Vọng Môn Nam Quả


“Mày dám đánh tao?” Nữ nhân đặt đứa bé xuống, hung hăng nhào tới dùng tay cào lên mặt nam nhân không hề nương tay, trên mặt nam nhân lập tức xuất hiện mấy vết máu, mỗi một vết đều cào rách cả da ngoài.

Nam nhân khí lực lớn hơn nữ nhân, nắm lấy tóc nữ nhân kéo.

Người trong toa tàu nhìn đến choáng váng, có không ít người từng nhìn thấy vợ chồng đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thấy qua kiểu đánh như vợ chồng nhà này, đánh như người kia là kẻ thù giết cha chứ không phải nửa kia của mình.

Đứa bé bị đặt trên sàn oa oa khóc lớn, nhưng rõ ràng là đã quen phương thức ở chung của cha mẹ, nhận ra không ai dỗ nó, nó liền không khóc nữa, ngồi dưới sàn nhìn cha mẹ đánh nhau, nhìn chán rồi thì bắt đầu mút ngón tay.

Trên ngón tay nó toàn là bụi bẩn đen thui, nó vừa mút vừa gặm, nuốt hết bụi bẩn vào bụng.

Bên này nháo lớn, người xung quanh muốn ngăn nhưng không biết có nên ngăn hay không, dù sao hai vợ chồng nhà này đã lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người.

Tất cả mọi người thống nhất quay đầu đi không nhìn nữa.

Nhâm Phát Tài thừa dịp này dịch vào bên trong, kéo cánh tay Vưu Minh để cậu ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Bọn họ quá xấu xa.


Vưu Minh gật đầu: “Người xấu vẫn là có.


Nữ nhân không có khí lực lớn như chồng, nhưng không chịu thua, hai tay quơ loạn cầm lấy cái bình thủy trên bàn, trở tay đập lên đầu nam nhân, nam nhân bị đập vỡ đầu chảy máu, vẻ mặt càng thêm dữ tợn, đè ép nữ nhân quỳ xuống, nắm lấy tóc đập đầu người vợ xuống sàn.

“Các người làm gì thế!” Nhân viên tàu chạy tới, cuống quít tách hai người ra.

Nam nhân quát lên: “Tao đang dạy vợ tao! Chúng mày đừng có xen vào!”
Nữ nhân cũng hét: “Mày có giỏi thì đánh nữa đi!”
Nam nhân liền muốn xông tới, bị hai nam nhân viên tàu giữ chặt cánh tay.

Nhân viên tàu đã không biết nói gì với hai vợ chồng này: “Theo chúng tôi đến phòng nghỉ hòa giải một chút đi, vợ chồng không nên ầm ĩ thành như vậy.


Nam nhân nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía nam nhân viên bên tay phải, mắng: “Khiến chúng mày quan tâm à?”
Nữ nhân lên tiếng ủng hộ chồng mình “Đúng vậy! Việc vợ chồng tao cần chúng mày quản hả?”
Bị dính một mặt nước bọt, nam nhân viên tàu đen mặt, nhưng trước mặt nhiều người không thể phát hỏa, cắn răng túm cánh tay nam nhân càng thêm chặt.

Mãi đến lúc một nhà ba người họ bị mang ra khỏi toa, người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.


Có người nói: “Người như thế ở nhà có thói quen gây họa cho người trong nhà rồi, đi ra ngoại lại tưởng ai cũng phải chiều theo thói quen của họ.


Tính cách của rất nhiều người là dưỡng từ trong nhà, ngoại trừ một số người có tính độc lập cao, hoặc ít hoặc nhiều sẽ bị người nhà ảnh hưởng.

Đặc biệt là cha mẹ.

Cha mẹ trọng nam khinh nữ, con trai mỗi ngày nhìn cha mẹ mắng chị chửi em gái, nói chị em gái có trách nhiệm cùng nghĩa vụ nuôi nấng mua nhà mua xe cho anh em trai, thậm chí đào sạch nhà chồng cung cấp cho em trai, đến khi đứa con trai kia trưởng thành, tỷ lệ rất lớn cũng sẽ đối xử với con gái con trai của mình giống vậy.

Như thế mỗi một đời sau, quan niệm một đời sẽ trở thành quan niệm đời đời.

Đặc biệt là những địa phương thông tin bế tắc, những người từ bé đã không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không có cái nhìn chính xác, bị vây bên trong địa phương nhỏ, rất dễ bị quan niệm này ảnh hưởng.

Vưu Minh nhớ tới một bạn học nữ thời sơ trung, ở trong lớp rất không có cảm giác tồn tại.

Giáo viên cho bài tập về nhà, là một bài văn liên quan đến người nhà, bài văn cô bé viết ra để lại ấn tượng vô cùng sâu với Vưu Minh.

Cô bé đứng trên bục giảng đọc lại bài văn mình đã viết.

Nói bản thân rất yêu cha mẹ, yêu em trai, sau này cô bé sẽ cố gắng làm việc, để em trai có thể vào trường tốt học, em trai có thể thành tài, cô mới hoàn thành sứ mệnh của mình.

Cô bé không cảm thấy chuyện đó có gì không đúng, cũng không cảm thấy mình không có nghĩa vụ gánh vác cuộc sống của em trai.

Thậm chí cô bé vì việc mình trả giá mà kiêu ngạo.

Lúc đọc lên bài văn này, cô bé rất tự đắc, nhìn các bạn học ngồi bên dưới, ánh mắt cô bé lộ ra một loại thành thục tự hào.

Sau đó…
Vưu Minh nhắm hai mắt lại.

Không có sau đó, thời điểm lên cao trung, tất cả các bạn học thời sơ trung đều có mặt, chỉ không có mặt cô bé đó.

Có người nói, cô bé vừa tốt nghiệp sơ trung đã bị cha mẹ đưa vào nhà xưởng làm việc.

Năm đó Vưu gia vừa phất lên, không tính là giàu có, nhưng cũng không tính là nghèo, thuộc giai cấp trung lưu, các bạn học khác cũng không khác mấy, bất quá khi đó giáo dục bắt buộc chín năm, lúc học tiểu học, một học kỳ Vưu Minh tốn hết ba trăm tệ, lên sơ trung mới đổi thành chín năm giáo dục bắt buộc.

Cậu vừa lúc rơi vào năm thứ nhất bắt buộc, bốc thăm chia lớp, bạn học trong lớp gia đình hoàn cảnh ra sao cũng có.


Trước khi lên sơ trung, Vưu Minh vẫn nghĩ ai cũng là con một trong nhà.

Lên sơ trung mới biết, phần lớn đều là gia đình có mấy người con.

Cô bé kia nhất định có em trai em gái.

Trước đây trong lớp còn có lời đồn, nói cô bé là con nuôi, trong tiết tự học buổi tối cô bé luôn lén khóc, còn bị giáo viên gọi lên văn phòng.

Sau đó mới biết, cha mẹ cô bé vì muốn đạt được danh ngạch sinh con tiêu chuẩn, dựa vào quan hệ biến cô bé trở thành con gái nuôi.

Vì muốn sinh con thứ hai, sinh con trai, rất nhiều người có thể dùng bất cứ thủ đoạn tự hại nào.

Con gái thì chẳng khác nào con nuôi, con trai mới là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.

Cứ như vậy, bé trai biến thành sâu mọt gặm nhấm chị em gái, bé gái biến thành dìu đệ ma.

Chỉ còn cách ly tâm với người nhà, sau khi trưởng thành không lui tới với người trong nhà nữa mới mong thoát được.

Vưu Minh nghĩ đến hai vợ chồng vừa rồi, nghĩ đến bé trai làm như không nhìn thấy cảnh cha mẹ đánh nhau, còn tùy ý đạp người phun nước miếng, giáo dục trong gia đình có thể hủy diệt một con người.

Rất ít người có thể từ trong vũng bùn bước ra, sống cuộc sống tốt hơn.

Nhâm Phát Tài nói với Vưu Minh: “Lúc còn ở công trường, đồng nghiệp mỗi tuần đều đi đến tiệm cắt tóc, vợ anh ta mang con ở lại quê nhà, có người nói vợ anh ta ở quê cho anh ta đội nón xanh.


Vẻ mặt Nhâm Phát Tài có chút hoang mang: “Trước đây trong núi đồng bạn tôi đều nói con người là loài động vật chung tình nhất.


Trong thế giới động vật không có khái niệm bạn lữ, trừ một số loài chim ra, đa số hàng năm đều đổi bạn lữ, đương nhiên, nếu bạn lữ năm trước vừa cường tráng vừa lợi hại, năm sau vẫn sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng quan hệ sẽ không lâu dài, bọn nó không có tứ gọi là tình yêu.

Động vật chỉ có bản năng sinh sản.

Nhâm Phát Tài: “Trước đây tôi rất hâm mộ.



“Tôi có xem qua cố sự Bạch nương tử.

” Giọng nói Nhâm Phát Tài tràn ngập ước ao: “Chắc có lẽ vì cô ấy là bạch xà, màu trắng dù sao vẫn dễ nhìn hơn những màu khác.


Vưu Minh ghé vào tai Nhân Phát Tài hỏi nhỏ: “Anh là màu gì?”
Nhâm Phát Tài thất vọng nói: “Tôi là màu vàng xanh lục.


Vưu Minh lục tìm trong đầu, hỏi: “Hắc mi cẩm xà?”
Nhâm Phát Tài vẻ mặt mờ mịt, nghe không hiểu Vưu Minh nói gì, nghiêm túc nói: “Tôi là Thái hoa xà á, không phải chủng loại cao quý gì, loài ngài nói vừa nghe đã thấy rất lợi hại.


Vưu Minh dở khóc dở cười: “Thái hoa xà là cách gọi dân gian, Hắc mi cẩm xà mới là tên khoa học.


Nhâm Phát Tài ngây ngẩn cả người, sau đó nhếch miệng cười, cả người bốc lên bong bóng màu hồng: “Ai nha, sao có thể chứ.


Hắn cười khúc khích nói: “Hắc mi cẩm xà… Khà khà… Hắc mi cẩm xà…”
Chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể làm Nhâm Phát Tài vui sướng, hắn vì cái tên khoa học này vui vẻ cả một đường, còn nói nhỏ với Vưu Minh: “Sau này nếu có cơ hội về nhà, tôi sẽ nói với yêu quái khác, không thể gọi tôi là Bông Cải nữa, phải gọi là Hắc mi cẩm xà.


Vưu Minh: “Thì ra trước đây anh gọi là Bông Cải à?”
Nhâm Phát Tài thở dài: “Đều gọi như vậy đó, vì không có nhiều yêu quái thành tinh, như gà rừng đó, hắn chính là không thích cái tên này, nên tự mình lấy một cái tên khác.


“Sau khi xuống núi tôi mới đổi tên.

” Nhâm Phát Tài: “Dễ nghe chứ? Tôi nhờ đốc công chọn giúp, đốc cốc nói tên này đại phú đại quý.


Vưu Minh thế mà không thể phản bác.

Không còn hai vợ chồng nhà kia, dọc đường không còn xảy ra chuyện gì nữa.

Vưu Minh nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, đến nơi đã là hai giờ sáng.

Cậu đến khách sạn thuê phòng, không muốn về nhà đánh thức ba mẹ Giang.

Lúc bước vào khách sạn Nhâm Phát Tài đặc biệt cẩn thận, hắn nhìn giày của mình, lại nhìn nền nhà sáng loáng, không dám bước vào trong, vẻ mặt xoắn xuýt, nghĩ nghĩ một lát mới nói: “Ngài giúp tôi lấy đôi dép lê đi, không nên làm bẩn sàn nhà.



Vưu Minh cầm đến cho hắn một đôi dép lê.

Vưu Minh thuê phòng xép gia đình, có phòng bếp có phòng khách, chỉ cần chứng minh thư của một người.

Dù sao lúc này cũng không ai kiểm tra phòng, tiếp tân mắt nhắm mắt mở làm qua loa liền đưa chìa khóa.

Nhâm Phát Tài đi vào trong, sau đó khiếp sợ oa một tiếng, chạy tới chạy lui trong phòng như trẻ con, lúc thì sờ TV, lúc thì sờ bàn trà, ghế salon cũng không tránh khỏi ma trảo của hắn.

Nhưng hắn ngại quần áo của mình bẩn, không dám ngồi lên ghế, nên cởi quần áo chỉ chừa lại cái quần lót mới dám ngồi lên.

Vưu Minh nhìn một loạt động tác của hắn, xém chút mù mắt.

Vưu Minh ném cho Nhâm Phát Tài một cái áo tắm.

Nhâm Phát Tài sờ sờ tai, ngượng ngùng nói: “Tôi không có quần áo sạch, công trường không có máy giặt.


Vưu Minh kỳ quái: “Anh không biết thuật thanh tẩy à?”
Nhâm Phát Tài một mặt mờ mịt: “Ở trong núi chưa từng học qua.


—— đây là một yêu quái ngay cả phép thuật cơ bản cũng không được học đủ, cuộc sống vô cùng gian khổ.

Vưu Minh đi rót hai ly nước, tự tìm việc làm cho bản thân: “Lúc rảnh rỗi tôi có thể dạy anh một chút.


Nhâm Phát Tài ngây ngốc nhìn Vưu Minh, vành mắt chậm rãi đỏ lên, cảm động nói: “Ngài quá tốt rồi!”
Vưu Minh bị hắn thổi phồng đến mức hơi choáng, đành nói: “Không có gì, anh có ngàn năm tu hành làm cơ sở, sẽ học rất nhanh.


Nhâm Phát Tài bỗng nói: “Vậy… Có thể học được cách thu cái này lại không?”
Hắn chỉ chỉ bộ vị không tiện nói ra.

Lần này đến lượt Vưu Minh ngốc lăng.

Nhâm Phát Tài thở dài: “Cũng là lúc đi phòng tắm chung với đồng nghiệp tôi mới phát hiện, con người chỉ có một cái nha, tôi như vậy thành ra rất quái lạ, đi tắm cũng không dám cởi hết.


Lúc này Vưu Minh mới ý thức được… Cấu tạo của rắn khác với tất cả mọi người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận