Vọng Môn Nam Quả


Chắc là do biết da rắn lột có thể bán lấy tiền, đối phương nhanh chóng bỏ việc làm, muốn tới Hoành Điếm gặp Vưu Minh thương lượng giá cả, dựa theo Từ Mộng nói, vì không có hộ khẩu, cho nên việc chuyển gạch cũng không phải dễ dàng tìm được, anh ta phải đút quà cho đốc công mới có thể đi làm, lương còn thấp hơn so với người khác, chỉ bằng một phần hai.

Từ Mộng nói: “Yêu quái khó tìm việc làm, chúng tôi đều không có bằng cấp, trước đây điều tra không nghiêm, internet còn chưa phổ biến còn có thể làm giả, hiện giờ thì không được, tùy tiện tra một chút cũng có thể tra ra, cho nên phải dựa vào số mệnh cả.


“Ví dụ như cha mẹ tôi, sống trong thế giới loại người sống đến thoải mái, sinh con ra cũng đi học như người, nói chung hộ khẩu hay học lực đều không thành vấn đề.


Từ Mộng than thở: “Con người luôn nỗ lực, yêu quái cũng phải nỗ lực, trước đây đều vì tu vi mà nỗ lực.


Vưu Minh và Tiểu Phượng ở lại Hoành Điếm hai ngày, thời gian đoàn phim của Triệu Dương và Từ Mộng rất bận rộn, Vưu Minh không đi làm phiền hai người bọn họ.

Xà yêu họ Nhâm, cũng không biết là ai đặt tên cho, vô cùng trắng trợn, Nhâm Phát Tài.

Lúc tới, hắn mang đôi giày quân đội này xanh dính đầy bùn đất, quần áo công trường cũng dính đầy mồ hôi và bùn, tóc để dài, đặc biệt là tóc mái, gần như che đi nửa khuôn mặt, hắn rụt cổ, lưng hơi khom, thoạt nhìn rất hèn mọn.

Trên tay còn cầm một cái bao tải căng phồng, ngồi trên thùng nhựa màu trắng.

Nhìn thấy Vưu Minh đi tới, Nhâm Phát Tài co quắp đứng lên, nhấc theo cái thùng nhựa, không biết nên làm gì.

Nhưng hắn bỏ công ăn việc làm được ăn cả ngã về không đến đây.

Nhất định phải bán được da rắn, nếu không hắn sẽ không có cơm mà ăn, sẽ phải quay về núi.

Lúc trước hắn rời quê nhà, cũng là vì con người làm hạng mục, muốn trồng cây rừng, rất nhiều động vật phải chạy trốn, tận đến khi đói bụng không chịu nổi nữa hắn mới biến thành hình người tiến vào xã hội loài người.

Làm người thật gian nan… Nhân loại thật đáng thương.

Vưu Minh đứng trước mặt hắn, đưa tay ra: “Xin chào, Nhâm tiên sinh.


Nhâm Phát Tài luống cuống, chùi tay vào quần áo, mới nắm lấy tay Vưu Minh, nặn ra một nụ cười vô cùng không tự nhiên: “Vâng vâng vâng, là tôi.


Vưu Minh còn chưa kịp nói tiếp, Nhâm Phát Tài đã đưa bao tải ra, bao tải rất lớn, Vưu Minh khó hiểu nhìn.

Nhâm Phát Tài nói: “Bên trong là thứ ngài muốn, tất cả! Một năm tôi lột da ba, bốn lần, da lột một ngàn năm đều ở đây”.

Nhâm Phát Tài thấp thỏm hỏi: “Một cân có thể bán hai trăm không? Tiểu Mộng nói ngài ra giá rất hợp lý nên tôi mới đến đây, nếu ngài ngại quá ít, hai tháng nữa tôi sẽ lột da…”
Nhâm Phát Tài nuốt nước miếng.

Vưu Minh nghiêm túc bình tĩnh nói: “Chúng ta đến khách sạn nói chuyện.


Nhâm Phát Tài gật đầu, lại hỏi: “Có thể mua cho tôi chai nước được không? Tôi để quên bóp tiền trên xe lửa…”
“Ngồi tàu hỏa tới?” Vưu Minh đến quầy hàng tự động bên cạnh mua nước cho Nhâm Phát Tài, Nhâm Phát Tài không muốn loại khác, chỉ muốn nước khoáng giá rẻ nhất.

Nhâm Phát Tài: “Tàu cao tốc và máy bay cần phải có chứng minh thư.


Vưu Minh kỳ quái: “Tàu hỏa không cần à?”
Nhâm Phát Tài nhếch miệng cười: “Tôi nhờ đồng sự mua vé giúp, toa xanh kiểm vé không cần chứng minh thư.


Toa tàu xanh… Trách không được đi lâu như vậy.

Nhâm Phát Tài vui vẻ nói: “Ai nha, tàu hỏa thật nhanh, nhân loại các ngài thật lợi hại, tôi mà bò thì phải bò rất lâu.


Vưu Minh dẫn Nhâm Phát Tài đến phòng khách sạn, Nhâm Phát Tài ngồi trên ghế, chốc chốc lại đứng lên, tựa như bị động kinh.

“Sao thế? Không thoải mái?” Vưu Minh hỏi.

Nhâm Phát Tài vội vàng nói: “Không phải không phải, chính là quá mềm, không quen.


“Trước đây tôi muốn ngồi ghế salon mềm, vào trong cửa hàng, người ta đều đuổi tôi đi.


Hắn cười khúc khích: “Nhân loại các ngài sống thật gian nan, nào giống trong núi, chỉ cần bắt mồi, uống nước, thấy người thì chạy là được.


Vưu Minh liếc nhìn bao da rắn.

Vốn chỉ cần một chút da rắn lột, vị này trực tiếp đưa đến một bao tải.


Nhâm Phát Tài nhanh chóng kể lại toàn bộ cuộc đời mình.

Từ khi còn là tiểu xà hắn chưa từng thấy cha mẹ, nên cũng không biết cha mẹ có phải là yêu quái hay không.

Mỗi ngày đói bụng liền đi tìm con mồi, khát liền đến sông suối trong núi uống nước.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hắn có thể biến thành người, lúc này mới phát hiện thế giới bên ngoài thay đổi.

Người vào núi ăn mặc không giống nhau, khẩu âm cũng bất đồng, trước đây con người dựa vào hai chân, hiện giờ trong núi có đường, đổi thành quái vật sắt bốn chân đi vào núi, tiểu xà luôn tránh người đi, vì tiền bối nói cho hắn biết, con người coi mật xà là thứ tốt, cũng sẽ bắt xà ngâm rượu, cho nên thấy người phải lập tức trốn.

Rắn độc còn không chạy thoát khỏi tay con người, huống chi loại rắn không có độc như bọn hắn.

Vì thế lúc trước khi rời núi Nhâm Phát Tài rất sợ con người.

Thế giới của hắn rất đơn giản, cũng rất nhỏ, là trời xanh mây trắng, khói xanh lượn lờ cùng cỏ dại trong núi, còn có con mồi làm no bụng.

Mãi đến khi núi rừng bị quy hoạch, con mồi chạy trốn gần hết, hắn mới rời núi.

Mới vừa xuống núi đã bị lừa gạt, bị lừa đến hắc xưởng làm hắc công, bao ăn không có lương.

Sau đó hắc xưởng bị đóng cửa, hắn thất nghiệp, bốn phía tìm việc làm bốn phía gặp trắc trở.

Khoản để dành trên người không vượt qua nổi bốn chữ số.

Sau khi gia nhập đàn yêu quái trong thế giới loài người thì quen biết Từ Mộng, yêu quái mới bước chân vào xã hội sẽ được yêu quái lâu năm truyền thụ kinh nghiệm, cũng được xem như một tổ chức, trong đó Từ Mộng phụ trách Nhâm Phát Tài.

Đương nhiên, mặc dù là tổ chức công ích, nhưng Từ Mộng vẫn kiếm được tiền, là đám yêu quái khác quyên tặng.

Đi chuyển gạch là chủ ý của Từ Mộng.

Dù sao vẫn tốt hơn không có việc làm.

Nhâm Phát Tài nói: “Tôi nghĩ xong cả rồi, bán xong da lột, tôi sẽ đi mở quán vỉa hè.


“Sẽ không đi công trường nữa, công trường kiếm được ít, lương của tôi chỉ bằng một nửa so với người khác, thu nhập mỗi tháng còn không đủ tôi mua thịt ăn…”
Vưu Minh chờ hắn nói xong, mới nhẹ giọng nói: “Tôi không cần nhiều như vậy.


Nhâm Phát Tài sững sờ, dáng vẻ đáng thương như cha chết mẹ chết, ngữ khí có chút nóng nảy: “Ngài chê đắt quá đúng không? Tôi có thể giảm giá!”
“Một cân hai trăm xác thật có chút mắc.

” Nhâm Phát Tài cắn môi: “Một cân một trăm được không?”
Vưu Minh nói: “Tôi thật sự không cần nhiều như vậy, thế nhưng…”
Còn không đợi Vưu Minh nói xong, Nhâm Phát Tài liền cướp lời: “Một cân năm mươi!”
Nhâm Phát Tài: “Thật sự không thể hạ nữa… Tôi tính qua, bày quán vỉa hè ít cũng cần hai ngàn, hiện giờ thành quản quản nghiêm, tôi muốn thuê mặt bằng, một tháng phải tốn hết mấy trăm.


Hắn nói đến đây đã như sắp khóc.

Làm người thật sự quá khó, tiền của nhân loại thật khó kiếm.

Vưu Minh thở dài, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ nói nói một hơi, miễn cho lại bị Nhâm Phát Tài đánh gãy: “Ý của tôi là, số lượng tôi muốn không nhiều như vật, thế nhưng giá cả thì dựa theo giá thị trường mà tính, tôi xem qua rồi, dựa theo số lượng tôi cần, tôi đưa anh ba triệu.


Ba triệu này là sau khi Vưu Minh hỏi qua Khương Hoài mới định ra, Khương Hoài mặc dù là quỷ, nhưng trên phương diện này là một tay hảo thủ, hiện tại hắn không kinh doanh khách sạn nữa, dù sao hắn cũng không phải Khương Hoài thật, cho nên liền mua bán lại những thứ này kiếm tiền.

Dựa theo lời của Khương Hoài, những thứ này có tiền cũng khó mua, rất nhiều người có tiền cũng không có chỗ mua.

Trong tay Khương Hoài cũng không có da rắt lột ngàn năm.

Dù sao xà yêu đã tu luyện ngàn năm người ta cũng không thiếu chút tiền này, da rắn lột có rất nhiều tác dụng, có thể làm thuốc, cũng có thể luyện thành pháp khí, bản thân dùng còn không đủ, sao có thể đem bán?
Nhâm Phát Tài há to miệng, lắp bắp nói: “Ba, ba triệu… Là bao nhiều nha.


Vưu Minh: “Ba ngàn cộng thêm ba số không đằng sau.


Bộ dạng Nhâm Phát Tài hạnh phúc như muốn ngất đi.

“Ngài thật sự là người tốt!” Nhâm Phát Tài phát thẻ người tốt cho Vưu Minh: “Tôi chưa gặp qua ai tốt như ngài vậy.


“Vậy tôi có thể mở quan vỉa hè lớn hơn một chút rồi.


Vưu Minh bị lời của hắn trấn trụ: “Còn muốn bày quán vỉa hè?”

Nhâm Phát Tài sờ sờ gáy: “Không có chứng minh thư, không tìm được công việc đàng hoàng, mở cửa hàng cũng cần chứng minh thư, mua nhà cũng cần.


“Thuê phòng cũng cần chứng minh thư, lúc trước là đốc công thuê giúp tôi, đốc công thật sự là người tốt.


Vưu Minh không biết nói cái gì cho phải.

Chém hắn một nửa tiền lương, chỉ là đứng ra thuê giúp căn phòng ở đã cảm thấy đối phương là người tốt.

Nhâm Phát Tài tươi cười xán lạn như gió xuân, cao hứng đến không biết làm sao.

“Yêu quái đã có hội trợ giúp, vậy chắc cũng có thể giúp làm chứng minh thư chứ?” Vưu Minh hỏi, cậu không hiểu rõ hoạt động quần thể của yêu quái, nhưng có không ít yêu quái sống trong xã hội loài người có cách làm được chứng minh thư.

Vưu Minh: “Từ Mộng có chứng minh thư phải không?”
Nhâm Phát Tài nói: “Tiểu Mộng không có, cô ấy mua lại của người khác, vẻ ngoài của người kia khá giống với cô ấy, lại ở trong núi không ra ngoài, nên bán cho cô ấy, giá cả rất cao.


“Cô ấy nói với người khác là mình đi phẫu thuật thẩm mỹ nên mới hơi khác với trong hình.


“Thế nhưng rất ít người nguyện ý bán chứng minh thư.

” Nhâm Phát Tài thở dài: “Tiểu Mộng số may.


Vưu Minh cũng không có cách nào giúp hắn, có thể giúp hắn cũng chỉ có bên ba Giang, nhưng quan hệ của cậu và Nhậm Phát Tài chưa tốt đến mức phiền phức ba Giang hỗ trợ.

Thế nhưng Vưu Minh vẫn nói: “Tôi có một người bạn, anh có thể liên lạc thử, xem có thể giúp anh giải quyết vấn đề chứng minh thư hay không.


Nửa khuôn mặt của Nhâm Phát Tài bị tóc mái che khuất, nhưng Vưu Minh vẫn có thể nhìn thấy hai mắt hắn sáng lên: “Vậy thì tốt quá, ngài đúng là người tốt!”
Vưu Minh để Nhâm Phát Tài thêm bạn Khương Hoài.

Khương Hoài giao thiệp rộng, còn kinh doanh đủ thứ, cùng yêu quái quan hệ không tệ, hẳn sẽ có cách.

Nhưng Khương Hoài chắc chắn sẽ không làm không công, có lẽ sẽ thu chút tiền.

Dù sao vẫn tốt hơn không có hộ khẩu chứng minh.

“Đến lúc đó anh có thể đi học, lấy cái bằng.

” Vưu Minh ôn hòa nói.

Nhâm Phát Tài: “Không được đâu tôi sẽ không đọc sách, chữ tôi biết đã có cách đây hơn trăm năm, hiện giờ nhìn chữ mà nhìn không ra, không còn giống như trước nữa.


Nhâm Phát Tài nói là chữ phồn thể.

Tóc Nhâm Phát Tài bị mồ hôi làm ướt, hắn đưa tay vuốt ngược ra sau, lộ mặt hoàn toàn.

Hắn trời sinh cằm tiêm, chiếc mũi khéo léo, mắt một mí, mày xéo, môi mỏng, thoạt nhìn rất ác liệt, nhưng cũng rất tuấn mỹ, mặc dù là cằm nhọn, nhưng lại không làm người khác cảm thấy đã qua phẫu thuật chỉnh sửa quá độ, còn có đôi mắt kia, rất có cảm giác sang quý.

Vưu Minh nói: “Sao lại muốn để tóc mái dài như vậy? Cắt ngắn nhìn rất đẹp mà.


Nhâm Phát Tài nhỏ giọng nói: “Tôi không thích khuôn mặt này, nhìn không ngầu”.

Nhâm Phát Tài: “Tôi muốn mặt chữ quốc, nghe nói hiện tại kỹ thuật chỉnh sửa mặt rất tốt, tôi tính đi sửa thành mặt chữ quốc.


Vưu Minh: “…”
Tuy rằng mặt chữ quốc cũng rất tốt, thế nhưng một con rắn sửa mặt thành hình chữ quốc, lúc biến về nguyên hình thì phải làm sao?
Xà mặt chữ quốc, có lẽ địa vị không khác hồ ly tạp mao trong loài là bao.

“Tôi cảm thấy anh nên suy nghĩ kỹ hơn.

” Vưu Minh không nhiều lời, mặt là của người ta, muốn làm như thế nào là quyền của người ta.

Nhâm Phát Tài nở nụ cười hàm hậu, cùng khuôn mặt ác liệt tuấn mỹ không hài hòa chút nào, hắn nói: “May là Tiểu Mộng nhớ đến tôi! Tiểu Mộng thật tốt, Vưu tiên sinh cũng thật tốt!”
Nhâm Phát Tài thêm bạn Khương Hoài, không kịp chờ cùng Khương Hoài nói đến việc làm chứng minh thư.

Khương Hoài trái lại đáp ứng rất sảng khoái, không ngừng cam đoan mình có thể giải quyết, nhưng hắn thu hai mượi vạn tiền hoa hồng, chưa tính đến tiền phí làm chứng minh thư.


Việc này làm Nhâm Phát Tài mừng tít mắt.

Hắn vốn chỉ muốn kiếm đến hai ngàn trở lên là được.

Ba triệu này với hắn mà nói không khác gì số tài sản khổng lồ, khóe miệng Nhâm Phát Tài cười muốn rút gân, không sao khép lại được.

Vưu Minh nghĩ đến việc làm ăn trong nhà, hỏi: “Anh có hứng thú làm người mẫu không?”
Nhâm Phát Tài cao khoảng một mét chín, vóc người gầy gò, tuy không biết có cơ nhục hay không, thế nhưng rắn vốn dĩ không có thịt mỡ, hơn nữa lúc trước hắn lao động chân tay trong công trường, gương mặt lại rất có cảm giác sang chảnh.

Tuy rằng mục tiêu của đối phương là bày quán vỉa hè.

Mỗi người một chí, bất kể là làm người mẫu hay là bày quán vỉa hè, chỉ cần bản thân yêu thích là được.

Nhâm Phát Tài sững sờ: “Người mẫu? Ai… Tôi không được, dung mạo tôi không đẹp.


Nhâm Phát Tài có chút khổ sở cúi đầu: “Trước đây lúc còn ở trong núi, yêu quái khác đều nói tôi lớn lên xấu xí, nói không có phúc khí, nhân loại chỉ thích loại tướng mạo có phúc khí, cho dù là nuôi con mèo, cũng phải nuôi loại mặt bánh bao đáng yêu.


Vưu Minh: “…”
Tuy cậu cũng thích mèo mặt lớn tròn như bánh bao, thế nhưng người và mèo rõ ràng là hai loài khác nhau.

Nhâm Phát Tài còn nói: “Trước đây trong núi có con mèo yêu, nàng ăn cho mập sau đó đi cọ chân người, mỗi lần như thế đều cọ ra đồ ăn, còn có người chuyên lên núi đút cho nàng, chuẩn bị đồ hộp và ổ mèo cho nàng nữa.


Ngữ khí của Nhậm Phát Tài tràn ngập hâm mộ đố kỵ: “Nàng chưa bao giờ cho phép chúng tôi ăn đồ hộp của nàng, cũng không cho chúng tôi ngủ trong ổ của nàng.


“Nàng nói cái này như tiền đầu tư, nàng ăn hết lương thực dự trữ cho mập mới có thể tiếp tục tìm con người đòi ăn.

” Nhâm Phát Tài: “Tôi nghe vậy cũng ăn sạch lương thực dự trữ! Thế nhưng con người thấy tôi hoặc là bỏ chạy hoặc là lấy công cụ tới bắt tôi!”
Nhâm Phát Tài nói đến đây liền u oán nhìn Vưu Minh: “Tôi muốn mặt chữ quốc là vì có thể dễ ăn mập hơn, mặt béo tròn liền tốt rồi.


Vưu Minh: “… Nếu như anh có cơ hội làm người mẫu thì anh có làm không?”
Nhâm Phát Tài không chút nghĩ ngợi: “Làm chứ! Có văn phòng không? Tôi chỉ muốn ngồi văn phòng!”
Vưu Minh cười nói: “Có.


Nhâm Phát Tài: “Vậy tôi liền làm, nghe nói người có trí thức đều ngồi văn phòng “
Vì thế lúc trở về Vưu Minh mang theo Nhâm Phát Tài, cậu còn đưa hắn đi mua quần áo mới, chỉnh lý lại, cả người rực rỡ hẳn lên.

Hắn còn một bao da rắn lột, Vưu Minh nói nên thu lại, dù sao cũng là yêu quái ngàn năm, sẽ biết tụ lý càn khôn.

Về phần lúc đến sao không để bao da rắn trong tụ lý càn khôn, dựa theo lời Nhâm Phát Tài thì là, hắn muốn vừa gặp Vưu Minh có thể trực tiếp thấy hàng, không cần phải đến nơi không có người lấy từ tụ lý càn khôn ra.

Lúc nói lời này Nhâm Phát Tài còn cảm thấy bản thân vô cùng cơ trí.

Tiểu Phượng không thích cũng không ghét Nhâm Phát Tài, đơn giản là ả không thích rắn.

“Từ khi còn sống ta đã không thích rắn.

” Tiểu Phượng bĩu môi: “Rắn thoạt nhìn nham hiểm giả dối, lúc ăn uống đặc biệt không đẹp mắt.


Lời này đại khái bị Nhâm Phát Tài nghe thấy được, dẫn đến lúc sau khi bọn họ ăn cơm, Nhâm Phát Tài tựa như thục nữ thời xưa, ăn từng miếng nhỏ xíu, nhưng tốc độ ăn rất nhanh, mà ăn toàn thịt.

Làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng sợ chết khiếp, sợ hắn ăn no quá bội thực.

Vì Nhâm Phát Tài và Tiểu Phượng đều không có chứng minh thư, thuật ẩn thân của Nhâm Phát Tài học chưa tốt, nên Vưu Minh chỉ có thể ngồi tàu hỏa quay về, nhân tiện cũng giúp Nhâm Phát Tài mua một vé.

Vưu Minh lần đầu đi xe lửa, vừa vào toa xe liền bị dọa sợ.

Tất cả đều là người, người chen người, còn có người cởi giày nằm ở chỗ ngồi ngủ.

Trong không khí tràn ngập mùi mì ăn liền, mùi đồ ăn vặt, mùi mồ hôi chân cùng mùi thối trộn lẫn.

Vưu Minh xém chút thở không nổi.

Nhâm Phát Tài lại tỏ ra khá hài lòng, mũi của hắn không khác gì trang sức, nhận biết vị đạo là đầu lưỡi, chỉ cần hắn không thè lưỡi ra ngoài thì sẽ không bị mùi vị hỗn tạp này ảnh hưởng tới.

Hắn cùng Vưu Minh lên xe, rất có kinh nghiện nói: “Lúc trước tôi cũng không mua được chỗ ngồi, chỉ có vé đứng, nên tự mình mang thùng theo, có thể đặt thùng giữa hai toa xe ngồi, cũng khá thoải mái.


Giữa hai toa xe có rất nhiều người hút thuốc, cũng gần WC.

Vưu Minh có chút hối hận, sớm biết thế cậu đã lái xe tới.

Nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân không nên yếu ớt như vậy, không có lý nào người khác ngồi được mà cậu lại không thể.

Tiểu Phượng đương nhiên vẫn là trạng thái quỷ hồn, ả không cần chỗ ngồi, cũng không ngửi thấy mùi gì, không có bất cứ khó khăn nào.

Vưu Minh cùng Nhâm Phát Tài nhanh chóng tìm đến chỗ ngồi của mình.

Lại thấy đã có người ngồi đó.

Hai vợ chồng ôm một đứa con, đang cắn hạt dưa nói chuyện, đứa bé thấy người là nhổ nước miếng.

Hai người Vưu Minh đi tới, đứa bé bắt đầu nhổ bước miếng về phía cậu.


Vưu Minh cau mày, hai vợ chồng không nhìn cậu, giống như không biết bên cạnh có người.

Vưu Minh nói với người chồng: “Tiên sinh, tôi nhìn vé tàu, đây là chỗ ngồi của tôi và bạn.


Nam nhân không để ý tới cậu.

Nữ nhân liếc mắt nhìn Vưu Minh, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ có đứa bé vẫn kiên nhẫn phun nước miếng về phía cậu.

Nhâm Phát Tài dùng tay đẩy nam người chồng, nghiêm túc nói: “Tiên sinh, anh xem, chỗ anh đang ngồi chính là chỗ của tôi, chỗ vị mỹ nữa kia là chỗ của bạn tôi…”
Nhâm Phát Tài còn chưa nói xong, nam nhân đã đẩy tay hắn ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ác thanh ác khí nói: “Nói thì cứ nói, động tay động chân làm gì?”
Nhâm Phát Tài: “… Bạn tôi đã nói, nhưng anh không để ý tới.


Nam nhân trừng hắn, sau đó nhắm mắt, làm bộ như chưa nghe thấy gì.

Vưu Minh nói với Nhâm Phát Tài: “Anh chờ một chút, tôi đi tìm nhân viên tàu.


Nhâm Phát Tài: “Ừ, tôi nghe theo ngài.


Nam nhân “thiết” một tiếng, không coi là chuyện gì to tát.

Nam nhân đưa đứa bé cho vợ: “Em ôm đi, anh chợp mắt một chút, ồn muốn chết.


Nữ nhân tiếp lấy đứa bé, không thèm nhìn đến Nhâm Phát Tài đang đứng bên cạnh.

Trước đây Nhâm Phát Tài chưa bao giờ mua được vé ngồi, không biết chuyện này là sao, hắn còn đang nói: “Anh nhìn vé là biết, chúng tôi không có lừa anh chị, anh chị lấy vé ra nhìn thử đi.


Nam nhân lườm hắn.

Vưu Minh tìm được nhân viên tàu.

Nhân viên tàu là một phụ nữ trung niên, hơi mập, thoạt nhìn rất ôn hòa.

Dì nói với Vưu Minh: “Thường thì loại người như vậy cứ trực tiếp đuổi đi, bọn họ là mua vé đứng, sau đó lên tàu cướp chỗ ngồi, nếu gặp phải người trẻ tuổi da mặt mỏng không muốn phiền phức thì cứ thế chiếm được chỗ ngồi.


Vưu Minh không ngờ cư nhiên còn có loại hành động này.

Trong suy nghĩ của cậu, tìm đúng chỗ của mình mới là bình thường.

Nhân viên tàu đi theo Vưu Minh trở lại, cặp vợ chồng kia nhìn thấy nhân viên tàu cũng không hoảng loạn, chờ đến khi nhân viên tàu nói muốn kiểm tra vé, nam nhân mới nói: “Kiểm tra cái gì, vừa lên tàu đã kiểm vé, chúng tôi là vé đứng, hai người này thấy vợ chồng chồng tôi mang theo con nhỏ cực khổ nên mới nhường chỗ cho chúng tôi.


Vưu Minh: “Không có, lúc tôi đi vào các người đã ngồi đây.


Nam nhân trợn mắt lên: “Người trẻ tuổi như cậu sao lại không nói lý như vậy? Nhường chỗ xong liền hối hận? Chúng tôi mang con nhỏ rất vất vả nha, các cậu không có con nhỏ nên không hiểu, sao lại không biết suy nghĩ cho người khác vậy, nhìn cũng đâu đến nỗi nào mà, kính già yêu trẻ bị các cậu vứt cho chó nhai rồi à?”
Nhân viên tàu bực bội nói: “Cậu đừng có ăn không nói có nữa, nhanh đứng lên, đây là chỗ ngồi của người ta!”
Nam nhân vẻ mặt vô lại: “Tôi không đứng, hoặc các người kéo tôi ra, hoặc để tôi ngồi đây.


Nhân viên tàu quát: “Còn chưa xong? Lớn cái đầu rồi mà sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Dù sao cũng là nhân viên có kinh nghiệm, không phải nữ sinh trẻ tuổi, lá gan cùng tính khí cũng không phải nhỏ.

Nam nhân vòng tay trước ngực, chết cũng không động, thái độ vô cùng kiên quyết.

Nư nhân coi như không có chuyện gì xảy ra, ôm đứa bé tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đứa bé phun nước miếng mệt, đổi thành đưa chân đạp Vưu Minh và nhân viên tàu.

Động tĩnh bên này của bọn họ, toàn bộ người trong toa tàu đều nhìn tới, tựa như đang xem xiếc khỉ.

Đây đại khái không phải lần đầu hai vợ chồng này làm như vậy, trước đây đi ra ngoài cũng như thế, mua vé đứng giá rẻ, giá rẻ còn có chỗ ngồi, kẻ ngu mới mua vé ngồi.

Nhâm Phát Tài nói: “Tiên sinh, anh nói lý lẽ chút đi.


Nam nhân trào phúng liếc mắt nhìn hắn: “Nói lý lẽ cái gì? Tôi mang theo con nhỏ, không phải các cậu nên nhường mới phải à?”
Vưu Minh đã không còn kiên nhẫn, nói: “Anh nói kéo anh ra là được đúng không?”
Nam nhân dang tay: “Cậu kéo đi.


Vưu Minh vừa định ra tay.

Nam nhân đã che đầu: “Ai nha, đầu tôi đau! Bụng tôi đau! Đánh người rồi!”
Ánh mắt của nam nhân đắc ý.

Gã muốn làm hai người trẻ tuổi trước mặt này phải ăn thiệt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận