Vọng Môn Nam Quả


Vưu Minh đang xem bản thiết kế.

Đám người Tần San sốt sắng đứng trước mặt Vưu Minh, các cô phải thức ba đêm liền, bỏ đi vài bản thảo mới vẽ ra được bản thiết kế này.

Hiện tại thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian sửa đi sửa lại.

“Không tốt lắm.

” Vưu Minh nhẹ giọng nói.

Tần San vội vàng nói: “Vậy chúng em lấy về sửa lại.


Vưu Minh xua tay: “Trước hết không vội, mọi người có gắng nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc thật ngon đi.


Tần San vội nói: “Không đủ thời gian đâu!”
Cô nhìn dáng vẻ bình thản của Vưu Minh, trong lòng càng gấp.

Vưu Minh lắc đầu: “Mọi người như vậy, có sửa lại cũng không sửa tốt hơn được.


Đám người Tần San quả thật rất mệt mỏi, vành mắt cũng đen thui, bước chân phù phiếm vô lực, môi khô nứt.

Liên tục ba ngày, mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng, người bằng sắt cũng chịu không nổi.

Vưu Minh đã nói vậy, các cô cũng chỉ đành quay về phòng ngủ.

“Xem ra vẫn phải làm phiền đến mấy vị lão sư kia.

” Vưu Minh quay đầu nói với Giang Dư An.

Giang Dư An biết Vưu Minh là đang nói đến ai, anh cười nói: “Vậy tôi kêu bọn chúng nhanh chóng đến đây.


Vưu Minh gật đầu: “Anh nhớ nói với họ, cống phẩm tháng sau sẽ tăng gấp đôi.


Giang Dư An đi tới xoa tóc Vưu Minh, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Bọn chúng được tăng gấp đôi, còn tôi?”
Vưu Minh hếch mặt tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Giang Dư An: “Có em còn chưa đủ à?”
Giang Dư An nghiêm trang nói: “Miễn cưỡng chấp nhận được.


Mấy ngày nay Vưu Minh cũng không có thời gian đi dạo Paris, thậm chí xuống lầu đều là vì mua nước cùng đồ ăn vặt, những nhân viên khác đều bận rộn, nhiều người còn chưa từng xuống lầu.

Từ sau hôm bị khinh thường, Trịnh thành Tài không bước ra khỏi cửa, vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi.

Vưu Minh một lần lật xem mấy bản thiết kế.


Cái khoa trương thì khoa trương quá, dễ lấn át nhân vật chính.

Cái bảo thủ thì bảo thủ quá, không khác gì lễ phục thường thấy, là loại hình quăng vào đám đông sẽ chẳng ai chú ý đến.

Tuy trình độ nghệ thuật của Vưu Minh có hạn, nhưng ít nhất nhìn qua cũng hiểu.

Ngay cả người không có tế bào nghệ thuật như cậu nhìn qua còn cảm thấy không được, chứ đừng nói người khác.

Đám người Tần San cũng rất khẩn trương, sau khi về phòng lần lượt đi rửa mặt.

Rèm cửa sổ trong phòng đã hạ xuống, đèn cũng tắt, trong phòng một mành tối đen, đợi mọi người ngủ hết, Tần San mới nhắm mắt, trong đầu phác họa vóc dáng của mấy người mẫu, tiếp tục suy nghĩ.

Sau đó cô nghe được tiếng khóc đè nén.

Tần San mở mắt.

Không chỉ có một tiếng khóc.

Vành mắt Tần San cũng ướt át.

Có người lén lút khóc.

Áp lực quá lớn, khóc ra cũng tốt.

Buổi tối, nhóm quỷ hồn kia đã đến, so với lần đầu gặp mặt, chúng nó thoạt nhìn tốt hơn không ít.

Trên người toàn là đồ hiệu, đồ hiệu là do chúng nó yêu cầu, sau đó Vưu Minh đốt cho chúng nó.

Còn không muốn hàng giả, mà đòi hàng thật.

“Lần này mời mọi người tới đây, là muốn trong thời giản ngắn thiết kế ra mấy bộ trang phục phù hợp với khí chất của người mẫu và phong cách trang sức.

” Vưu Minh giải thích: “Tháng sau sẽ tăng gấp đôi cống phẩm.


Đám quỷ không có ý kiến, có thể đi nước ngoài đã tốt lắm rồi.

Đặc biệt là quỷ hồn thiết kế người Pháp kia, cứ hưng phấn nhìn xung quanh mãi.

Chúng nó suốt đêm vẽ ra bản thiết kế, nhóm tú nương cũng đánh dấu hoa văn kiểu thêu lên trên vải___ Là Vưu Minh viết thay.

Chờ chúng nó làm xong hết, cũng chỉ tốn một tiếng đồng hồ, có quỷ hồn oán giận với Vưu Minh.

“Ta khổ cực dạy chúng như vậy!” Quỷ hồn chỉ hận rèn sắt không thành kim: “Quá vô dụng!”
“Nếu vào thời đó của ta, nhất định sẽ bị lão sư gõ đầu!”
“Nếu ta không phải là quỷ, nhất định sẽ mắng chết bọn chúng!”
Vưu Minh cẩn thận thu lại bản vẽ, cúi đầu với đám quỷ: “Cám ơn, xin hỏi mọi người muốn về nước ngay hay muốn ở lại đây chơi một thời gian?”
Đám quỷ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.


Quỷ thiết kế Pháp vui mừng dùng tiếng Pháp nói một chuỗi dài.

Sau đó nhận ra Vưu Minh nghe không hiểu, nó dùng tiếng Anh nói lại một lần.

Đại ý chính là nó muốn ở lại đây một thời gian, dù sao nước Pháp cũng là quê hương của nó.

Sau khi bàn bạc xong, đám quỷ quyết định ở lại chơi một thời gian, đến lúc đó sẽ cùng đám người Vưu Minh ngồi máy bay, bay về nước.

Chứ tự mình bay quá mệt.

Vì thế quỷ nước Pháp mạc danh trở thành hướng dẫn viên du lịch, trạm đầu tiên chúng muốn đến xem chính là tháp Eiffel.

—— đi suốt đêm.

Một đám quỷ náo náo nhiệt nhiệt từ cửa sổ bay đi.

“Ai nha, trước đây ta đã muốn đến Pháp! Nhưng do công việc quá bận!”
“Ta còn chưa từng được đi nước ngoài dây.


“Nghe nói gan ngỗng của Pháp rất ngon, các ngươi có ai ăn qua chưa? Ăn ngon không?”
“Ta ăn rồi, nói đến, ta không thích ăn nội tạng, nên cảm thấy ăn không ngon chăng?”
“Nói bậy! Gan ngỗng ăn ngon! Khi còn sống ta thích ăn nhất! Còn có tim gà!”
“Vậy ngươi ăn não heo chưa?”
“Cũng ăn rồi.


“Buồn nôn, khẩu vị của ngươi thật nặng!”
“Ngươi thì biết cái gì, ăn gì bổ nấy, hiện tại ta thông minh như vậy cũng là do lúc còn sống ta ăn nhiều não heo đó!”

Chiều hôm sau, Vưu Minh mới đưa bản vẽ cho đám người Tần San.

Lúc nhận bản vẽ, đám người Tần San không nhịn được che miệng, cái này… Bản thiết kế này mang phong cách của nhóm lão sư, cổ xưa nhưng không hỗn tạp, tươi đẹp nhưng không tầm thường.

Các cô tưởng tượng ra hình ảnh người mẫu mặc trang phục này lên người, còn có phối hợp với trang sức.

Tần San nuốt nước miếng: “Là các lão sư vẽ sao ạ?”
Vưu Minh: “Ừm, tôi để bọn họ vẽ xong rồi gửi qua đây.


Tần San hít sâu một hơi: “Chúng em cần phải học tập nhiều hơn nữa.


Lúc chưa nhìn thấy tác phẩm của nhóm lão sư, các cô cho rằng tuy tác phẩm của mình không tính là quá tốt, nhưng tuyệt đối không tính là tệ.


Nhưng bây giờ so sánh, quả thực không khác nào một bản trên trời, một bản vùi trong bùn đất.

“Các em còn trẻ.

” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Còn tiến bộ, nhanh đi chế tác đi, thời gian sắp không đủ.


Lúc này đám người Tần San mới kịp phản ứng, cầm bản vẽ lao về phòng làm việc.

Bây giờ không có khả năng dệt vải, chỉ có thể chọn trong số vải mang theo, cũng may đám người Tần San mang theo rất nhiều, vải trong bản vẽ nêu ra các cô đều có, sau khi cắt, tiếp đó phải dựa vào bản lĩnh thêu.

Trang phục trong bản vẽ hào phóng lại cầu kỳ, tao nhã lại triền miên, gợi cảm lại rực rỡ, tuy mỗi bộ một hình thức khác nhau, nhưng khí chất tương tự, vừa nhìn đã biết cùng một loại, nhưng mỗi bộ khác nhau rất lớn, loại tương tự này tựa như ảo giác.

Suốt đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng đám người Tần San cũng làm xong trang phục, cách đại hội chỉ có hai ngày.

Từng chi tiết nhỏ đều làm tỉ mỉ, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật, toàn bộ đều là chế tác thủ công, vải mang theo cũng là tẩy và nhuộm thủ công từ trước, màu sắc khác nhau độ hài hòa lại không thấp.

Vì thế, lúc người mẫu đến nhận quần áo cũng không dám mặc trên người.

— — — Vừa nhìn đã biết rất quý giá, nếu làm hỏng… Phải đền bao nhiêu tiền chứ?
Người mẫu nữ còn đỡ, vóc người các cô gầy, có làm sao cũng không rách được, nam người mẫu thì rất đau ‘trứng’.

Bọn họ sợ làm hỏng ống quần.

Đặc biệt là người mẫu nam Châu Âu, cầm quần áo trên tay, xây dựng tâm lý rất lâu mới đi thay.

Hắn còn nhỏ giọng nói với một người mẫu nữ: “Quá hoa hòe, như là đi Hawaii vậy.


Người mẫu nữ cười: “Vậy anh xé ống quần ngắn lại thành quần cộc thì càng giống hơn.


Người mẫu nam trừng mắt nhìn cô, cầm quần áo đi thay.

Chờ hắn thay xong đi ra, người trong phòng đều choáng váng.

Hắn đứng trước gương, bị người trong gương dọa sợ_ đây là hắn sao?
Rõ ràng là âu phục bình thường, rõ ràng vừa rồi hắn còn ghét bỏ.

Nhưng bây giờ, tất cả đều cảm xúc đều biến mất, chỉ có thể dại ra nhìn người trong gương.

Ngũ quan của hắn có đẹp như vậy hả? Vóc người hắn có tốt như vậy sao?
Trên vạt âu phục thêu hoa, còn có kim tuyến xen kẽ, nhưng không hiện ra tục khí, trái lại còn làm khí chất cả người thay đổi.

Trở nên càng lạnh lùng hơn, càng cao quý hơn, thật giống như hắn không là người mẫu, mà là một quý tộc.

Trang sức nam người mẫu dùng không gì khác ngoài trang sức cài ngực áo.

Bộ âu phục này hoàn toàn không che mất phong thái của trang sức, trái lại, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã chú ý ngay món trang sức này, tựa như vẽ rồng thêm mắt vậy.

Lễ phục của người mẫu nữ càng đẹp hơn, thướt tha thân tuyến, càng bạo dạn hơn về màu sắc đa dạng, trang sức các cô mang trên người cũng nhiều hơn.

Khuyên tai, dây chuyền, vòng tay, nhẫn, có cả vòng chân.

Nhóm người mẫu cùng nhau xuất hiện trong phòng.


Tất cả nhân viên công tác đều choáng váng.

“Ta… Trang sức nhà chúng ta thì ra đẹp như vậy hả?” Có người lẩm bẩm nói.

Người Trịnh Thành Tài mang theo mới gặp xung kích nhất, dù sao trang phục là do đám người Tần San làm ra, có kinh diễm cũng không đến mức kinh diễm quá.

Nhân viên bên Trịnh Thành Tài đều là vẻ mặt vui mừng.

Trước đây đều là theo Thái Tử đọc sách, năm nay rất có thể sẽ thăng chức thành Thái Tử gia.

Mất mặt mấy năm nay, xem chừng đã có thể rửa mối nhục này.

Trịnh Thành Tài được Vưu Minh dìu qua, hắn nhìn nhóm người mẫu, tinh thần lập tức trở nên tốt hơn, còn có thể tự mình bước đi.

Trịnh Thành Tài không kìm được vui mừng, nắm chặt lấy tay Vưu Minh, mặt đỏ bừng: “Tiểu Minh! Tôi không nhìn nhầm!”
Hắn vốn muốn giúp đỡ Vưu gia một phen, không ngờ tới lại là Vưu gia kéo hắn.

Như vậy tham gia, cho dù không lấy được đệ nhất cũng đủ rồi.

Sang năm đơn đặt hàng nhất định nhiều đến đếm không hết.

Trịnh Thành Tài cười đến hở răng, hắn nhất thời kích động, nhéo eo mình một cái, nụ cười bỗng chốc trở nên dữ tợn.

Vưu Minh dìu Trịnh Thành Tài đến ghế ngồi.

Nhân viên công tác hỗ trợ tháo trang sức trên người nhóm người mẫu, sau đó để họ đi thay quần áo.

Đợi người mẫu đông đủ, Trịnh Thành Tài mới nhắc nhở tất cả mọi người, trước khi đại hội bắt đầu, không ai được để lộ tiếng gió.

Trước khi đến đây tất cả đều đã ký hiệp nghị bảo mật.

“Tất cả mọi người về nhìn lại bản hiệp nghĩ đã ký.

” Trịnh Thành Tài để phiên dịch nói lại cho hai người mẫu Châu Âu một lần.

Công tác tiền kỳ đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ đại hội bắt đầu nữa thôi.

Đại hội càng tới gần, tinh thần Trịnh Thành Tài càng tốt, ánh mắt nhìn Vưu Minh như nhìn ân nhân cứu mạng, mỗi lần nhìn đến Vưu Minh đều không thoải mái.

“Cháu là vì chính mình.

” Vưu Minh nghiêm túc nói với Trịnh Thành Tài: “Là vì danh tiếng cú Vưu gia.


Trịnh Thành Tài từ ái nhìn Vưu Minh.

Làm Vưu Minh nổi da gà toàn thân.

Mấy ngày liền không muốn gặp mặt Trịnh Thành Tài.

Trước đêm đại hội bắt đầu, Vưu Minh có cảm giác khẩn trương đã lâu không có.

Không cần biết kết quả ra sao, nhất định không thể làm mất mặt Vưu gia, tránh cho đến lúc về nhà ba Vưu lại khóc lóc om sòm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận