Mục Thanh Lê vô tội lắc đầu: “Ta thật sự không có đánh ngươi.”
Mọi người thấy một màn nhưng không nói gì, biểu tình của nàng giống y như thật, nếu không biết ‘Tính tình’ cùng vị trí đang đứng của nàng thì e là mọi người đều tin lời nói đó của nàng.
Vân Tiếu Tiếu giận quá hóa cười: “Được được lắm, ngươi còn ngụy biện, ngươi chờ đấy, ta muốn hoàng hậu làm chủ cho ta, ta phải nói cho cha ta biết. Ngươi chờ, ngươi chờ đó cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mục Thanh Lê không hề cử động, biểu hiện trên mặt càng vô tội hơn, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta đã nói là ta không có đánh ngươi, sao ngươi lại không tin.”
Lúc này Quân Phi Vũ cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhìn biểu tình của Mục Thanh Lê, trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn tuyệt đối tin tưởng, nói với Vân Tiếu Tiếu: “Thanh Lê tỷ tỷ đã nói không đánh thì chính là không đánh, ngươi sao lại có thể vu cáo hãm hại Thanh Lê tỷ tỷ!”
“Ta vu cáo hãm hại?” Mặt mày Vân Tiếu Tiếu xanh mét, hơn nữa với năm dấu ngón tay sưng đỏ trên mặt mà lúc này nàng ta còn trợn trừng nhìn Quân Phi Vũ, đã khiến Quân Phi Vũ sợ tới mức nhảy dựng, hét lớn: “Quỷ a!”
Quỷ!?
Ý thức Vân Tiếu Tiếu tan rã, hổn hển mắng to: “Quỷ!? Ngươi mới là quỷ, tiện nhân không biết xấu hổ, các ngươi chờ đấy, hoàng hậu mà đến đây, ta tuyệt đối không để cho các ngươi được chết tử tế! Các ngươi cứ chờ, chờ đi! Người đâu, có ai không! Còn không mời hoàng hậu đến? Các ngươi đừng hòng chạy, ta nhất định phải cho các ngươi chết!”
Trong mắt Mục Thanh Lê chợt ánh lên, không nhanh không chậm nói: “Vân Tiếu Tiếu, ta thật sự không có đánh ngươi, ta chỉ là giúp ngươi mà thôi.”
Giúp? Đánh cho nàng chảy máu mà là giúp? Vân Tiếu Tiếu ác độc nhìn chằm chằm Mục Thanh Lê, hận không thể đem nàng sống nuốt. Những nữ tử đang bàng quan cũng không khỏi cảm thấy được nguyên nhân của chuyện này, nếu như lúc này các nàng là Vân Tiếu Tiếu, chỉ sợ cũng bị tức giận đến nỗi hận không thể giết kẻ vô sỉ này. Đánh còn nói là không đánh, thậm chí nói là có ý giúp người ta, còn có cái gì vô sỉ hơn nữa không?
“Ai, ta thấy không cho các ngươi xem chứng cớ thì các ngươi sẽ không tin.” Mục Thanh Lê thở dài yếu ớt, sau đó hướng về mọi người mà mở bàn tay ra.
Toàn bộ mọi người còn thật sự nhìn vào, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng có một điểm nhỏ màu đen? Gì? Đó là con sâu! Sắc mặt toàn bộ nữ tử không hẹn mà cùng hiện lên sự chán ghét ghê tởm. Vậy mà dám đem một con sâu bóp chết trong lòng bàn tay như vậy, rất ghê tởm.
Mục Thanh Lê mặc kệ các nàng ghê tởm hay không, khẩn thiết nói với Vân Tiếu Tiếu: “Nhìn xem, đây là vật chứng. Ta chỉ là nhìn thấy có con sâu bay đến trên mặt của ngươi, sợ nó cắn nát khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của ngươi mới ra tay giúp ngươi đánh chết nó. Cái này không phải giúp ngươi thì là cái gì.”
Vân Tiếu Tiếu ngây người, chúng nữ tử cũng ngẩn ngơ, đột nhiên phát giác ra Mục Thanh Lê ngoài ‘Điêu ngoa bá đạo’ thì càng thêm vô sỉ.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, theo đó là một giọng nói: “Hoàng hậu giá lâm –”
Một tiếng thông báo này làm ọi người bừng tỉnh, tự giác nhường đường, chỉ thấy hoàng hậu Yến Hàm Yên đang ngồi ở phượng ỷ được người nâng đến. Hoàng hậu mặc áo hoa váy gấm, đầu đội mũ phượng, trâm gài đầu bằng vàng bằng bạc đẹp đẽ và quý giá, cả người đều toát ra vẻ ung dung, tuy lúc này khuôn mặt có chút lãnh đạm nhưng vẫn thể hiện được uy nghiêm của một quốc mẫu.
Bốn người hầu khom lưng, “Lịch kịch” Phượng ỷ tiếp đất, ánh mắt Yến Hàm Yên lạnh lẽo nhìn đám người Mục Thanh Lê cùng nhóm người Vân Tiếu Tiếu, thấy vẻ mặt Mục Thanh Lê tỏ ra vô tội, khuôn mặt Vân Tiếu Tiếu sưng đỏ thê thảm, trong lòng liền hiểu ra một chút. Thật là nơi nào có Mục Thanh Lê, nhất định nơi đó sẽ có chuyện.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Yến Hàm Yên che dấu sự suy xét trong đáy mắt, lạnh giọng hỏi.
Vân Tiếu Tiếu nhìn thấy hoàng hậu đã đến thì liền như gặp được cứu tinh, vài bước chạy đến trước mặt của hoàng hậu, mặt mày đau khổ, nước mắt như mưa nói: “Hoàng hậu nương nương, người nên làm chủ cho ta a! Ta bất quá là cùng cửu công chúa nhiều lời một chút, Thái Tử phi liền ra tay đánh ta, ngươi xem xem, mặt của ta! Về sau ta làm sao dám gặp người khác nữa a. Tại bách hoa yến mà Thái Tử phi còn làm như thế, không phải là không đem hoàng hậu nương nương đặt vào trong mắt sao?“
Yến Hàm Yên đánh giá toàn bộ khuôn mặt của Vân Tiếu Tiếu, lúc này một bên mặt của nàng ta đã sưng đỏ biến dạng, hơn nữa một phen khóc lóc kể lể nước mắt nước mũi lúc này bị tèm lem, thật sự khó coi. Đáy mắt Yến Hàm Yên chợt lóe sự không hài lòng, khẽ dời bước chân cách xa nàng ta không dấu vết, sẵng giọng nói với Mục Thanh Lê: “Thái Tử phi, như vậy là sao!?”
Mục Thanh Lê lắc đầu ra vẻ vô tội, mặt mày ủy khuất nói: “Mẫu hậu, không phải như thế!”
Cơ thịt trên mặt Yến Hàm Yên hơi hơi run lên, mà biểu tình Mục Thanh Lê đầy vô tội ủy khuất phi thường làm cho người khác thương tiếc cùng tin tưởng, nhưng cứ nghĩ đến tính tình của nàng thì cảm thấy việc này thật sự rất kỳ lạ, nhất là Mục Thanh Lê thật tự nhiên mà kêu một tiếng mẫu hậu, hại nàng không tự chủ mà run rẩy.
Vân Tiếu Tiếu thấy nhất thời Yến Hàm Yên không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng ta tin lời Mục Thanh Lê, vội vàng tiến lên: “Hoàng hậu nương nương, nàng ta nói bậy, rõ ràng chính là nàng đánh ta, mọi người đều nhìn thấy! Các nàng đều có thể làm chứng a!”
Ánh mắt nghiêm khắc của Yến Hàm Yên nhìn về phía những nữ tử chung quanh. Chúng nữ tử bị Yến Hàm Yên nhìn như vậy, nhưng lại nghĩ đến hành động cừa rồi của Mục Thanh Lê nên cũng không dám lên tiếng trả lời, chỉ gật gật đầu xem như đáp ứng.
Và cái gật đầu này cũng đủ giải thích mọi vấn đề. Cặp mắt lạnh lùng của Yến Hàm Yên nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Lê, nghiêm khắc nói: “Thái Tử phi ngươi còn có cái gì để nói?”
“Có!” Vốn chỉ là một câu chất vấn mà lại không ngờ Mục Thanh Lê thật sự trả lời lại.
Yến Hàm Yên bị Mục Thanh Lê lần nữa phá tan suy nghĩ của mình nên cũng không kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: “Tốt, bản cung liền cho ngươi cơ hội này.”
“Tạ ơn mẫu hậu.” Mục Thanh Lê cười, sau đó hướng về phía Yến Hàm Yên lại mở ra con sâu đã bẹp dí trong bàn tay của mình, để cho nàng ta nhìn xem rõ ràng. Mục Thanh Lê cũng không thèm để ý đáy mắt nàng ta đầy chán ghét cùng thâm trầm, mở miệng kiên cường nói: “Mẫu hậu, ta không có đánh Vân Tiếu Tiếu, chỉ là nhìn thấy con sâu này ở trên mặt nàng ta, sợ khuôn mặt đáng yêu của nàng ta bị tổn thương, cho nên mới ra tay định đánh rớt nó. Bởi vì nóng lòng, cho nên mới nặng tay một chút, ai biết Vân Tiếu Tiếu lại đem ý tốt mà xem như tội ác, không biết tốt xấu còn muốn trừng phạt ta.”
Yến Hàm Yên mày càng nhíu chặt, cái này rõ ràng chính là cả vú lắp miệng em, nhưng ở trên người Mục Thanh Lê lại phát huy tác dụng.
Vân Tiếu Tiếu lại bị lời nói vô sỉ này của nàng mà kích động, không kiềm chế được mắng: “Già mồm át lẽ phải, già mồm át lẽ phải, hoàng hậu nương nương, lời xằng bậy như vậy mà người cũng tin hay sao?”
Yến Hàm Yên nghe ra trong giọng điệu của nàng ta có một chút chất vấn, sắc mặt không khỏi lạnh nhạt hơn một phần. Thật sự không biết điều mà!
Lúc này Mục Thanh Lê còn nói nói: “Nghe Vân Tiếu Tiếu nói ba chữ ‘lời xằng bậy’, ta đột nhiên nghĩ tới.” Trong mắt hàm chứa cười nhạt, lại hướng Yến Hàm Yên với vẻ mặt bi phẫn: “Mẫu hậu, Vân Tiếu Tiếu vừa mới nãy còn mắng cửu công chúa là quỷ, lại nói ta cùng nàng sẽ chết không được tử tế. Nên biết cửu công chúa là nữ tử hoàng thất, nếu nàng là quỷ, như vậy Hoàng Thượng cùng mẫu hậu ngài là cái gì? Ta gả cho Thái Tử cũng coi như là thành viên của hoàng thất, nàng muốn ta cùng cửu công chúa chết không được tử tế, vậy kia không phải nguyền rủa cả hoàng thất hay sao?”
Từ Mẫu hậu’ của nàng há có thể tùy tiện nhận lấy? Nếu đã nhận thì sẽ trả phải trả giá thật lớn. Vân Tiếu Tiếu bị những lời này của nàng làm cho tái nhợt, quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yến Hàm Yên, không khỏi sốt ruột: “Không có, ta, ta không có cái ý đó, là cửu công chúa mắng ta trước, mắng ta, ta chỉ là, ta chỉ là……”
Mục Thanh Lê không nhanh không chậm cười nói: “Vân Tiếu Tiếu, ngươi không cần giải thích, mọi người đều thấy được, nghe rõ.”
Vân Tiếu Tiếu lắc đầu liên tục, vội vàng la lên:“Không có! Ngươi cố ý, ngươi cố ý cả vú lắp miệng em! Ngươi…… Ngươi, đều là ngươi! Hoàng hậu, hoàng hậu nương nương, người không thể tin nàng ta! Toàn bộ đều là lỗi nàng ta a!”
“Đủ!” Yến Hàm Yên nhíu mày, tâm tình rất không kiên nhẫn.
“Hoàng hậu nương nương!” Vân Tiếu Tiếu không cam lòng lại sốt ruột nhìn nàng, lại đưa tay phải nắm chặt góc áo nàng.
Yến Hàm Yên vẫy tay né tránh, nói: “Vân tiểu thư, bản cung niệm tình ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, chuyện lần này cứ vậy mà quên đi. Trước hết ngươi vẫn là nên đi bôi chút thuốc mỡ, chớ để bị hủy khuôn mặt này. Những người khác theo bản cung đi trước, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, cùng nhau thảo luận tài đức.” Nói xong, Yến Hàm Yên xoay người lên phượng ỷ, rời đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Những nữ tử khác cũng nhanh chóng đuổi theo, lưu lại một mình Vân Tiếu Tiếu với vẻ mặt ngây ra vì không cam lòng.
Mục Thanh Lê mỉm cười, đi ngang qua người nàng ta, dừng một chút mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi không cần chọc ta, hãy nhớ kỹ bài học này.” Con sâu trong tay nàng rớt xuống, vẻ mặt Vân Tiếu Tiếu trắng bệch.
Quân Phi Vũ nhìn nàng ta một cái, đáy lòng hiện lên một chút không đành lòng, vội vàng đuổi theo Mục Thanh Lê, vừa chạy vừa nhỏ giọng kêu: “Thanh Lê tỷ tỷ, đợi ta với.”
……
Những bức tranh trang trí dọc theo hành lang, lối đi, bầu trời bên ngoài xanh thăm thẳm, hồ nước trong vắt, mà nhìn từ xa lại tựa như một bức tranh thủy mặc vẽ núi vẽ mây lại được tô điểm bởi vài nét chấm phá xanh tranh đỏ đỏ, đến gần hơn một chút lại thấy rõ đấy là một đình thủy tạ với những nữ tử xinh đẹp đang nói nói cười cười ở đấy, cho dù là ai mà chỉ thoáng liếc mắt tưởng chừng như mình là một phần trong bức tranh ấy.
Yến Hàm Yên ngồi vị trí trung tâm, vẻ mặt tươi cười ung dung mà lộng lẫy, khí chất cao quý tự nhiên này không phải phi tử bình thường hay khuê nữ của danh môn có thể so sánh được.
Các phi tử tuy trong lòng có ghen tị nhưng sắc mặt bên ngoài làm như không có gì.
Từng nhóm nữ tử đùa nghịch với nhau, nhưng không quá phận, lúc nào cũng chăm chăm duy trì dáng vẻ bên ngoài.
Ánh mắt Yến Hàm Yên chuyển động rồi dừng lại trên từng người con gái, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên mỉm cười, trong mắt cân nhắc. Đột nhiên ánh mắt chuyển tới góc Mục Thanh Lê, lúc này nàng đang cùng Quân Phi Vũ nói chuyện phiếm. Đôi mắt Mục Thanh Lê ánh mắt trong sáng, đôi môi ân ẩn nụ cười mang theo vài phần thích ý, thế nhưng làm cho người ta nhìn có chút chói lóa.
Ánh mắt Yến Hàm Yên thoáng tối lại, không khỏi đánh giá toàn thân nàng, lúc này nhìn kỹ làm cho Yến Hàm Yên không khỏi giật mình.
Hôm nay Mục Thanh Lê mặc áo màu sáng phối hợp váy nhạt màu, hoa sen được thêu đầy hai tay áo, ba ngàn sợi tóc đen búi sơ sài, bên hông đeo sợi dây kết màu tối, đai lưng như do những đóa hoa nhỏ kết tạo thành, mấy sợi tua rua màu sáng tùy ý bay bay trong gió, dáng người yểu điệu thướt tha.
Cái đoạn tả này thấy đẹp mà ta chuyển lại không được tốt lắm =__=!!! nên các nàng nghía cái hình này đỡ đi, ta thấy cũng tương tự òy
Tuy nàng chưa hoàn toàn trưởng thành, khuôn mặt cũng còn chưa nẩy nở hết nhưng cũng đã có thể thấy được sau này sẽ là quốc sắc thiên hương. Nhưng bắt mắt nhất không phải dung mạo này của nàng mà là thần thái của nàng, đôi mắt linh động nàng như ngọc lưu ly, hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, nụ cười nàng nhàn nhạt, chỉ một động tác cũng đầy vẻ mê hoặc.
Càng nhìn càng muốn nhìn tiếp, càng ngắm càng không dời mắt được, càng nhìn càng ngắm càng giật mình, cứ như đang ngắm một vật trân quý đang được mài dũa, từ từ hé ra một ánh sáng rực rỡ.
Sắc mặt Yến Hàm Yên biến thành màu đen, hơi dùng sức một chút một tiếng “rắc rắc” rất nhỏ vang lên, cái chén bị nàng siết trong tay tạo một vết nứt. Lão cung nữ bên người nàng đứng phía sau nhìn thấy, trong lòng hơi kinh hãi, lại nhìn theo ánh mắt của nàng thấy hình ảnh Mục Thanh Lê bên bờ nước, ngay lập tức có chút hiểu được. Hoàng hậu e là nhìn vật nhớ người, hẳn là nhớ tới La Vô Hà trước kia.
“Hoàng hậu, có cần……” Lão cung nữ hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai Yến Hàm Yên.
Yến Hàm Yên thu hồi ánh mắt, sau đó hơi hơi nheo lại, lãnh đạm nói: “Ừ, đi thôi.”
“Vâng.” Lão cung nữ mỉm cười, sau đó chậm rãi lui đi.
“Đôngggggg” tiếng cồng nhẹ nhàng vang lên.
Giữa đình thủy tạ, âm thanh của những nữ tử ngừng một chút, toàn bộ im lặng nhìn về phía Yến Hàm Yên.
Yến Hàm Yên mỉm cười, nhìn các vị nữ tử, nói: “Lần này có thể tham gia bách hoa yến đều là quý nữ trí tuệ của Đông Tống, bách hoa yến này không chỉ để các ngươi tề tụ vui chơi cùng nhau, mà còn muốn thanh danh các ngươi được lan truyền rộng rãi, để cho người ta biết được tài hoa thục đức của nữ tử Đông Tống chúng ta, muốn cho các ngươi đều chọn được lang quân như ý.”
Nghe nói như thế, phần lớn khuôn mặt những nữ tử đang đứng đấy đều đỏ bừng. Yến Hàm Yên nói cũng là tình hình thực tế, các nàng vì sao muốn biểu lộ tài hoa để cho người trong thiên hạ biết được? Thứ nhất là vì hư vinh, thứ hai vì muốn được sủng ái, thứ ba là muốn nam tử quyền quý xem trọng cùng yêu thích, để cho các nàng tìm được phu quân tốt, hoặc ít nhất cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng của người mà mình thích.
“Thúy Hà.” Yến Hàm Yên nhàn nhạt kêu.
“Dạ.” Lão cung nữ lúc nãy rời đi kia đang bưng một thùng gỗ nhỏ trở về. Đứng ở bên người Yến Hàm Yên, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, hết thảy đã chuẩn bị tốt.”
“Ân.” Yến Hàm Yên gật đầu, mỉm cười đối diện với nghi hoặc của chúng nữ tử mà giải thích: “Đề tài bách hoa yến lần này chính là làm thơ, nay trong thùng gỗ này có hơn trăm đề tài khác nhau để các ngươi bắt thăm tự chọn ra. Với những đề tài mà các ngươi chọn được thì các ngươi phải dùng thời gian một nén nhang để hoàn thành. Đã hiểu rõ?”
“Hiểu rõ.” Các nữ tử trả lời.
Yến Hàm Yên vừa cười nói: “Các bài thi thơ lần này sẽ giao cho các vị Vương gia cùng Hoàng Thượng xem xét, người chiến thắng bách hoa yến lần này sẽ do các vị Vương gia chọn, các ngươi cần phải cố gắng một chút.”
“Vâng!” Lúc này đây, các nữ tử nhất thời cũng rất có tinh thần, ánh mắt lóng lánh, hiển nhiên phần lớn những nữ này đều có hứng thú đối với các Vương gia.
Yến Hàm Yên gật đầu, nói với lão cung nữ: “Thúy Hà, cho các nàng rút thăm chọn đề.”
Lão cung nữ tên Thúy Hà gật đầu, bưng thùng gỗ đi tới các nữ tử.
Một đám những nữ rút đề, sau đó đều tự nhìn đề tài của mình, hoặc kinh hỉ hoặc nhíu mày hoặc là than nhẹ. Thúy Hà lão cung nữ cố ý để cho những nữ tử kia rút xong rồi, cuối cùng mới đi đến trước mặt Mục Thanh Lê, khẽ thở dài: “Thái Tử phi cửu công chúa, hai người sao lại đứng chốn này như thế, nô tỳ mắt mờ, cuối cùng mới tìm được các người.”
Quân Phi Vũ đơn thuần nói: “Không có quan hệ, dù sao đều là rút thăm.” Nàng nói xong liền đưa tay hướng bên trong rồi tùy tay kéo ra.
Thúy Hà lại hướng Mục Thanh Lê, mỉm cười nói: “Thái Tử phi, chỉ còn cái cuối cùng, người xem?”
Mục Thanh Lê nhìn nàng ta một cái, cười vô tư, “Cũng giống nhau.” Đưa tay cầm lấy đề tài cuối cùng lấy ra.
Trên mặt Thúy Hà nở nụ cười, sau đó chậm rãi lui đi.
Yến Hàm Yên sai người đốt nhang hương, nói: “Đề tài phát xong, nhang hương đã châm, các ngươi bắt đầu làm bài đi.”
Phần lớn nữ tử phân phó tỳ nữ bên người lấy giấy Tuyên Thành cùng bút mực, sau đó tự mình bắt đầu làm.
Quân Phi Vũ ở một bên mở giấy Tuyên Thành ra, nhìn đến đề tài bên trong, lập tức khó xử nhẹ giọng than thở: “Dùng một bài thơ miêu tả vẻ đẹp của nữ tử khuynh quốc khuynh thành? Này…… Này.” Quay đầu nhìn về phía Mục Thanh Lê, ngẩng đầu hỏi: “Thanh Lê tỷ tỷ, đề tài của tỷ là gì thế?”
Mục Thanh Lê nhìn mảnh giấy Tuyên Thành trong tay cười yếu ớt. Nàng không phải là không nhìn ra thủ đoạn ngầm của Thúy Hà, cũng không biết hoàng hậu này sẽ cho nàng cái đề tài khó khăn gì. Mở tờ giấy Tuyên Thành ra, những chữ bên trong nhất thời đập vào mắt:
Dùng thơ ca ngợi mẫu đơn, sen, cúc, mai, cả bốn loài hoa đều ở trong thơ.
Những loài hoa này đúng là thiên hạ đều công nhận hoa của bốn mùa, đề tài này nói khó thì cũng khó, để viết cho tốt vốn đã khó, muốn viết động lòng người lại càng khó.
Quân Phi Vũ ngẩng đầu thu hết đề tài này vào trong mắt, không khỏi kinh ngạc hô thành tiếng: “A, so với ta càng khó hơn, Thanh Lê tỷ tỷ, chúng ta thực không may mắn.”
“Không may mắn? Ta lại cảm thấy vận khí không tệ.” Mục Thanh Lê híp mắt cười rộ lên. Tuyngười khác nhìn vào thấy thật khó, nhưng mà đối với nàng mà nói thì cũng khá dễ dàng. Nếu đề tài khác có thể còn cần phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng là hoa của bốn mùa? Cuộc sống hàng năm ở Thục Sơn, nàng xem sách văn thơ thì nhiều nhất chính là về miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên, mà hoa của bốn mùa, chẳng phải vừa vặn là loại mà các nhà thơ cổ đại thích viết nhất sao?
“Ân?” Quân Phi Vũ nghe xong lời của nàng, không khỏi ngạc nhiên.
Hai người Hàn Xuân và Noãn Thu cũng không khỏi liếc nhìn nàng một cái, bắt đầu là câu thơ miêu tả hoa cúc hay đến bất ngờ, hiện tại là hoa của bốn mùa, xem bộ dáng tiểu thư tựa hồ cũng rất tự tin?
“Noãn Thu, Hàn Xuân, trải giấy mài mực.” Mục Thanh Lê mỉm cười nói.
“Vâng.” Noãn Thu, Hàn Xuân tự nhiên trả lời, liếc mắt nhìn nhau, Hàn Xuân vì nàng mang trải giấy Tuyên Thành ra, Noãn Thu chậm rãi mài mực, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại tuyệt đẹp.
Mục Thanh Lê cầm lấy bút bằng lông sói, ngồi ngay ngắn ở một bên, ánh mắt đầy tự tin, hiển nhiên là nắm chắc mười phần.
Quân Phi Vũ không khỏi ngạc nhiên tới gần nhỏ giọng nói: “Thanh Lê tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ ra được sao? Làm sao có thể nhanh như vậy, đó là hoa của bốn mùa a!”
Mục Thanh Lê mỉm cười, chỉ chỉ đầu mình, trong nháy mắt cười nói: “Đều ở trong này.”
Ở trong này? Trong lòng Quân Phi Vũ không rõ, nhưng là cũng nhìn ra vài phần tự tin bên trong những lời này. Lặng lẽ trợn tròn mắt, biểu hiện càng ngây thơ. Nàng đã nói Thanh Lê tỷ tỷ không chỉ lợi hại, hơn nữa cũng rất tài hoa, lần này nhất định là Thanh Lê tỷ tỷ thắng.
Mục Thanh Lê quay đầu lại hỏi Noãn Thu: “Nói thử xem, lịch sử Đông Tống mà thiên hạ đều biết, có người nào đặc biệt yêu thích hoa cúc hay là hoa mai không?
Noãn Thu mặc dù không giống Liên Hạ đọc đủ các loại văn thơ nhưng đối với một ít sử ký cũng ghi nhớ trong lòng, nhất là về những người nổi tiếng thiên hạ. Suy nghĩ một lát. Nàng trả lời: “Có. Nổi tiếng yêu hoa cúc nhất nước Hạ mà theo sử sách ghi chép lại có một người tên là Vương gia Lí Dịch Dương, mùa thu hàng năm sẽ thu mua hết hoa cúc trong thiên hạ, che kín vương phủ, thậm chí còn hướng Hoàng Thượng Hạ quốc tấu xin lấy hoa cúc làm quốc hoa. Người yêu thích hoa mai theo sử ký nước ta thì cũng không nhiều, một là Tiêu hoàng hậu, một là đại học sĩ Mộc Dật Tán, một là đại tướng quân Lãnh Quân Hàn.”
Mục Thanh Lê gật đầu, sau đó dựa vào ghế cười nhạt không hề lên tiếng.
Tư thế dáng vẻ này của nàng đều bị mọi người nhìn thấy,chân mày Yến Hàm Yên hơi hơi nhăn lại, đáy mắt hiện lên bất mãn. Nghiêng đầu nhìn về phía lão cung nữ Thúy Hà bên người, môi nhàn nhạt chuyển động: “Thế nào?”
Thúy Hà nhìn theo của ánh mắt nàng nhìn về Mục Thanh Lê, đối với bộ dáng dương dương tự đắc của Mục Thanh Lê kia cũng không rõ. “Không sai, nàng ta rút được là hoa của bốn mùa.”
Yến Hàm Yên vuốt nhẹ hàm dưới, hơi híp hai mắt, trong đó hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Gần đây càng nhìn Mục Thanh Lê càng không vui, từ trên thân nàng cũng càng ngày càng dễ dàng nhìn thấy được bóng dáng La Vô Hà. Lúc trước cầm kỳ thi họa của La Vô Hà mọi thứ đều tinh thông, tu luyện tự nhiên kiếm thuật cũng là thiên tài, thêm vào đó là thanh danh dung mạo đệ nhất mỹ nhân Đông Tống, bao nhiêu nam tử trong thiên hạ đều si mê điên cuồng. Nữ nhi nàng tuy rằng là vô pháp vô thiên, nhưng khí vận đang chậm rãi hiện rõ, so với La Vô Hà trước đây một chút cũng không kém.
Yến Hàm Yên vuốt nhẹ hàm dưới, hơi híp hai mắt, trong đó hiện lên sự lạnh lẽo sắc bén. Gần đây càng nhìn Mục Thanh Lê thì càng thấy không vui, từ trên người của Mục Thanh Lê cũng càng ngày càng dễ dàng nhìn thấy được bóng dáng La Vô Hà. Lúc trước cầm kỳ thi họa của La Vô Hà mọi thứ đều tinh thông, tu luyện tự nhiên kiếm thuật cũng là thiên tài, thêm vào đó là thanh danh đệ nhất mỹ nhân Đông Tống khiến cho bao nhiêu nam tử trong thiên hạ lâm vào si mê điên cuồng. Nữ nhi của La Vô Hà tuy rằng là vô pháp vô thiên, nhưng khí vận đang chậm rãi hiện rõ, so với La Vô Hà trước đây một chút cũng không kém.
Là Yến Hàm Yên ta nhìn nhầm sao? Nếu nhìn nhầm thì được, còn như ngược lại, Mục Thanh Lê này tuyệt đối không thể lưu lại.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, hương đã đốt được một nửa, những nữ tử ở đây vẫn còn chìm đắm trong tư lự, cũng có người nghĩ được gì đó vừa ý, viết hết tờ giấy này sang tới tờ giấy khác. Cho dù những nữ tử này che giấu rất khá, nhưng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí lo lắng sốt ruột của các nàng.
Lại nhìn về phía Mục Thanh Lê, Noãn Thu vẫn còn đang chậm rãi mài mực, giống như phải đem mực này mài cho ra thứ mực tốt nhất, Hàn Xuân thì im lặng đứng yên, Mục Thanh Lê thậm chí đã bắt đầu nửa nhắm nửa mở mắt như nghỉ ngơi, nhìn phong cảnh núi non trùng điệp nơi xa xa, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Trong lòng Quân Phi Vũ đang cực kỳ sốt ruột, cho nên khi đứng bên người Mục Thanh Lê lại thỉnh thoảng nhìn trộm vẻ mặt hai người của Mục Thanh Lê cùng Noãn Thu, chẳng biết từ lúc nào đã bị hơi thở yên tĩnh này cuốn hút, từ từ cũng trở nên bình tĩnh lại. Dù sao nàng lại không có ý nôn nóng muốn lập gia đình, cũng không có ý tranh ngôi vị đệ nhất tài nữ, cho nên chẳng việc gì phải gấp gáp cả? Quân Phi Vũ như nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt nàng cũng tự nhiên mà tươi cười.
Chúng nữ tử lại không biết trên lầu các cao cao của một tòa nhà cách bách hoa yến không xa, nơi đó có hành lang chạm trỗ điêu khắc bao bọc bên ngoài lại vừa vặn đối diện cảnh sắc trong bách hoa yến. Hoàng Thượng Quân Vô Cung khoác trên người bộ hoàng bào màu vàng chói, đứng cạnh hắn là vài vị Vương gia, mà Thái Tử Quân Vinh Giác, Tấn vương Quân Vinh Sanh, Tần vương Quân Vinh Trăn toàn bộ đều góp mặt trong đó.
‘Cảnh sắc’ trong bách hoa yến tự nhiên đều lọt vào tầm mắt của mọi người, oanh oanh yến yến, ốm thì đẹp mà mập cũng dễ thương (nguyên văn: hoàn phì yến sấu), quả nhiên là muôn hoa khoe sắc, mỗi người mỗi vẻ.
“Ta tự hỏi phụ hoàng muốn lưu lại ta là có việc gì, nguyên lai là vì ‘Bách hoa’ này.” Quân Vinh Trăn không nhanh không chậm nói, ánh mắt chuyển động chung quanh trên người các nữ tử ở trong bách hoa yến, nhất là những nữ tử có dáng người cùng khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà dư quang lại chưa từng rời đi bóng dáng nhàn nhã bên cạnh hồ nước xanh biếc kia. Nàng đã chọn được đề tài đơn giản lắm sao, ngay từ đầu cứ bình tĩnh như vậy, thậm chí là ‘nhàn nhã’?
Quân Vô Cung mỉm cười nói: “Trong bách hoa yến muôn hoa đua thắm, chỉ là danh hoa này sẽ không biết sẽ về ai tay, các ngươi cứ chờ xem, cũng là vì chính phi tương lai mà suy nghĩ một phen.” Những nữ tử tại bách hoa yến này đều là con gái yêu của giới quyền quý của nước Đông Tống, thừa sức trở thành chính phi Vương gia, dẫn theo bọn hắn đến cũng là vì nguyên nhân như thế.
Đôi con ngươi màu nâu của Quân Vinh Sanh nhẹ nhàng khép, cười đến sáng lạng anh tuấn. Nhếch môi: “Lần này đến đây không có chính phi của Vương gia, cần phải ngắm nhìn cho thật kỹ.”
Quân Vinh Giác cùng bọn họ đứng chung một chỗ, quần áo chỉ một màu trắng đơn giản, đầu cài cây trâm bàn long, trâm bàn long giống như rồng uốn lượn trên đó – thật sống động, mà chất ngọc tuyệt đẹp càng làm cho dung mạo của hắn giống như được tinh tế điêu khắc từ một loại ngọc đẹp nhất trên đời. Quân Vinh Giác im lặng không lên tiếng, tầm mắt lẳng lặng nhìn nữ tử toàn thân thích ý bên bờ hồ, thấy vẻ mặt nàng có ý cười, khóe miệng cũng không tự chủ chậm rãi cong lên theo.
Tuy là chung quanh hắn đẹp đẽ cùng quý giá giao hòa, lại cứ cố tình như tự mình tạo thành một thế giới, cho dù hai người có dũng khí cũng không thể vượt qua cái khoảng cách đó. Nhưng mà mỉm cười này của hắn, giống ngưng tụ mọi chân thật cũng như con người của hắn, duy chỉ có khoảng cách kia một chút cũng không giảm.
Lầu gác điện ngọc, điêu khắc tinh xảo dầy đặc như tơ thêu trên gấm. Áo trắng của hắn giản dị mà không kém tinh tế, vạt áo không nhiễm bụi trần, mỹ lệ chung quanh ngược lại còn làm nền cho hắn, cũng bởi vì hắn mà xung quanh như có thêm một phần tiên khí, dường như nơi đây cũng đã trở thành nguyệt điện.
Nhóm người Quân Vô Cung nhìn phía Quân Vinh Giác cũng không khỏi thầm cảm thán trong lòng, phong hoa tuyệt đại đến thế này đã chẳng thể phân biệt nổi nam nữ. Lại không hiểu nổi Mục Thanh Lê kia vì sao cứ giành lấy Quân Vinh Giác, khiến cho hắn ôn nhu như vì nàng mà tồn tại vậy.
Quân Vinh Trăn tựa vào cây cột bên cạnh, cặp mắt như mắt hổ của hắn lưu chuyển trên hai người Quân Vinh Giác rồi đến Mục Thanh Lê bên cạnh hồ. Lại thấy khoảng cách hai người tuy rằng xa nhau, nhưng dường như lại rất gần nhau. Mục Thanh Lê thì như giả vờ buồn ngủ, Quân Vinh Giác thì ngắm nhìn đầy ôn nhu. Loại cảm giác này nhất thời làm cho trong lòng Quân Vinh Trăn một trận khó chịu. “Thái Tử, không biết ngươi coi trọng nữ tử nào để lấy về làm sườn phi đây?”
Quân Vinh Giác nghe lời nói của Quân Vinh Trăn như gió thoảng bên tai, không chút nhúng nhích, vẫn im lặng ngắm nhìn.
Quân Vinh Trăn thấy thế tức giận, nhưng mà nhìn lại cái dạng này của Quân Vinh Giác, không khỏi giật mình. Từ trên người Quân Vinh Giác tựa hồ nhìn thấy hình ảnh lúc còn nho nhỏ trước kia, Quân Vinh Giác chỉ kêu mình là hoàng huynh một lần duy nhất, đó cũng là lần đầu tiên trong lòng Quân Vinh Trăn tràn ngập vui vẻ. Bởi vì thân ảnh nho nhỏ trước mắt thản nhiên tươi cười không hề tỳ vết chút nào, khuôn mặt ngọc tạc đã gần như hiển lộ ra dung mạo tuyệt thế vô song, còn có chút hồng hồng như có một chút ngại ngùng vậy.
Khi đó là mùa hạ, mùa hoa sen nở rộ. Quân Vinh Giác mặc một thân áo trắng đang đi bên bờ sông, toàn thân như ngọc tạc thành, mà trên trời mây đang trôi bềnh bồng, xung quanh yên tĩnh, làm cho người ta nhìn một cái liền nhịn không được muốn đặt ở trong lòng bàn tay mà che chở, không muốn hắn bị một phần thương tổn nào.
– hoàng huynh –
Từ trong cái miệng nhỏ của Quân Vinh Giác kêu lên như thế, nhìn Quân Vinh Giác cười nhàn nhạn, mái tóc đen mềm mại xõa tứ tán trên vai, hai màu đen trắng, trắng càng trắng, đen càng đen.
Sau lưng Quân Vinh Giác là một hồ đầy hoa sen trắng, với nụ cười đó, với đôi mắt đen sâu thẳm đó, đóa sen trắng kia cũng như tại một khắc đó mà nở rộ, sáng bừng trong suốt, trở thành nền của hắn.
Quân Vinh Trăn khi đó sợ ngây người, trong đầu chỉ hiện lên một loại sợ hãi nói không nên lời mà trên hết là sự vui sướng nở rộ. Quân Vinh Trăn thậm chí còn nghĩ hình ảnh mình đang nhìn thấy chính là Bạch Liên tiên đồng. Đây là đệ đệ của hắn? Nguyên lai hắn còn có một đệ đệ xinh đẹp như vậy. Ánh mắt kia nhợt nhạt hàm chứa ý cười tôn kính, là đôi mắt sạch sẽ nhất mà lúc hắn còn nhỏ từng thấy được, cả hoàng cung không ai có thể có đôi mắt thế này.
Nhưng mà ngày đó, Quân Vinh Trăn lại đưa tay đẩy Quân Vinh Giác xuống hồ sen, Quân Vinh Trăn nhớ tới hoàng đệ này là đứa con mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, là mẫu phi Quân Vinh Giác hại chết mẫu phi của mình, còn mình thì bởi vì Quân Vinh Giác kêu một tiếng hoàng huynh mà cao hứng?
“Ta không phải hoàng huynh của ngươi.” Ngày đó, chính mình cứ lạnh lùng như vậy nhìn thân thể Quân Vinh Giác giãy dụa trong nước, cứng rắn để lại những lời này. Nửa đêm nhìn thấy trong mắt Quân Vinh Giác chợt lóe ảm đạm, sự thản nhiên cùng ảm đạm kia lại như lệ chảy xuống. Quân Vinh Trăn thất kinh, sau đó sợ hãi chạy trốn.
Từ đó về sau, Quân Vinh Trăn cũng không còn gặp lại, nghe nói Quân Vinh Giác trượt chân rơi xuống nước, một thân nhiễm bệnh.
Sau nữa, nghe nói Quân Vinh Giác bị phong làm Thái Tử. Cũng chính là thời điểm phong Thái Tử, Quân Vinh Trăn mới gặp lại Quân Vinh Giác, nhưng mà cảnh còn người mất.
Tại buổi sắc phong yến, Quân Vinh Giác bất quá mới bảy tuổi còn nhỏ, mặc bộ y phục Thái Tử màu vàng, đầu đội kim quan long đằng, sợi dây cố định kim quan được cột chặt dưới cằm, chân đi giày gấm thêu tơ vàng. Cả người thu hết toàn bộ những gì đẹp nhất tại yến hội, như kim đồng trên đời làm ọi người sợ hãi mà than thầm.
Chính là vẻ mặt của Quân Vinh Giác im lặng lãnh đạm, ánh mắt nhợt nhạt như cũ, đáng tiếc ít dao động, tựa như một cái đầm nước trên núi cao và xa xăm, tĩnh lặng như gương. Quân Vinh Giác lạnh nhạt nhìn xem những kẻ quyền quý nói cười trong yến hội, ánh mắt thản nhiên như châm chọc những kẻ phàm nhân này.
Mà những kẻ phàm nhân đó cũng bao gồm cả Quân Vinh Trăn, bởi vì hắn nhìn thấy, ánh mắt của Quân Vinh Giác thoáng qua trên người hắn, không có nửa điểm dừng lại, cứ như cơn gió thổi qua tán lá cây.
Quân Vinh Trăn mím môi hoàn hồn, cặp mắt lạnh lùng quét về Quân Vinh Giác một cái. Mấy năm nay, càng ngày Quân Vinh Giác này càng lạnh nhạt hờ hững thế mà Mục Thanh Lê lại có thể khiến cho hắn nở nụ cười, cái tươi cười này cũng quá mức tinh khiết rồi.
Quân Vô Cung thản nhiên liếc nhìn hai người, sau đó lại chậm chập mở lời như đang tự nói với chính mình: “Tiểu Lê Nhi từ lúc bắt đầu đã rất nhàn nhã, không biết chọn được đề tài gì, có lẽ rất nắm chắc, lần này thanh danh đệ nhất tài nữ, xem ra cũng thật khó biết được.”
Lời này của Quân Vô Cung vừa thốt ra, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía nữ tử bờ hồ, lần này mới thật sự là nhìn, liền dần dần kinh ngạc, lúc trước chỉ cảm thấy Mục Thanh Lê vô cùng thuần mỹ, lúc này nàng chỉ lẳng lặng ngồi, thế nhưng càng nhìn càng kinh diễm, giống như nàng vốn nên thưởng thức chậm rãi như thế này, nhìn nhìn lâu chẳng những không chán ngấy, ngược lại càng có hương vị.
Trong mắt không ít người chậm rãi xuất hiện sự hâm mộ, họ nhìn về phía Quân Vinh Giác. Lấy được một báu vật như thế, tuy Mục Thanh Lê còn nhỏ nhưng đến lúc trưởng thành chỉ e càng thêm tuyệt sắc, Thái Tử là thật có phúc.
Con ngươi màu hổ phách của Quân Vinh Sanh cũng lưu chuyển về hướng Mục Thanh Lê cùng hồ nước phía sau, hàng lông mi rậm rạp run rẩy nhè nhẹ, khẽ cúi xuống đầu che giấu sự thâm thúy thoáng qua. Sự thâm thúy đó như là đá quý sẫm màu chạm đến cảm xúc tận đáy lòng người.
Khóe môi Quân Vinh Trăn nở nụ cười, nói như đùa không chút nào để ý: “Bằng tài hoa của nàng? Về phương diện kiếm thuật nàng lĩnh ngộ không tệ, nhưng mà chưa từng nghe thấy nàng yêu thích thơ văn, lúc trước ở học đường chỉ toàn ngủ, giờ học kiếm thuật buổi chiều cũng không thấy bóng dáng.”
Quân Vinh Giác sóng mắt nổi lên dao động. Ở học đường chỉ toàn ngủ, giờ học kiếm thuật buổi chiều cũng không thấy bóng dáng? Hai hàng lông mày giãn ra, “Xích” Một tiếng, Quân Vinh Giác cười thành tiếng.
Buổi chiều nàng không có mặt, không phải là trốn ra sau núi để gặp hắn sao.
Mọi người bị một tiếng cười này của Quân Vinh Giác làm cho thần sắc có chút mờ mịt, ngoài ý muốn quay lại nhìn hắn. Quân Vinh Giác vừa mới cười thành tiếng sao?
Quân Vinh Trăn cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi Quân Vinh Giác: “Thái Tử điện hạ có ý khác với lời ta vừa mới nói chăng?” Tuy rằng nghe ra tiếng cười của Quân Vinh Giác không giống như là châm chọc, nhưng mà một tiếng cười này hắn thật sự không minh bạch. Nói xấu Mục Thanh Lê vậy mà hắn còn cười được?
Ý cười trong mắt Quân Vinh Giác còn vẫn chưa tiêu tán hết, thản nhiên liếc Quân Vinh Trăn một cái, lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Quân Vinh Trăn bị cái nhìn hàm chứa ý cười này làm ất hứng, đôi mày càng nhíu lại.
Một góc nào đó, Quân Vinh Lâm mặc áo bào màu đỏ tía, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, so với Quân Vinh Trăn cũng không hề thua kém, cứ như Quân Vinh Trăn khác nhưng lại bỏ bớt phần khí phách. Đôi mắt lạnh như băng của Quân Vinh Lâm di chuyển trên ba người Quân Vinh Giác, Quân Vinh Trăn cùng Quân Vinh Sanh, trong mắt hiện lên bựac bội và tức giận.
Trước kia Quân Vinh Lâm căn bản lười để ý việc ngươi tranh ta đoạt giữa các Vương gia, để ngươi chết ta sống, nói chuyện cũng là ám lý tàng đao. Mỗi lần nhìn thấy cũng không thèm đếm xỉa đến, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lại thêm châm chọc bọn họ nhàm chán. Nhưng mà hôm nay nghe bọn họ thỉnh thoảng nói về chuyện Mục Thanh Lê, Quân Vinh Lâm hắn lại thấy phiền. Bộ không có việc gì để nói hay sao mà cứ nói về nữ tử háo sắc kia làm cái gì? Chỉ bằng cô ta mà muốn làm đệ nhất tài nữ sao? Trừ phi là mặt trời mọc hướng tây.
Nhưng mà cho dù có tức giận thì cũng là giận chính mình cứ vì kẻ háo sắc kia mà phiền lòng, cái này là làm sao?
Trong bách hoa yến, hương đã đốt gần hai phần ba, lúc này trời cũng nổi vài cơn gió, tàn nhang còn vươn trên cây nhang hương cũng bị thổi qua, bụi nhang rớt xuống rồi hòa vào đám tro trên bàn, điểm đo đỏ trên cây nhang hương lập lòe lóa sáng, cũng nhân cơn gió này, cháy cũng mạnh và nhanh hơn.
Đã vài vị quý nữ cầm giấy Tuyên Thành nộp lên, nộp trước nộp sau cũng là thắng lợi trong phút chốc, các nàng đối chính mình cũng có chút vừa lòng, cho nên mang lên nộp.
Yến Hàm Yên mỉm cười với vài nữ tử quyền quý, đem giấy Tuyên Thành viết đề tài cùng bài thơ của các nàng đặt cùng một chỗ. Thỉnh thoảng đối một vị nữ tử quyền quý nào đó tán thưởng gật đầu, tức thì mặt mày nữ tử quyền quý kia liền hớn hở, mãn nhãn vui sướng.
“Tiểu thư, mặc đã mài tốt rồi.” Giọng nói tựa như tiếng chim hót của Noãn Thu chậm rãi nói ra.
Đôi mắt Mục Thanh Lê vốn đang khép hờ chậm rãi mở, đưa tay duỗi thắt lưng một cái, khóe miệng thoáng hiện nụ cười rạng rỡ. Bộ dáng nửa tỉnh nửa mê vô cùng đáng yêu, dáng người mềm dẻo, nụ cười thản nhiên. Liếc mắt một cái liền kinh diễm, làm tâm trạng những nam tử trên lầu các cách đó không xa đều như có cái gì đó chạm vào.
Quân Vinh Trăn tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Quân Vinh Giác một cái, nữ tử có hành vi bên ngoài như vậy thật sự quá mức tùy ý, hơn nữa nàng còn là Thái Tử phi.
Quân Vinh Giác lúc này lại bật cười, đôi mắt híp lại. Nàng hẳn là cảm thấy nhàm chán, nên mới hiển lộ ra không chút nào che giấu như vậy.
bên cạnh hồ nước xanh biếc, Mục Thanh Lê ngồi thẳng lại, cầm bút lông chậm rãi chấm chấm mực nước đã mài hoàn hảo, một tay nắm tay áo cầm bút khẽ kéo căng, động tác ngón tay như ngọc thuần thục cầm bút lông khiến trong mắt nhóm người Noãn Thu nhất thời hiện lên ngạc nhiên, động tác cầm bút này thật sự là không tệ chút nào.
Hàn Xuân dùng nghiên mực giúp nàng chặn giấy Tuyên Thành, tay lại vuốt cho giấy bằng phẳng.
Mục Thanh Lê mỉm cười, cầm bút rồi viết xuống một cách lưu loát sinh động trên tờ giấy Tuyên Thành ba chữ: Ái liên thuyết. (Thích sen nói rằng)
Ái liên thuyết?
Trong mắt ba người Hàn Xuân, Noãn Thu cùng Quân Phi Vũ đều hiện lên một tia nghi hoặc, không phải là hoa trong bốn mùa sao? Tại sao chỉ có mỗi sen của mùa hạ? Nhưng mà đây là thắc mắc, còn ánh mắt các nàng không khỏi bị ba chữ này hấp dẫn. Chữ thế này, không phải là loại chữ các nàng quen dùng bút lông viết, xinh đẹp lại hơi viết ngoáy không kềm chế được, mà sự không kềm chế được lại ẩn chứa tiêu sái, tất cả đều có một phong lưu ý vị. Chữ tốt! Thật sự là chữ tốt! Chỉ không biết đây rốt cuộc là hệ thống chữ gì.
Mục Thanh Lê thấy ba người các nàng tập trung tinh thần để nhìn, khóe miệng khẽ cười một chút, cũng không dừng lại mà tiếp tục viết xuống:
Thủy lục thảo bổn chi hoa,khả ái giả thậm phiền。 hạ quốc Dịch Dương độc ái cúc, cổ hữu tiêu hậu thậm ái mai。 chí lam lâu lai, thế nhân giai ái mẫu đan。 dữ độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tĩnh thực,khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên。 dữ vị mẫu đan, hoa phú quý giả dã; liên, hoa chi quân tử giả dã; cúc,hoa chi ẩn dật giả dã; mai, hoa chi thanh khách giả dã。
Mục Thanh Lê viết thẳng một mạch đến cuối cùng, khẽ thở nhẹ một hơi, sau đó mới viết tên mình chỗ lạc khoản rồi buông bút lông ra.
Người yêu sen nói rằng:
Một loài thân cỏ lưỡng cư, thế mà lại khiến cho người cuồng si.
Dịch Dương nước Hạ chỉ yêu cúc, đời xưa Tiêu Hậu rất yêu mai.
Mẫu đơn khắp chốn trần gian thích.
Còn lại mỗi ta yêu sen thôi
Thanh sạch lại không quá diễm lệ, chính trực ngay thẳng vươn cao cao, mảnh mai thơm lâu lại có ích, mà cũng có thể ngắm từ xa.
Đây mẫu đơn, tượng trưng phú quý;
Sen, biểu tượng cho người quân tử,
Cúc, là niềm vui thú ở ẩn;
Mai, chính là người khách thanh cao.
Cám ơn các nàng đã đọc đến đây, thơ con cóc, hehe, chịu thôi, khả năng có hạn nhưng lựu đạn ta cứ quăng bừa, các nàng sao tránh nổi, khụ khụ, máu tự kỷ nó lại lên rồi ^^.
Cả một bài thơ viết về tình yêu sen lại bị Mục Thanh Lê thay đổi một chút. Từ nội dung là bày tỏ tình yêu hoa sen, giờ không chỉ là khen hoa mà thôi mà còn mang ý ẩn dụ trong đấy, mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa triết lý.
Bởi vì Mục Thanh Lê mải tập trung lo viết mà một đoạn tóc đã sớm rủ xuống bên tai nàng, lúc này nàng mỉm cười đưa tay vén mái tóc ra phía sau, động tác hồn nhiên ôn nhu như bao người con gái khác. Mục Thanh Lê cũng bởi động tác vén tóc này nên hơi hơi nghiêng đầu, dư quang vừa vặn thoáng thấy một màu trắng nhưng vô cùng thanh tịnh cùng sạch sẽ, một màu đơn giản như vậy lại làm cho trong đầu nàng tự nhiên hiện lên hình ảnh của một người.
Mục Thanh Lê bất giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lầu các cao cao cách đó không xa. Đúng là ‘trích tiên’ thuận gió rời đi kia lúc này đang cười yếu ớt ôn nhu nhìn nàng. Không biết hắn đã đứng đó nhìn bao lâu, trong lòng Mục Thanh Lê khẽ run lên, cảm thấy hắn từ lúc bắt đầu đã yên lặng, bao dung chăm chú ngắm nhìn nàng.
Sóng mắt Mục Thanh Lê thay đổi, híp mắt mỉm cười đối với hắn và cứ giữ nguyên nụ cười ấy mãi chưa chấm dứt, cứ như chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, tại bữa tiệc này, làn tóc kia lại nhẹ nhàng rũ xuống, như tơ tằm quấn vào lòng người.
Hai người cứ như thế nhìn nhau từ xa xa, chỉ có Mục Thanh Lê vừa mới bắt đầu thì có kinh ngạc một chút, sau đó liền không còn nửa điểm xấu hổ mà nhìn nhau.
Sắc mặt mấy người Quân Vô Cung chung quanh Quân Vinh Giác đều có chút cổ quái, đơn giản là vì hai người này quá mức ăn ý, ngay cả tươi cười cũng đều giống nhau. Quân Vinh Giác chỉ khi gặp nàng mới có thể nở nụ cười, cười đến như chan chứa hết thảy màu xanh, màu xanh của nước biển, vừa sâu xa lại thâm thuý, đẹp đến mức làm cho người khác không khỏi ghen tị với người được hắn mỉm cười như thế.
Nhưng mà lúc Mục Thanh Lê cười lại không phải chỉ khi có mặt Quân Vinh Giác, nàng trước giờ vẫn là hành động tuỳ ý, nghiêng đầu nhìn lại, đáy mắt cũng đồng dạng ôn nhu, đôi môi cười dịu dàng. Nụ cười này, đem tất cả xinh đẹp dịu dàng thuỳ mị như nước của nữ tử lại thêm phần tinh nghịch mà hòa hợp với nhau biểu hiện ra tới tận cùng.
Đấy là sự đẹp đẽ vốn đã ít lại càng ít mà nữ tử có được, xâm chiếm lòng người. Chỉ với một cái liếc mắt làm cho người ta cảm thấy, Mục Thanh Lê nhất định là một nữ tử hiếm gặp, hơn nữa nàng đang ngồi trước bàn đọc sách, sau lưng lại có non cao nước xanh, trời xanh mây trắng phụ hoạ, càng khiến nụ cười đó của nàng thêm tuyệt diệu.
Nhưng mà, chính bọn họ cũng biết rõ ràng rằng nàng là một nữ tử ‘Điêu ngoa chấp nhất’, chung quy vẫn là nữ tử quyền quý nhưng … không có thuốc chữa. Mất hứng thì ra tay đánh người, bất mãn liền mở miệng mắng người, khó chịu thì cả tay cả miệng cũng dùng luôn, lý sự già mồm, mặt dày vô lại.
Nữ tử thế, làm sao có thể có nụ cười mà cảm giác lại tuyệt diệu đến như vậy được?
Kỳ lạ? Cảm giác này thật sự là kỳ lạ! Giống như sự thật tàn khốc nào đó đang xung đột với giác quan thứ sáu hư ảo của con người, có cảm giác muốn nói gì đó nhưng lại không thể dùng lời để diển tả được, thực nghẹn mà.
Hơn nữa với ánh mắt Mục Thanh Lê, nhìn thế nào cũng giống như là căn bản không có nhìn đến bọn họ, mà chỉ nhìn mỗi Quân Vinh Giác mà thôi. Do Mục Thanh Lê hoa mắt, hay là đã hoàn toàn bị sắc đẹp của Quân Vinh Giác làm ê hoặc. Cho nên mới không nhìn thấy bọn họ? Hay là căn bản Mục Thanh Lê không có để bọn họ vào mắt?
“A! Thanh Lê tỷ tỷ. Đây là tỷ viết! Cái này thật là tỷ viết! Thanh Lê tỷ tỷ tuyệt quá!” Giọng nói đáng yêu của Quân Phi Vũ đột nhiên vang lên, vẻ mặt ửng đỏ kích động nhìn Mục Thanh Lê. Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt của Thanh Lê đang nhìn nơi xa xăm, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Thanh Lê tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì vậy?” Quân Phi Vũ cũng quay đầu nhìn theo, đáng tiếc là tuổi của nàng ta còn nhỏ, tu luyện cổ khí cũng không được xem là tốt, nên cũng nhìn không rõ lắm, nhưng cũng từ màu vàng hoàng bào của Quân Vô Cung cùng Quân Vinh Giác kia cho dù nhìn không rõ dung mạo cũng có thể cảm giác được hơi thở lãnh đạm mà biết là ai đang đứng trên đó.
“Là phụ hoàng, Thái Tử ca ca! Còn thật nhiều Vương gia ca ca cũng có mặt a~!”
Hai tiếng thốt lên mang theo sự kinh ngạc cùng sợ hãi của Quân Phi Vũ, tiếng thứ nhất vốn đã khiến cho phần đông nữ tử ở đây cẩn thận, nhưng mà tiếng thứ hai kèm theo sợ hãi đó làm cho toàn bộ tâm trí các nàng bị hấp dẫn.
“Hoàng Thượng? Thái Tử? Vương gia cũng đến đây? Ở nơi nào! Tại sao ta lại không có thấy?”
“A! Thật là các Vương gia, Hoàng Thượng cùng Thái Tử đều có mặt!”
“Hoàng Thượng cùng bọn họ đứng ở nơi đó đã bao lâu, chẳng lẽ đã nhìn từ lâu?”
Một tiếng lại một tiếng kêu sợ hãi vang lên, nhóm nữ tử cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn một đám nam tử tuấn lãng đang đứng trên lầu các cao ngất cách đó không xa. Trong lòng thì đang hồi tưởng lại chính mình có làm ra hành động gì không tốt hay không.
Mục Thanh Lê thu hồi tầm mắt đang ngắm nhìn Quân Vinh Giác, đem tóc vén hết sau tai, lại tựa vào trên ghế, không thèm để ý các nữ tử đang kích động trong bách hoa yến.
Và bộ dáng này bị đám người Quân Vinh Trăn nhìn thấy, không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy đây mới là bình thường. Nhưng mà một màn vừa mới nãy kia cũng đã in thật sâu trong đầu, thật lâu thật lâu vẫn chưa tiêu tán hết.
Rốt cuộc thì người nào mới là bản tính thật của nàng, hoặc là cả hai? Hay là bộ dáng kia chỉ để cho Thái Tử xem?
Quân Vô Cung nhìn Yến Hàm Yên trong đình một cái, rồi từ trên ghế đứng dậy, cười nói: “Đi xuống thôi. Hương cũng đốt gần xong, bách hoa yến cũng sắp chấm dứt. Vừa vặn đến xem các nàng làm đề tài như thế nào.”
“Vâng.” Các vị Vương gia trả lời, rồi theo Quân Vô Cung đi xuống.
Trong bách hoa yến, Yến Hàm Yên nhìn ra ý tứ của Quân Vô Cung, vỗ vỗ tay làm cho toàn bộ bách hoa yến yên tĩnh lại. Toàn bộ các mỹ nhân đều mang thần sắc khẩn trương mà chờ đợi nhìn Yến Hàm Yên, giống như muốn từ trong miệng nàng nghe được cái mà mình muốn nghe.
Yến Hàm Yên mỉm cười, nói: “Nếu như đã phát hiện chỗ của Hoàng Thượng. Như vậy cũng không cần phải chờ để nộp bài lên. Nay, hương cũng sắp đốt hết, Hoàng Thượng cùng bọn họ sẽ trực tiếp đến đây để xem thành quả các ngươi.”
Lời này vừa nói xong, không ít nữ tử kinh ngạc hô ra tiếng, khẩn trương không thôi, mà lòng tràn đầy cao hứng mong đợi.
Như lời Yến Hàm Yên nói, không bao lâu sau, một giọng cao cao: “Hoàng Thượng giá lâm –” truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, đúng là Quân Vô Cung đi đầu cùng mọi người đang chậm rãi đi tới.
Trong lịch sử hoàng gia đã lâu ít có lúc nào như hiện nay, bởi lúc đoàn người này đi tới, người người đều là anh tuấn bất phàm, không nói tư sắc Thái Tử như thiên thần, Tần vương thì khí phách, Tấn vương tao nhã, An Vương tuấn lãng ngạo nghễ, tất cả đều làm cho bọn nữ tử động tâm.
Yến Hàm Yên từ trong đình thủy tạ đứng dậy đi tới, vài bước trước mặt Quân Vô Cung liền khom người thi lễ nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Tất cả mỹ nhân nữ tử cũng người người khom người hành lễ.
“Ha ha, không cần đa lễ.” Quân Vô Cung khoát tay nói, chúng nữ tử cũng tự nhiên đứng lên rồi tản ra một chút, chớp mắt Quân Vô Cung nhìn thấy tư thế Mục Thanh Lê trong góc không thay đổi vẫn ngồi ở trên ghế, căn bản là không giống bộ dáng hành lễ. Khẽ cau mày một phần, lập tức lại buông ra, vừa mới nãy Mục Thanh Lê hoàn toàn bị chúng nữ tử chặn mất. Quân Vô Cung hắn thật đúng là không có cách nào nói nàng rốt cuộc là có hành lễ hay là không hành lễ.
Yến Hàm Yên đến bên cạnh Quân Vô Cung, đoan trang ôn nhu nói: “Nhóm Hoàng Thượng đến đúng lúc lắm, bách hoa yến năm nay vốn là muốn đem kết quả đề thi giao cho các người xem để tuyển ra hoa khôi. Lúc này hương nhang cũng đốt xong rồi, bách hoa yến tự nhiên cũng xong rồi, Hoàng Thượng cũng có thể trực tiếp xem bách hoa các nàng về đức dung thể mạo, tài hoa làm thơ của các nàng.”
“Đúng là hợp ý trẫm.” Quân Vô Cung gật đầu đáp ứng.
Cung nữ đã đem ghế ngồi sắp đặt thật tốt từ sớm để cho đám người Quân Vô Cung ngồi xuống, lúc này một chút tàn bụi của hương kia cũng vừa vặn cháy hết, thi tài tại bách hoa yến tự nhiên cũng xong rồi.
Yến Hàm Yên trước tiên lấy một xấp giấy Tuyên Thành với đề tài ‘Hoa cúc’ đặt ở trước mặt Quân Vô Cung, cười nói: “Đây là kết quả dùng ‘‘Hoa cúc’ làm đề tài nhập yến, Hoàng Thượng lấy xem thử bách hoa năm nay như thế nào?”
“Được.” Quân Vô Cung tất nhiên là gật đầu, sau đó đem cả xấp giấy Tuyên Thành đưa cho cung nữ phía sau, nói: “Đọc.”
“Dạ.” Cung nữ bắt đầu đọc từ tờ thứ nhất : “Trương ngọc lan……” Trước hết đọc tên rồi mới đọc câu thơ, chỉ thấy nữ tử tên Trương Ngọc Lan kia chầm chậm tiến lên đứng trước mặt đám người Quân Vô Cung, sau đó đem thăm rút được cùng bài thơ giao ột cung nữ khác tiếp nhận, đưa thơ cho cung nữ kia đọc, cung nữ đọc thơ sẽ đọc đề tài mà nàng ta rút được và bài thơ đã làm.
Cứ theo trình tự như vậy, hết nữ tử này đến nữ tử khác chậm rãi đến trước mặt đám người Quân Vô Cung để cho họ nhìn ngắm.
Mục Thanh Lê khóe miệng hơi hạ xuống, cái này đúng là so với việc kỹ viện tuyển hoa khôi cũng không sai biệt lắm, chỉ là thân phận bất đồng, các nàng nếu như bởi vậy mà nổi danh thì đương nhiên thân phận người được chọn không thể nào thấp được.
Quân Vinh Giác nhìn thấy Mục Thanh Lê bĩu môi khinh thường, trong lòng dĩ nhiên hiểu được nàng đang nghĩ cái gì, khóe môi nhàn nhạt cong lên theo.
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, đám người Quân Vô Cung đã lưu lại vài người có hi vọng sẽ là đệ nhất tài nữ, mà trước mặt bọn họ chính là những nử tử mình đã chọn, trên mặt khó có thể che giấu cao hứng cùngì kích động.
Trong tay cung nữ đọc thơ lúc này chỉ còn lại tờ giấy Tuyên Thành cuối cùng, nhưng mà ánh mắt nàng ta vừa thấy cái tên trong đó, vốn liền đọc ngay nhưng miệng khô yết hầu không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi đọc tiếp: “Mục Thanh Lê……”
“Thanh Lê tỷ tỷ, đến tỷ, đến tỷ, ta nghe thơ các nàng xong liền cảm thấy không ai tốt bằng một nửa của tỷ, nhất định phải làm cho các nàng nghe cho kỹ một chút để trầm trồ khen ngợi!” Quân Phi Vũ ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục.
Giọng nói của Quân Phi Vũ tuy rằng đã nhỏ rất nhiều, nhưng mà rõ ràng rằng người nghe được cũng rất nhiều, ánh mắt mọi người cũng không khỏi nhìn về phía Mục Thanh Lê trên ghế. Hình như chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, luôn sẽ khiến cho kết quả thành ra như vậy.
Mục Thanh Lê hết cách đành bất đắc dĩ gật đầu với Quân Phi Vũ, sau đó đứng dậy cầm bài thi trên giấy Tuyên Thành của nàng thong thả đi đến. Trên đường đi, chúng nữ tử không khỏi tự giác tránh qua một bên nhường đường, ánh mắt âm hồn không ngừng nhìn vào Mục Thanh Lê.
Thấy Mục Thanh Lê đi tới, cung nữ đọc thơ cũng chậm chậm đem đề tài ‘Hoa cúc’ của nàng mà đọc ra:
“Khinh cơ nhược cốt tán u ba,
Canh tương kim nhị phiếm lưu hà.
Dục tri tức lão diên linh dược,
Bách thảo tồi thì thủy khởi hoa.”
(một bài thơ của Tô Thức – Tô Đông Pha, thứ cho năng lực có hạn … các nàng chịu khó đọc “chay” vậy)
—— Khinh cơ nhược cốt tán u ba,Canh tương kim nhị phiếm lưu hà.Dục tri tức lão diên linh dược, Bách thảo tồi thì thủy khởi hoa ——
Câu thơ được chậm rãi đọc lên, cùng với việc Mục Thanh Lê chậm rãi đi tới, ánh mắt mọi người đều bắt đầu biến hóa. Thơ này là Mục Thanh Lê làm ra? Nếu nàng ta là ‘bao cỏ’ thì tài hoa này từ đâu ra?
Khi làm bài thơ này thì cũng chỉ có hơn mười người nữ tử bên ngoài nghe được, lúc này ngay cả Yến Hàm Yên cũng không biết là Mục Thanh Lê lại có thể làm ra câu thơ như vậy, nhìn tươi cười thản nhiên trên mặt Mục Thanh Lê, trong mắt Yến Hàm Yên nhất thời chợt lóe tia lãnh sâm.
Quân Vô Cung cũng là ngẩn sau liền “Ba ba!” vỗ tay hai tiếng. Cười nói với Mục Thanh Lê: “Tiểu Lê Nhi quả nhiên tài hoa xuất chúng, thơ này không phải người bình thường có thể trong một thời gian ngắn mà làm ra.”
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ.” Mục Thanh Lê nói một câu khách sáo, đã đem đề tài cùng bài thơ giấy Tuyên Thành trong tay đưa cho cung nữ.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người càng thêm chuyên chú nhìn cung nữ đưa giấy Tuyên Thành trong tay cho cung nữ đọc thơ, các nàng thấy rõ rõ ràng ràng, Mục Thanh Lê từ lúc rút thăm chọn đề tài xong thì nhàn nhã mà ngủ, thẳng đến một khắc cuối cùng mới bắt đầu viết, có bài thơ trước thật tốt, nàng Nhàn nhã’ như thế ‘ thì sẽ làm ra bài thơ tiếp theo thế nào?
Đối mặt với cái nhìn của mọi người. Nhất là ánh mắt lợi hại của các vị Vương gia, cung nữ đọc thơ thiếu chút nữa không có tiếp được giấy Tuyên Thành do cung nữ kia đưa qua, dùng sức nắm chặt một chút lại xém chút đem giấy Tuyên Thành xé tan, trong nháy mắt sắc mặt sợ tới mức tái nhợt. Liên tục nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”
“Đọc.” Quân Vô Cung bình tĩnh liếc nhìn cung nữ đó một cái, rồi bình thản phun ra một chữ.