Vọng Môn Nam Quả


Vưu Minh dựa vào tường, hai tay vòng qua ngực, như cười như không nhìn ba yêu quái trước mặt.
Trong mắt cậu không gợn sóng, tuy đang cười, nhưng lại khiến người khác cảm thấy lạnh lùng dị thường.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, Báo ca đã nhào tới, hai tay biến thành móng vuốt, da trên người cũng thay đổi, trên mặt cùng cánh tay mọc đầy lông, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, trong bóng đêm lóe lên hàn quang.
Vưu Minh không chút hoang mang, tay bấm thủ quyết, miệng niệm chú ngữ.
“Thiên sư!” Hai mắt báo ca lồi ra, cơ mặt vặn vẹo dữ tợn.
Vưu Minh cười nhìn hắn, tiểu yêu quái như hắn không tính là uy hiếp với cậu.
Báo ca còn chưa tới gần, đã bị một luồng sức mạnh áp xuống mặt đất, trên lưng như có ngàn cân đè nặng, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chứ đừng nói là đầu.

Sức nặng kia vẫn đang tiếp tục đè áp, Báo ca điên cuồng giằng co, nếu cứ tiếp tục như thế hắn sẽ bị ép thành thịt vụn.
Mũ lưỡi trai cùng áo sơ mi bông nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi trong mắt đối phương.
Chuyện gì thế này? Vưu Minh không phải chỉ là thiên sư bình thường chuyên đuổi quỷ sao?
Một thiên sư đuổi quỷ… Làm sao có khả năng đối phó với yêu quái như chúng?
Vưu Minh ngẩng đầu, không nhìn Báo ca đang giãy dụa trên đất, mà nói với mũ lưỡi trai và áo sơ mi bông đang đứng cách đó không xa: “Các ngươi không lên à?”
Cậu chậm rãi tiến đến chỗ mũ lưỡi trai, từ tốn thảnh thơi như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
Mũ lưỡi trai nhìn Báo ca đang nằm trên đất, cắn răng, một cái đuôi thô to từ sau thò ra, trên đuôi che kín vảy cứng, mạnh mẽ tráng kiện, đuôi là vũ khí mạnh nhất trên người hắn.
Bất kể là hình thú hay hình người, là cái đuôi này giúp hắn sống sót đến bây giờ.
Khác với xã hội loại người, thú hoang xưa nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, mạnh được yếu thua.
Có thể sống đến bây giờ, sống đến tu thành hình người, bọn chúng đã tính là yêu quái cường mạnh.
“Đừng!” Áo sơ mi bông hô to.
Nhưng mũ lưỡi trai đã nhào đến chỗ Vưu Minh, hắn hóa thành bóng mờ, nhảy lên trên không trung, xoay người, cái đuôi mạnh mẽ quất về hướng Vưu Minh, chỉ cần đập trúng Vưu Minh nội tạng của của cậu nhất định sẽ bị nát bét.
Mũ lưỡi trai đem toàn bộ yêu lực tập trung vào đuôi, đây xem như một đòn được ăn cả ngã về không.
Phía sau, áo sơ mi bông lui về sau, nó chỉ theo chân hai con yêu quái này cọ chút chỗ tốt, cũng không muốn chết ở đây.


Nó cũng không có tình cảm sâu nặng gì với hai con yêu quái kia.

Hai mắt áo sơ mi bông nhìn chằm chằm cuộc chiến trước mặt, chỉ cần đòn tấn công của mũ lưỡi trai có hiệu quả, nó sẽ lập tức xông lên, còn nếu không có_ nó cũng có thể nhanh chóng chạy trốn.
Vưu Minh giơ tay, cái đuôi kia mang theo gió đêm, phong trì điện chí.
Nhưng mũ lưỡi trai không đánh trúng kẻ địch như dự đoán.
Chỉ trong mấy giây, mũ lưỡi trai đã cứng đờ cả người, đuôi hắn bị Vưu Minh nắm trong tay.

Vưu Minh nhẹ nhàng vung lên___
“Ầm!”
Mũ lưỡi trai bị quăng lên vách tường, đập ra một cái hố to, hắn phun ra một ngụm máu, trán chảy ra máu tươi, máu từ trán chảy xuống trộn lẫn cùng máu trên khóe miệng, khiến người nhìn không phân rõ chỗ nào của hắn bị thương nặng hơn.
Báo ca còn đang giãy dụa trên đất, nghe thấy tiếng động này, hắn gào thét càng thêm thê thảm.
Về phần áo sơ mi bông, nó nhanh chóng quay người chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng còn chưa kịp nhấc bước, đã bị Vưu Minh nắm lấy vai, giọng nói của Vưu Minh vang lên từ phía sau: “Biến về nguyên hình ta sẽ không đánh ngươi.”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn chừng một giây, quần áo của áo sơ mi bông rơi vãi trên đất.
Nam nhân bị Vưu Minh nắm lấy bỗng chốc biến thành đại bạch thỏ.
“Ăn cỏ cùng ăn thịt?” Vưu Minh có chút kỳ quái: “Lá gan thỏ của ngươi cũng thật lớn nha.”
Đại bạch thỏ đáng thương nhìn Vưu Minh, hai chân trước chụm lại vái xin tha.
Vưu Minh nhấc lỗ tai nó đưa đến trước mặt mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai đã bị thương đến nội tạng, chỉ có thể nằm không nhúc nhích được.
“Nó là gì?” Vưu Minh xách tai thỏ.
Bạch thỏ há miệng run rẩy nói: “Là con thằn lằn.”
“Thằn lằn công kích bằng đuôi?” Vưu Minh: “Xem ra đầu lưỡi của nó vô dụng.”
Vưu Minh liếc mắt nhìn bạch thỏ.

Bạch thỏ chấn động cả người, dòng nước nhỏ tí tách từ trên người nó đứt quãng rơi xuống.
Vưu Minh thở dài: “Tuyến tiền liệt của người khả năng có vấn đề, sau này nên uống thuốc điều trị.”
Mũ lưỡi trai che ngực, ngẩng đầu nhìn Vưu Minh, hai mắt mang theo khó tin cùng tuyệt vọng, tàn bạo nói: “Thua là do chúng ta tài không bằng người, muốn giết cứ giết!”
Nói xong, mũ lưỡi trai nhìn Báo ca đang giãy dụa trên đất, cắn chặt môi, qua vài giây mới nói: “Ngươi thả Báo ca ra, ngươi… Không thể sỉ nhục Báo ca.”
Vưu Minh ngổi xổm xuống trước mặt mũ lưỡi trai.
Bạch thỏ còn đang tè, nó không ngừng được.
Vưu Minh nhìn mũ lưỡi trai, vô cảm nói: “Ở trong mắt ngươi thế này đã kêu là sỉ nhục?”
Mũ lưỡi trai gắt gao trừng Vưu Minh, nhìn cần cổ cậu, đột nhiên há miệng, đầu lưỡi dài phun ra, đầu lưỡi sắc bén như dao, nhanh như chớp.
Vưu Minh khép ngón tay, nhẹ nhàng vạch một cái, mũ lưỡi trai không kịp thu lưỡi, đầu lưỡi dài cứ thế rơi trên đất, nghọ nguậy như giun.
“Ta cho ngươi cơ hội.” Vưu Minh nhìn mũ lưỡi trai.
Mặt mũ lưỡi trai trắng bệnh, máu không ngừng chảy ra từ miệng.

Vưu Minh bóp cằm nó, mũ lưỡi trai không kiềm chế được há miệng, Vưu Minh nhẩm đọc chú ngữ, vết thương của mũ lưỡi trai lập tức ngừng chảy máu.
“Không cắt toàn bộ của ngươi để về sau ngươi còn có thể nói chuyện, chỉ là không dùng lưỡi hại người được nữa.”
Mũ lưỡi trai phẫn hận nhìn Vưu Minh.
Vưu Minh nói tiếp: “Nghe nói cắn lưỡi tự sát đa số là bị đầu lưỡi hoặc máu nghẹn chết, yên tâm, ngươi không chết được, không cần cám ơn.”
Bạch thỏ bị Vưu Minh nắm lỗ tai nằm im giả chết.
So với mũ lưỡi trai cùng Báo ca, nó vừa không bị áp, cũng không bị cắt lưỡi, bạch thỏ âm thầm cảm thấy may mắn vì mình nghe lời trở về nguyên hình.
Tuy sợ té đái có chút mất mặt, nhưng mất mặt còn hơn mất mạng.
Vưu Minh xách bạch thỏ đến trước mặt Báo ca, nắm lấy tóc hắn, bắt hắn ngửa đầu nhìn mình.
“Ngươi không tấn công ta, ta sẽ cởi bỏ cho ngươi.” Vưu Minh nói: “Đồng ý thì chớp mắt.”
Báo ca trợn tròn mắt không chớp.

Vưu Minh nhìn hắn: “Được thôi.”
“Kiếp sau nhớ đầu thai vào chỗ tốt.”
Vưu Minh thu tay về, đang tính bấm thủ quyết, đã thấy Báo ca lộ ra vẻ mặt sợ hãi, điên cuồng chớp mắt.
Vưu Minh: “Như vậy từ sớm có phải tốt hơn không?”
Vưu Minh cởi bỏ sức nặng đang đè ép cho Báo ca, khoảng cách hai bên rất gần, vừa được giải thoát, Báo ca đã lập tức vồ đến Vưu Minh, trong mắt chỉ có cần cần cổ của cậu.
Hiện tại Báo ca đã không quan tâm huyết châu đang ở đâu.
Hắn chỉ biết hiện tại bản thân muốn giết kẻ này!
Người này dám cắt lưỡi đàn em của hắn!
Chỉ tiếc Báo ca còn chưa nhào đến nơi đã bị đè xuống một lần nữa, lần này hắn không may mắn như lần trước, sức mạnh trực tiếp đè gãy hai chân hắn.
Đau đớn kịch liệt khiến Báo ca hóa nguyên hình, hắn không còn khí lực duy trì hình người.
Mũ lưỡi trai cũng giống vậy.
Vì thế, ba con vật bị Vưu Minh xách vào nhà kho.
Ông bà nội Vưu vẫn đang co rúm ở góc tường, nhìn thấy ưu Minh đi vào, hai người phẫn hận nhìn cậu, miệng thì ưm ưm cầu cứu.
Vưu Minh không chút nhẹ nhàng vứt báo hoa, thằn lằn cùng bạch thỏ xuống đất, cũng không thèm nhìn đến ông bà nội Vưu.
Mặc dù bạch thỏ không bị thương, nhưng nó cũng không dám chạy trốn, nằm rạp trên đất run lẩy bẩy, thầm hối hận bản thân ham vui chạy theo xem náo nhiệt.

Nó chỉ là con thỏ nhỏ yếu, đáng lẽ nên ở trong núi ăn ngon ngủ kỹ, sao lại ngu ngốc chạy theo báo hoa và thằn lằn chứ?
“Sao các ngươi biết huyết châu ở trong tay ta?” Vưu Minh khoanh chân ngồi trên tờ báo.
Bạch thỏ nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ theo chân hai người Báo ca đến.”
Báo hoa nằm nhoài trên đất, hình thể nó không lớn, có chút nhỏ hơn báo hoa bình thường, nó tàn bạo nói: “Mày muốn giết cứ giết, tao mà nhíu mày một chút cũng không phải anh hùng!”
Vưu Minh: “Thích xem Thủy hử?”
Báo hoa quay đầu đi, hừ một tiếng.
Bạch thỏ run sợ khuyên nhủ: “Báo ca, anh nói đi, em, em không muốn chết.”
Báo hoa quát: “Mày còn được xem là yêu quái không?”
Mắt thỏ vốn hồng, bị quát càng đỏ hơn, thoạt nhìn như vừa khóc xong, nó đáng thương nói: “Báo ca… Em còn chưa cưới vợ.”
Báo hoa: “Với cái tiểu JJ kia của mày, giống đực 3 giây, cưới vợ rồi bắt người ta chỉ nhìn chứ không ăn được sao?”
Bạch thỏ bị sỉ nhục cũng gấp gáp: “Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không được sỉ nhục năng lực giống đực của ta!”

Nói xong liền nhảy lên người báo hoa, há miệng cắn nó.
Đáng tiếc báo hoa da dày thịt béo, không đau cũng chẳng ngứa.
Thằn lằn âm trầm nhìn bạch thỏ, nếu không phải nó bị thương, bạch thỏ dám mạo phạn Báo ca như vậy, nó đã sớm nuốt bạch thỏ kia xuống bụng.
Vưu Minh cầm đuôi thằn lằn nhấc nó lên, lắc qua lắc lại.

Báo ca nhìn theo chuyên động của thằn lằn, hai mắt cũng hoa lên.
“Ngươi không nói, ta liền ném chết cho.” Mặt Vưu Minh không cảm xúc, giọng nói không chập chùng.
Nhưng trong mắt Báo ca lúc này, Vưu Minh tựa như ma quỷ, còn là ma quỷ đang phát điên.
Thằn lằn hô to: “Báo ca! Mặc kệ ta!”
Báo ca khàn khàn nói: “Ta vốn cũng đâu muốn quản ngươi.”
Thằn lằn nghe vậy nhắm mắt, nước mắt chảy ra.
Báo ca: “Ngươi đừng khóc a!”
Thằn lằn: “Không khóc!”
Báo ca ngẩng đầu nói: “Kiếp sau ngươi vẫn là đàn em ta!”
Thằn lằn nhìn báo hoa: “Kiếp sau ta làm báo, ngươi làm thằn lằn.
Báo ca: “Ta hối hận lúc trước không đôn thúc ngươi tu luyện.”
Thằn lằn: “Nếu không phải có ngươi thì,ta đã sớm chết, căn bản không có cơ hội tu thành hình người.”
“Tiểu Tích!” Báo ca quát.
Thằn lằn cũng gọi: “Báo ca!”
Hai con vật trừng mắt nhìn nhau, tầm mắt quấn quýt không rời, trong mắt cả hai đều là tuyệt vọng.
Thằn lằn thê lương nói: “Báo ca, kiếp sau gặp!”
Hai mắt báo hoa đỏ hoe, nước mắt rơi ra từ trong khóe mắt, run run nói: “Kiếp sau gặp lại.”
Nói xong, hai con vật đồng thời nhắm mắt, chờ Vưu Minh ra tay.
Nhưng đau đớn trong dự đoán chậm chạp không đến.
Vưu Minh thở dài: “Các ngươi không chỉ thích xem Thủy Hử, còn thích xem phim Hàn à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận