Vọng Môn Nhàn Phi


Khóa kiếm thuật buổi chiều thì bất kỳ đệ tử nào cũng đều có thể tham gia học, cho dù lúc này Quân Vinh Lâm đã là tam phẩm kiếm vương, Lưu Minh Hiên là ngũ phẩm đại kiếm sư đều vẫn có thể đến xem.

Lưu Minh Hiên đã nghe nói chuyện lúc sáng, đứng ở bên người Quân Vinh Lâm, vừa thấy sắc mặt tức giận cũng biết hắn ta suy nghĩ cái gì. Khuỷu tay huých nhẹ thắt lưng hắn ta, thấy Quân Vinh Lâm quay đầu nhìn về phía mình, Lưu Minh Hiên liền cảm thán: “Ngươi không biết là hiện tại có chút quá để ý Mục Thanh Lê sao? Trước kia ngươi chỉ mong nàng không đến làm phiền ngươi, nay nàng không phiền, ngươi lại tới phiền nàng.”

Quân Vinh Lâm biến sắc, trong mắt cũng hiện lên một chút chật vật, nhíu mày buồn bực nói: “Ngay cả ngươi cũng nghĩ là bổn vương tìm nàng gây phiền toái? Rõ ràng chính là nàng không biết tốt xấu, chọc giận bổn vương! Nếu không cho nàng một ít giáo huấn, làm sao có thể nguôi giận? Hôm nay bổn vương tận dụng luận bàn kiếm thuật sẽ giáo huấn nàng một phen, làm cho nàng nhớ lâu một chút, miễn cho sau này còn cố chấp như vậy, qua rồi bổn vương cũng hội mặc kệ nàng.”

Lưu Minh Hiên khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên là không tin lý do này. Nhìn thấy thần sắc Quân Vinh Lâm càng thêm buồn bực liền lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, khôi phục vẻ đứng đắn, giương mắt nhìn chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện từ xa.

Trên người võ phục màu trắng vô cùng xinh xắn lại lanh lợi, tóc xỏa đến vai, mặt như họa tuyệt luân tinh xảo, dưới ánh mặt trời kia cánh môi hồng thản nhiên ý cười, nhẹ nhàng tự tin, tư thế oai hùng hiên ngang. Làm cho người chứng kiến trước mắt đều thấy sáng ngời.

Lưu Minh Hiên hít sâu một hơi, Mục Thanh Lê này thay đổi thực không phải một hai điểm. Quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Quân Vinh Lâm thế nhưng đồng dạng nhìn nàng đến thất thần, chỉ là chính hắn ta hiển nhiên cũng không phát hiện. Trong lòng chợt lóe suy ngẫm, lại dùng tay đẩy đẩy hắn ta, cười trêu tức nói: “Ta thấy ngươi hôm nay giáo huấn nàng liệu có thể thành công, ngươi quên ngày ấy ngươi bại trong tay nàng như thế nào sao?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Quân Vinh Lâm càng thêm không tốt, nhưng cũng suy nghĩ về điểm này, nhíu mày tự nói: “Lần đó xác thực quỷ dị, nàng cũng không có dùng bao nhiêu cổ khí, lại cố tình…… Kiếm thuật kia thật sự cổ quái, trước giở bổn vương chưa gặp qua .”

“Một khi đã như vậy, ngươi còn muốn tìm nàng rước phiền toái?” Lưu Minh Hiên đồng dạng mê hoặc. Thầm nghĩ rằng sau này tìm thời điểm thích hợp đi lãnh giáo một phen.


Quân Vinh Lâm trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng cười hừ nói: “Cho dù bổn vương không ra tay, muội muội ngươi đã bắt đầu.”

“Cái gì!?” Lưu Minh Hiên cả kinh, vội vàng nhìn về phía sân xa xa, chứng kiến hình ảnh làm cho hắn tức giận, trong giọng nói cũng không quan tâm: “Nha đầu kia, thật sự là làm cho người ta lo không ít!” Nói xong đã muốn chạy đi.

Kiếm thuật tiên sinh đang dạy chiêu kiếm mới, Mục Thanh Lê nhìn vài lần liền mất đi hứng thú. Quả nhiên giống như nàng đoán, kiếm thuật nơi này thật sự không là gì, ngay cả tiên sinh dạy kiếm chiêu cũng phi thường đơn giản, nàng cũng không luyện tập liền trực tiếp đi ra trước.

Đi ra theo nàng còn có Lưu Ngọc Yến, chạy vài bước liền che ở trước mặt nàng, dùng trường kiếm cản trước mắt nàng, lạnh giọng quát lớn: “Mục Thanh Lê, ngươi muốn chạy? Ta nói cho ngươi, ở thời điểm học kiếm thuật đệ tử có thể luận bàn với nhau, chỉ cần không đe dọa tính mạng, bị thương cũng không có người trách tội. Lúc này, ta nhất định phải vì Tử Vi báo thù!”

Mục Thanh Lê không để ý nàng, cầm kiếm cố tình để sơ hở chồng chất. Bị trường kiếm sắc lạnh chỉ ở trước mặt trong mắt chợt lóe hàn quang, cong môi mỉm cười nói: “Ngươi thật sự thực phiền, bất quá cám ơn ngươi đã nhắc nhở.”

“Cái gì!” Lưu Ngọc Yến bị khẩu khí thản nhiên của nàng làm cho kích thích, nhất là nhìn đến trong mắt nàng không thèm để ý không chút che giấu càng thêm tức giận đến đáng sợ, phất kiếm hướng Mục Thanh Lê, quát to: “Ngươi dám xem thường ta! Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

“Xoát!” Một tiếng, Lưu Ngọc Yến chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, kiếm đã bị đoạt. Sau đó nhìn đến trước mắt hàn quang chợt lóe, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, một cỗ sợ hãi chưa từng có xông thẳng lên não, lần đầu tiên nàng cảm thấy chính mình cách tử vong gần như vậy, cả người ngây ngốc.

“Mục tiểu thư, thủ hạ lưu tình!” Một tiếng kinh hoảng kêu to truyền đến, đúng là Lưu Minh Hiên rất nhanh tới rồi, ở của hắn bên cạnh đúng là Quân Vinh Lâm.


手下留情 Thủ hạ lưu tình = cái này ai cũng biết nhưng ta vẫn viết :d nương tay, giơ cao đánh khẽ

Kiếm Mục Thanh Lê đặt trên cổ Lưu Ngọc Yến, phía trên một giọt máu chậm rãi chảy nhỏ xuống. Liếc nhìn Lưu Minh Hiên một cái, Mục Thanh Lê liền bình tĩnh thu hồi trường kiếm để trước mặt bọn họ.

Lưu Minh Hiên vội vàng tiến lên nhìn Lưu Ngọc Yến, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt dại ra, chỉ là vết cắt nho nhỏ chảy chút máu trên cổ mà thôi, sau thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Mục Thanh Lê bái tạ nói: “Tạ Mục tiểu thư thủ hạ lưu tình.”

Mục Thanh Lê nhìn nam tử gặp mặt một lần, lắc đầu cười như không chút nào để ý, nhãn tình linh động vô tà nhắc nhở nói: “Trả lại một chút nhân tình trước kia đã mượn kiếm của ngươi dùng, nếu ngươi cùng nàng có quan hệ, quản giáo nàng tốt một chút, nếu lần sau lại đến chọc ta, có thể sẽ không ai có thể giúp nàng.”

Lưu Minh Hiên ngẩn ra, bộ dáng này cùng khí thế trong cái chớp mắt mới vừa rồi tưởng như hai người.

Quân Vinh Lâm cũng cảm thấy được nàng cười hết sức mê người, đáng tiếc chỉ đối với người khác. Trong lòng đột nhiên dâng lên một đạo phiền chán khác thường, chen vào giữa hai người, trên cao nhìn xuống Mục Thanh Lê liền lạnh giọng châm chọc: “Còn tuổi nhỏ như thế lại vó ý đả thương tánh mạng người, lớn lên còn như thế nào nữa? Nữ tử tâm địa rắn rết như ngươi thật sự làm cho người ta phiền chán.”

Cho dù là ai cũng không thích vô duyên vô cớ bị mắng, Mục Thanh Lê càng sẽ không là người có tính nhẫn nại, nhất là nam nhân trước mắt này thật sự không khỏi xảo diệu, dây dưa không rõ.

Mục Thanh Lê mị mắt cong lên giống như trăng non, cực kỳ mông lung hoán mĩ, biến hóa này làm cho Quân Vinh Lâm nhất thời ngẩn ra.


Ngay sau đó, nàng nhấc chân trực tiếp đá hạ bộ (là bộ phận … của anh íh íh )của hắn ta.

“A ngô!” Quân Vinh Lâm khuôn mặt đều vặn vẹo, trong ánh mắt tất cả đều là không thể tin cùng thống khổ, chật vật lấy tay ôm hạ bộ ngã ngồi trên mặt đất. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng của hắn cùng cái trán đầy mồ hôi là biết có bao nhiêu đau đớn.

Lưu Minh Hiên tóc gáy cả người đều dựng hết lên, hai chân có chút khép lại không tự chủ, ánh mắt nhìn Mục Thanh Lê cũng nhất thời trở nên cẩn thận vô cùng. Này…… Này…… Này không khỏi rất khủng bố đi?

Lưu Ngọc Yến lúc này mới vừa phục hồi tinh thần lại, lại thấy một màn thế này đồng dạng bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch ra.

Mục Thanh Lê vẻ mặt vô hại mỉm cười, bình tĩnh lấy tay vỗ vỗ bắp chân, nháy mắt liền đối Quân Vinh Lâm kinh ngạc nói: “An Vương rất đau sao? Không phải cố ý ah, ta là người như vậy, vừa nghe lời nói không hợp ý, chân cũng sẽ không điều khiển được, hẳn là không tàn đời (zai) chứ?” (tàn đời zai là ta tự suy diễn cho dễ hiểu theo mạch truyện, nguyên văn là “phá hư” haiz~, phá mà không hư thì phá làm chi?)

“Ngươi…… Ngươi……” Quân Vinh Lâm trắng bệch nghiêm mặt, trong lòng cũng là một mảnh hoảng sợ. Lần này, nếu là thật sự tàn……

Mục Thanh Lê vừa lòng cười cười, hảo tâm nhắc nhở nói: “Cho nên nói về sau vẫn là đừng ở trước mặt ta đi qua đi lại, không có gì đừng tìm thêm việc.” Nói xong, quay đầu đối Lưu Minh Hiên mỉm cười, nhìn Lưu Minh Hiên có chút chột dạ lui về phía sau từng bước, tâm tình trở nên tốt đi càng nghênh ngang.

Lưu Minh Hiên dở khóc dở cười nhìn bóng dáng của nàng, cúi đầu đối Quân Vinh Lâm đồng tình nói:“Về sau vẫn là chớ chọc nàng.”

“Háaaa!” Quân Vinh Lâm tức giận thở gấp, lớn tiếng rống giận: “Còn không gọi ngự y!”

Sắc trời thật tốt, cỏ xanh thơm ngát, từng đám từng đám hoa nở muôn hồng nghìn tía, hết sức xinh đẹp.


Mục Thanh Lê này một đường không biết làm sao đi tới, nhìn phong cảnh chung quanh nghĩ rằng học viện này giáo dục tuy rằng không được tốt lắm, nhưng phong cảnh xác thực không sai.

“Lại đi thêm chốc lát trở về.” Mục Thanh Lê cười khẽ hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, nàng tuy một đường đi khá xa, nhưng là đối với đường trở về lại nhớ rõ rành mạch. Bước vài bước nho nhỏ tùy ý, bên tai đột nhiên chợt nghe tiếng nước đổ như thác.

Thác nước? Nơi này sao lại có thác nước? Mục Thanh Lê trong mắt thoáng tia kinh ngạc, theo thính giác mẫn cảm đi tới phía trước, cước bộ không tiếng động.

Âm thanh truyền từ địa phương vị vô cùng bí mật, Mục Thanh Lê liếc mắt một cái nhìn đến một chỗ cây cối rậm rạp, đôi mắt thoáng hiện hiểu rõ liền thân thủ đẩy ra, quả nhiên xuất hiện một đường nhỏ hẹp mà nguy hiểm, nhưng đối với Mục Thanh Lê mà nói cũng không có gì.

Cước bộ nhẹ lại, thân như lông chim, giống như không có sức nặng nhẹ nhàng bước qua đường nhỏ hẹp nguy hiểm này, dùng sở học của nàng Tứ Tượng Phi Vân bộ. (=___= chắc giống Lăng Ba Vi bộ)

Vừa qua con đường nguy hiểm đó, Mục Thanh Lê thấy trước mắt vạn đạo hào quang chém tới, rộng to hai mắt, bên tai kịch âm liệt thanh chấn động lớn.

Mục Thanh Lê trong lòng cảm thán, thật không ngờ nơi này thế nhưng còn có một chỗ đào nguyên tiên cảnh như vậy, cảnh đẹp tuyệt sắc

Ngay sau đó, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại, chỉ có thể thấy tất cả quang thái ngưng tụ một chỗ.

Áo trắng, tóc đen, nam nhân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận