm cửa sổ là màu đỏ thẫm, khăn trải bàn cũng thế.
Chăn đệm thêu uyên ương hí thủy.
Vén chăn lên, bên dưới trải đầy long nhãn và đậu phộng.
Vưu Minh: “…”
Ai sinh? Giang Dư An sinh hả?
Trên bàn còn có điểm tâm đã lạnh ngắt, đều được làm từ gạo nếp.

Vốn Vưu Minh đang đói, một tô mì kia còn chưa được ăn miếng nào, cậu cầm lên một khối điểm tâm, rất mềm, chỉ là quá lạnh, như mới lấy ra từ trong tủ lạnh, cũng may là không cứng.
Cậu ăn hai miếng liền thấy ngán, bên trong còn có nhân đậu phộng.
Vưu Minh không ghét đậu phộng, ăn đậu phộng không cậu vẫn thấy thích, nhưng không thích ăn kiểu chế biến cùng thứ khác.
Ví dụ bơ đậu phộng, bánh nhân đậu phộng, vân vân.
Có thể ăn hai miếng cũng là do cậu quá đói mà thôi.
Bầu không khí trong phòng dường như cũng thay đổi, tựa như từ trời đông giá rét biến thành cảnh xuân tươi sáng.

Gió thổi vào phòng, ôn nhu như cơn gió ấm của mùa xuân.
Không qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, thật giống như có rất nhiều khách lui tới, còn có tiếng pháo nổ, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Tiểu Phượng đứng sau Vưu Minh, không động, cũng không nói, như một pho tượng.
Tận đến lúc này Vưu Minh vẫn chưa nhìn thấy Giang Dư An.
Các tân khách không có tiếng bước chân, nhưng bên ngoài lại vang lên thanh âm trò chuyện, giống như người sống.
Vưu Minh nghiêm túc lắng nghe.
“Kết hôn rồi, cùng với ai chứ? Ma nữ nào mà có bản lĩnh như vậy?”
“Nghe nói là người.”
“Sao có thể, kết hôn với người?”
“Còn là một nam nhân.”
“Ghê gớm, khẩu vị thật nặng.”
“Ta nhận được thiếp mời liền lập tức đi tới, cũng may tốc độ của ta nhanh, không tới trễ.”
“Các ngươi có tặng lễ không?”
“Tặng chứ, ngươi dám không tặng sao?”
“Sao ta cứ có cảm giác quái quái thế nào ấy…”
“Ta cũng cảm thấy quái, ngươi nói xem, không phải vị kia nhân cơ hội này triệu tập chúng ta lại, sau đó…”

“Ngọa tào, vậy làm sao bây giờ, bây giờ trốn?”
“Ngươi dám trốn?”
“Tới đâu hay tới đó đi, ta có mang theo pháp bảo, nếu thật sự không ổn vẫn có thể trốn.”
“Ngươi được đó, vẫn là ngươi đa mưu túc trí.”
“Ai, làm quỷ nhiều năm như vậy, không có tâm nhãn thì đã sớm không còn ngồi đây rồi.”
“Quỷ vương kết hôn, mấy quỷ vương khác có tới không?”
“Phỏng chừng sẽ không tới đi? Vương bất kiến vương, đánh nhau gặp xui xẻo vẫn là chúng ta.”

Vưu Minh cảm thấy kỳ thực cách bọn chúng tán gẫu cũng không khác con người lắm.
Ngồi trên ghế chốc lát, Vưu Minh liền nghe có quỷ cao giọng hô lên: “Thỉnh tân nhân bái đường!”
Cửa phòng mở ra.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An mặt vô biểu tình đi tới.
Cái trình tự này hoàn toàn không đúng, nhưng bây giờ không người hay quỷ nào tỏ ra nghi hoặc.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An bước về phía mình, bước chân vững vàng, mặt trầm như nước, hai mắt lại tinh thần phấn chấn, cho dù không lộ ra nhưng vẫn khiến người cảm thấy hắn đang vui vẻ.
Giang Dư An đi tới trước mặt Vưu Minh, không nhúc nhích.
Đây là muốn làm gì?
Vưu Minh có chút kỳ quái, cậu không biết bây giờ mình cần phải làm gì, cho nên vẫn ngồi im.
Giang Dư An tức giận.
Vưu Minh nhạy cảm nhận ra được điểm này.
Sau đó, tất cả các quỷ hồn như bị một sức mạnh vô hình đè rạp trên mặt đất.
Đầu gối cùng tay của Tiểu Phượng lún sau xuống mặt đá.
Quỷ hồn khác còn thảm hại hơn, cả người như nhập làm một với mặt đá.
Vưu Minh đưa tay về phía Giang Dư An.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Giang Dư An, mỉm cười.
Trong nháy mắt, sức mạnh áp chế đám quỷ hồn biến mất.
Bầu không khí trong phòng dường như cũng thay đổi, tựa như từ trời đông giá rét biến thành cảnh xuân tươi sáng.

Gió thổi vào phòng, ôn nhu như cơn gió ấm của mùa xuân.
Đám quỷ bò dậy, Vưu Minh bị Giang Dư An bế lên.
——là kiểu bế công chúa.
Vưu Minh: “…”
Sớm biết vậy thì đã không đưa tay ra.
Nhưng đối mặt với Giang Dư An đang cuồng bạo ấu trĩ, Vưu Minh biết vẫn nên thuận theo mới là cách tốt nhất.
Vưu Minh bị Giang Dư An bế đến sảnh đường.

Vị trí phía trên có bốn vị trưởng bối đang ngồi.
Là ba mẹ Vưu cùng ba mẹ Giang.
Bốn người đều tươi cười, Vưu Minh liếc mắt đã nhìn ra, bốn ‘người’ này không phải người sống, mà là người giấy.
Nhưng làm rất giống thật, cười đến ôn nhu, nhìn không ra là giả.
Một thanh âm sắc bén vang lên: “Giờ lành đã đến___”
Vưu Minh còn bị ôm, Giang Dư An không có ý định thả cậu xuống.
Quỷ chủ trì tiếp tục hô: “Giờ lành đã đến___”
Giang Dư An vẫn không thèm quan tâm.
Quỷ chủ trì không có cách nào, đành hô: “Nhất bái thiên địa_”
Giang Dư An ôm Vưu Minh bái.
Nhưng thực ra cũng chỉ hơi khom người.
Vưu Minh: “…”
Thật sự là hôn lễ khác thường, bước nào cũng không đúng.
Quỷ chủ trì: “Nhị bái cao đường_”
Giang Dư An cúi tiếp, nhưng vẫn là cúi về hướng vừa rồi.
Quỷ chủ trì: “Phu thê giao bái_”
Giang Dư An cúi đầu, hôn lên môi Vưu Minh.

Quỷ chủ trì:”…”
Đám quỷ dự lễ: “…”
Không hổ là quỷ vương đón dâu.
Chính là khác với người thường.
Giang Dư An hôn xong, nhíu mày nhìn về phía quỷ chủ trì, quỷ chủ trì lập tức sợ hãi, vội hô: “Đưa vào động phòng_”
Giang Dư An liền ôm Vưu Minh đi, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chân Vưu Minh không hề chạm đất.
Có quỷ nhỏ giọng nói: “Không phải nên là đưa tân nương vào phòng, còn tân lang ở lại chúc rượu chúng ta sao?”
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nếu không ngươi đến cản lại, cản được thì xem như ngươi có bản lĩnh, còn ta thì không đi rồi đó.”
“Vậy chúng ta ở lại đây làm gì?”
Có quỷ nói ra suy đoán của mình: “Đến ăn thức ăn cho chó? Ăn xong thì có thể lăn rồi?”
“Ừm… Cảm giác chính là đang biểu thị chủ quyền.”
Đám quỷ cười khan hai tiếng.
Bây giờ rời đi thì có vẻ không ổn lắm, nếu để Giang Dư An cảm thấy bọn chúng không nể mặt mũi thì phải làm sao?
Thế nhưng không đi, thì ở đây làm gì, rõ ràng là Giang Dư An không có ý ngó ngàng đến chúng nó.
Đám quỷ hồn trong nhà đưa mắt hờ hững nhìn khách mời.
Các tân khách run sợ trong lòng.
Đám quỷ này hầu hết là lệ quỷ ngàn năm, một hai cái thì bọn chúng sẽ không để vào mắt, hàng trăm hàng ngàn thì thực sự hiếm thấy, chỉ có quỷ vương mới có nhiều ác quỷ quy thuận như vậy, quỷ vương có thể tùy ý sai khiến, không sợ bị phản phệ.
“Chúng ta ra ngoài uống rượu?”
“Đúng đó, trong sân có thức ăn và rượu.”
“Đi thôi.”

Vưu Minh mới vừa bị ôm ra ngoài chưa tới mười phút, lại bị Giang Dư An ôm về phòng.
Giang Dư An vung tay, cửa sổ cùng cửa lớn bị đóng lại, một tia gió cũng thổi không lọt, Vưu Minh bị đặt lên giường.
Long nhãn và đậu phộng cấn đến có chút đau.
Giang Dư An đưa tay vuốt ve hai má Vưu Minh, tựa như vuốt ve bảo bối quý giá.
Động tác mềm nhẹ làm Vưu Minh cảm thấy bản thân như miếng đậu non, đụng mạnh sẽ lập tức nát ra.
Vưu Minh nhẹ giọng gọi: “Giang Dư An?”
Ánh mắt Giang Dư An không gợn sóng.
Vưu Minh nghĩ nghĩ: “Dư An?”
Giang Dư An bất động như núi.
Vưu Minh thử nói: “An An?”
“Bảo bối?”
“Thân mến?”
Giang Dư An tựa như tảng đá.
Vưu Minh thở dài: “Lão công?”
Giang Dư An động, hắn bắt đầu cởi quần áo.
Khác với Vưu Minh mặc lớp này lớp kia, Giang Dư An lại chỉ mặc một kiện hỉ phục, cởi ra một cái lập tức lộ ra cơ bụng tám múi, đường nhân ngư cùng cơ nhục rõ ràng.

Tuy rằng Vưu Minh đã nhìn không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà lúc này, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, cậu lại cảm thấy Giang Dư An gợi cảm đến mức khó tin.
Vưu Minh sờ bụng của chính mình, cậu thật vất vả mới luyện ra bốn múi cơ bụng, còn là không dùng sức thì sẽ không nhìn rõ được, người so với người tức chết người mà.
Vưu Minh có chút ước ao ghen tị.
Giang Dư An đẩy Vưu Minh ngã xuống giường, Vưu Minh nghe thấy tiếng vỡ của long nhãn và đậu phộng.
May là có trải đệm bên trên, nếu không nhất định sẽ dính nị.
Hỉ phục của Vưu Minh rất dày, hết lớp này đến lớp khác.
Không khác gì lột hành tây.
Vưu Minh nhìn chằm chằm Giang Dư An, Giang Dư An cũng nhìn chằm chằm Vưu Minh, sau đó ——
Giang Dư An từ bỏ, hắn giận dữ trừng mắt nhìn hỉ phục trên người Vưu Minh, tựa như hỉ phục là kẻ thù giết cha hắn.
Vưu Minh nghẹn cười: “Khát không? Có đói bụng không?”
Giang Dư An ngồi một bên không nhúc nhích.
May là lúc này có người gõ cửa, giọng Tiểu Phượng từ bên ngoài truyền vào, thanh âm của ả run run, vừa nghe đã biết đang rất sợ hãi.

Tiểu Phượng lắp bắp nói: “Nên, nên uống rượu hợp cẩn.”
Giang Dư An vung tay, cửa lớn mở ra.
Tiểu Phượng bưng hai chén rượu đi vào, ả đi tới trước mặt Vưu Minh và Giang Dư An, đặt chén rượu lên bàn, sau đó thật cẩn thận lui ra ngoài.
Cả quá trình không hề dám ngẩng đầu nhìn hai người.
Vưu Minh bưng một chén rượu lên, Giang Dư An cũng bưng lên một chén.
Hắn nhìn Vưu Minh, mím môi, chờ động tác kế tiếp của Vưu Minh.
Vẫn là Vưu Minh chủ động uống rượu giao bôi cùng Giang Dư An.
Không biết đây là rượu gì, độ cồn không cao, có chút ngọt, rất giống rượu nếp.
Giang Dư An uống rượu xong, tự mình đi đến bên giường ngồi xuống.
Vưu Minh đi tới, ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Không vui?”
Giang Dư An không trả lời, khóe miệng trùng xuống, dùng vẻ mặt nói cho Vưu Minh biết mình rất không vui.
Thực ra, Vưu Minh hy vọng hôn lễ của hai người sẽ được tiến hành trong lúc Giang Dư An thanh tỉnh.
Hiện tại Giang Dư An không có thần trí, toàn làm theo bản năng, việc này làm cậu vừa cảm động vừa khổ sở.

Cảm động là vì mặc dù Giang Dư An không thanh tỉnh nhưng vẫn không làm tổn thương đến cậu, còn tràn đầy phấn khởi cùng cậu tổ chức hôn lễ.
Khổ sở là vì cả quá trình tổ chức hôn lễ Giang Dư An kỳ thực cũng không được hưởng thụ qua.
Vưu Minh nắm lấy tay Giang Dư An, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau.
“Chờ đến lúc anh khôi phục, chúng ta lại tổ chức một lần nữa đi, kiểu Trung hay kiểu Tây đều làm một lần, được không? Cõi dương hay cõi âm cũng đều làm một lần, được không?” Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Em rất vui.”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, vẻ mặt như đang nói ’em đang nói dối’.
Vưu Minh: “Em không nói dối, em thực sự rất vui, anh muốn tổ chức hôn lễ cùng em, em vui đến không biết phải làm sao”.
Giang Dư An ngoắc ngoắc khóe miệng, thoạt nhìn có chút đắc ý.
Vưu Minh nói tiếp: “Nhưng em hy vọng hôn lễ được tiến hành trong lúc cả hai chúng ta đều tỉnh táo”.
Giang Dư An đột nhiên đứng lên, phẫn nộ nhìn thẳng Vưu Minh.
Tựa như đang hỏi, chẳng lẽ không tỉnh táo thì không tốt sao?
Nhưng hắn cũng không buông bàn tay đang đan xen với tay Vưu Minh ra, khiến hắn nhìn qua có chút biệt nữu.
Vưu Minh trấn an: “Chúng ta về nhà đi được không? Em không thích nơi này.”
Giang Dư An bĩu môi.
Vưu Minh đột nhiên sáp lại gần, chóp mũi hai người cách nhau chỉ khoảng một centimet, Giang Dư An dường như bị dọa sợ, hắn ngửa đầu ra sau, cũng may là hắn kịp ổn định thân mình mới không ngã sấp xuống.
Vưu Minh dùng một loại ngữ khí mà bản thân còn cảm thấy nổi da gà nói: “Có được không? Em không thích nơi này.”
Giang Dư An nhìn vẻ mặt khổ sở của Vưu Minh, đột nhiên cảm thấy lo âu, hắn nhìn hai bên, bưng điểm tâm đến trước mặt Vưu Minh, hắn cho rằng Vưu Minh đói bụng nên mới khổ sở như vậy.
Vưu Minh lắc đầu: “Em không đói.”
Giang Dư An đưa nước cho Vưu Minh.

Vưu Minh lắc đầu: “Em cũng không khát.”
Giang Dư An ôm lấy Vưu Minh.
Tựa như đang ôm một đứa trẻ, để Vưu Minh gối đầu lên khuỷu tay mình, trong miệng còn phát ra âm thanh không rõ.
Vưu Minh nghe một hồi lâu mới hiểu Giang Dư An đang nói gì.
Rõ ràng thanh âm không rõ, Vưu Minh lại biết, Giang Dư An đang hống cậu, không muốn cậu khổ sở.
Vưu Minh vươn tay xoa mặt Giang Dư An, ánh mắt của cậu rất ôn nhu, ngữ khí càng ôn hòa: “Em có điểm nào đáng giá khiến anh yêu thích như thế chứ?”
Cậu cảm thấy bản thân không có bao nhiêu ưu điểm.
Nghiêm túc xem như một ưu điểm đi.
Không nói thô tục không hút thuốc lá uống rượu đại khái cũng được tính.
Nhưng cậu không cảm thấy bản thân có mị lực gì hơn người.
Cũng không cho rằng mình có khả năng khiến người khác điên đảo thần hồn.
Càng không cho rằng người khác vừa nhìn cậu thì sẽ sinh ra hảo cảm.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người không thích cậu.
Cho dù là thân thích, nhóm anh em họ, hay là bạn học nam thời còn đi học.
Bọn họ đều không thích cậu.
Nếu cậu im lặng, bọn họ sẽ nói cậu không coi ai ra gì, tự cho là đúng.
Nếu cậu sinh bệnh nằm viện, bọn họ sẽ nói cậu giả bệnh để không phải đến trường, hoặc nói cậu là con ma ốm.
Người không thích cậu thì điểm nào của cậu họ cũng sẽ không thích.
Còn người yêu thích cậu, ngoại trừ ba mẹ là vì yêu con là thiên tính, dì Trịnh là vì chăm sóc cậu từ nhỏ, còn lại đều là vì vẻ bề ngoài mà yêu thích cậu.
Giang Dư An thì sao?
Giang Dư An yêu thích cậu ở điểm nào?
Vưu Minh vòng tay ôm lấy cổ Giang Dư An, tựa đầu lên ngực hắn.

Giang Dư An không có nhịp tim, lại có thể làm Vưu Minh an tâm đến lạ.
“Chúng ta trở về đi.” Vưu Minh nhẹ giọng nói.
Giang Dư An bị ôm chặt, hắn không nhúc nhích, cắn chặt răng, hình như cũng rất hồi hộp, rất kích động.
Vưu Minh hôn lên cằm Giang Dư An: “Trở về có thể cùng nhau xem tivi, em kể chuyện cho anh nghe, còn có thể cùng nhau đọc sách, anh muốn làm gì em cũng sẽ ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không từ chối, được không?”
Hầu kết Giang Dư An giật giật.
Ngay lúc Vưu Minh đang không ngừng cố gắng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ cực lớn, thanh âm tựa như tiếng sấm.

Vưu Minh vừa định mở miệng, Giang Dư An đã biến mất.
Vưu Minh ngã xuống, cậu sờ sờ mông, thực sự hơi đau.
Vưu Minh muốn ra ngoài xem thử, nhưng cửa sổ và cửa lớn đều bị đóng chặt, gió cũng không lùa qua được.
Cậu có dùng sức như thế nào cũng không đẩy ra được.
Vưu Minh gọi Giang Dư An, không có ai trả lời.
Cậu hô lên: “Tiểu Phượng.”
Ngoài cửa mới có động tĩnh.
Tiểu Phượng chỉ canh giữ ở cửa chứ không đi vào.
Vưu Minh đứng ở cửa hỏi Tiểu Phượng: “Tiểu Phượng, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Phượng, nếu cô không trả lời tôi, tôi sẽ xông ra.” Vưu Minh cắn môi.
Tiểu Phượng biết Vưu Minh nói được làm được, ả gian nan nói: “Có quỷ vương nơi khác đến.”
Quỷ vương nơi khác?
Vưu Minh mở to mắt.
Vương bất kiến vương, vừa thấy, tất có tai ương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận